chương 218
"A? Người của phượng hoàng tộc cũng tới sao, chẳng qua là hôm nay, bản tọa không cần vật chứa là ngươi."
Tàng Đồ nhìn Hiếu Mẫn và Trí Hiền, khóe miệng nhuốm máu nâng lên tỏ vẻ đắc ý. Hắn đã hấp thu thần lực vào trong cơ thể, kế tiếp chỉ cần trở về tiến hành hoà hợp là có thể chuyển thành ma lực, thật ra nếu như là bình thường, thì hắn rất muốn so mấy chiêu với Hiếu Mẫn, nhưng hiện tại nguyên thân của mình chưa ổn, mà con phượng hoàng nhỏ ở trước mặt, rõ ràng là đã mạnh hơn lần gặp mặt trước mấy lần. Nếu như liều mạng, sợ là mình không chiếm được thế thượng phong.
"Tàng Đồ, ta nói rồi, lúc gặp lại, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hiếu Mẫn liếc nhìn Ân Tĩnh gần như đã không còn hơi thở, ấn đường căng thẳng, nàng gọi kiếm hỏa ly ra, cùng lúc đó, lửa thần hoàng cũng chợt xuất hiện ở quanh người nàng. Đây là lần đầu tiên Trí Hiền nhìn thấy dáng vẻ của Hiếu Mẫn sau khi đạt được phượng hoàng ấn, so với trước đây, thì cảm giác áp bách của nàng mạnh lên không chỉ một chút.
Lửa thần hoàng nóng rực quanh quẩn ở chung quanh, cơ hồ cũng đốt cháy không khí thành lửa, tóc nàng bay bổng, tay phải giơ lên rồi lại buông xuống, trong chớp mắt, mảng đất bên người Tàng Đồ đã thành biển lửa. Mà vừa rồi nếu như Tàng Đồ không có né ra, thì hắn đã bị phân thành hai.
"A. . . Không nghĩ tới. . . thật không nghĩ tới sủng vật mà Dục lưu lại lại có thể mạnh đến mức này, xem ra trước đây bản tọa không diệt trừ ngươi, thật sự là một đại họa. Vật chứa, lần sau gặp lại."
Tàng Đồ nói, bỗng nhiên hóa thành một đám khí đen, tiêu tan ở trước mặt các nàng. Thấy hắn mang Túy Vô Âm đi, nam thiên lâu chủ thống khổ nằm trên mặt đất, cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.
Tàng Đồ bỏ đi, ma lực mà hắn lưu lại cũng tiêu tan theo, mắt thấy Ân Tĩnh cả người toàn máu té xuống đất, Trí Hiền vội vàng chạy tới ôm lấy nàng, ngay cả thời gian kiểm tra tình huống của Dịch Sơ cũng không có, nàng vội vàng đem hết đan dược mà Hiếu Mẫn cho nàng nhét vào trong miệng Ân Tĩnh, ép nàng nuốt xuống. Ân Tĩnh lúc này, cơ thể gần như đã chết, chỉ chống đỡ bằng chút linh lực sau cùng.
"Ân Tĩnh, ngươi cố gắng một chút, a Diệp nhất định sẽ có biện pháp cứu ngươi."
Trí Hiền khẩn trương nói, nàng không dám nghĩ, không dám nghĩ Ân Tĩnh sẽ ra sao, có thể cứu được hay không, thậm chí là không dám nghĩ sau này sẽ thế nào. Nàng chỉ có thể không ngừng an ủi Ân Tĩnh, an ủi chính mình. Nhưng mà, khi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Hiếu Mẫn, thì giống như tất cả lời an ủi, vào giờ khắc này đều hóa thành hư không.
"Trí Hiền. . . Ta muốn gặp nàng. . ." Qua một hồi lâu, Ân Tĩnh mới miễn cưỡng nói ra một câu, tóc của nàng khô ráp ngả màu xám trắng, đụng nhẹ một chút liền rớt xuống ngay. Xích sắt đen nhánh vẫn ở trong thân thể của nàng, nhưng Trí Hiền và Hiếu Mẫn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nghe thấy Ân Tỉnh nhỏ giọng thì thào, mà nàng, các nàng biết rõ là ai.
"Được, ta mang ngươi về, hiện tại liền mang ngươi về."
Trí Hiền hít sâu một hơi, liếc nhìn Hiếu Mẫn, người nọ hiểu ý, dùng tốc độ nhanh nhất mở truyền tống trận. Vô vọng cảnh ở minh giới, mà Trí Nghiên lại ở nhân giới, muốn trở về, mặc dù là truyền tống trận nhanh nhất, cũng phải mất một lúc. Trí Hiền điên cuồng nhanh chóng trở về, nàng không dám nhìn Ân Tĩnh, mà chỉ không ngừng nhìn vào lối ra ở cửa truyền tống, chỉ cần đi ra ngoài, là có thể giúp cho Ân Tĩnh gặp lại Trí Nghiên, đưa người này đến trước mặt Trí Nghiên.
Thế nhưng. . .
"Trí Hiền. . . Dừng lại đi."
Vừa lúc đó, Hiếu Mẫn bỗng nhiên mở miệng, Trí Hiền cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tóc của Ân Tĩnh đã rớt hơn phân nửa, mặt của nàng giống như một bà lão bảy tám chục tuổi, cơ thể cũng gầy giống như một bộ xương khô. Trí Hiền sững sờ ở đó, cơ thể không tự chủ mà phát run.
"Ân Tĩnh, xin lỗi."
Trí Hiền thống khổ nói, viền mắt cũng ửng đỏ. Nghe nàng xin lỗi, Ân Tĩnh lắc đầu, nàng đã suy yếu đến mức không có biện pháp mở miệng, chỉ có thể mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn Trí Hiền. Trước đây Trí Hiền từng cảm thấy, đôi mắt của Ân Tĩnh rất sạch sẽ, con ngươi của nàng luôn luôn xem nhẹ mọi thứ , giống như đối với cái gì cũng không thèm để ý. Nhưng mà, giờ khắc này, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự không muốn cùng lo lắng, dù cho nàng không nói gì, nhưng cũng đã truyền cho mình trăm ngàn lời.
Ân Tĩnh biết Trí Hiền sẽ hiểu mình, nàng chật vật nở nụ cười, dần dần nhắm mắt lại. Nàng từng đối mặt với rất nhiều lần tử vong, nhưng lúc này, nàng mới thực sự cảm giác được chết hóa ra là chuyện thống khổ đến như vậy. Cơ thể rất lạnh, chết lặng, bất kỳ chỗ nào cũng không hề bị mình khống chế. Đau đớn đã sớm không còn cảm nhận được, mà thứ có thể cảm giác được cũng chỉ có áy náy cùng tịch mịch.
Nếu Nghiên nhi biết mình không thể trở lại, sợ là sẽ vô cùng khổ sở, thế nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, mình rất cố gắng quay lại bên người nàng, nhưng vẫn không thể nào làm được. Sư phụ từng nói qua trong mệnh có cuối cùng sẽ có, trong mệnh không có thì chớ cưỡng cầu, Ân Tĩnh vẫn luôn làm như vậy. Nhưng bây giờ, nàng muốn cưỡng cầu một ít thời gian, một ít thời gian ở cùng với Trí Nghiên. Nhưng dù nàng cố gắng như thế nào đi nữa, đều rất khó cầu được.
Nghĩ đến Trí Nghiên chẳng biết lúc nào mới có thể khôi phục, Ân Tĩnh nhớ tới gương mặt của nàng, nụ cười của nàng, dáng vẻ lúc nàng ăn gì đó, dáng vẻ lúc lười biếng sau khi nàng ăn no. Bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, mình có thể thấy được những thứ này. Thế nhưng sau này không thấy được, nàng lại trở nên cực kỳ lo lắng. Cũng may, bên người Ngôn nhi, trừ mình ra còn có người khác có thể chiếu cố nàng.
Nghiên nhi, ta có nên nói xin lỗi ngươi hay không, rõ ràng đã nói sẽ cùng ngươi thành thân, nhưng rốt cuộc cũng không có hoàn thành, sau này cũng không thể chiếu cố ngươi. Cũng may, Trí Hiền sẽ cùng ngươi, mà ta. . . thì đã không còn cách nào.
Ân Tĩnh lẳng lặng nhìn lối ra ở cửa truyền tống trận, liền thấy được Nam thiên lâu xuất hiện ở trước mắt. Nàng biết chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa, sợ là có thể thấy được gương mặt của Trí Nghiên. Thế nhưng, đường nhìn đã đen kịt một mảnh, cái gì nàng cũng không biết. Chỉ có thể nghe được từng tiếng Tĩnh Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh. Tên này, là tên thật của mình. Có một dạo nàng dùng thân phận của Ân Tinh mà sống, và nay tiếng xưng hô này cũng là thứ người khác gọi nàng.
Nàng là Ân Tĩnh của tất cả mọi người, nhưng chỉ là Hàm Ân Tĩnh của Trí Nghiên.
"Mẫn nhi, không thể lên nữa." Thấy Hiếu Mẫn muốn đi vào nam thiên lâu, Trí Hiền bỗng nhiên kéo tay nàng lại, vội vàng lập một lá chắn cường lực ở chung quanh. Thấy nàng làm như vậy, Hiếu Mẫn không cần hỏi cũng hiểu ý đồ của nàng. Nàng đưa tay lấy thấm huỳnh hoa lộ cùng đan dược trong phượng hoàng tộc ra, giao cho Trí Hiền.
Nàng giơ tay lên tiếp nhận, nhè nhẹ đặt cơ thể của Ân Tĩnh xuống đất, thận trọng rút xích sắt trong cơ thể nàng ra, rồi rưới toàn bộ thấm huỳnh hoa lộ lên trên người nàng. Mặt và thể cơ của Ân Tĩnh, dần dần khôi phục lại dáng vẻ vốn có, mái tóc khô khốc cũng tốt hơn nhiều. Trí Hiền đặt đan dược vào trong miệng Ân Tĩnh, cẩn thận thay quần áo sạch cho Ân Tĩnh, rồi ôm nàng, không dám giải trừ lá chắn.
"Mẫn nhi, ta có thể cảm giác được, nàng ở ngay bên ngoài." Trí Hiền nhẹ giọng nói, xuyên thấu qua lá chắn, nhìn Trí Nghiên đang đứng ở phía ngoài. Quả thực lúc các nàng rời đi, nàng đã chăm chú tu luyện một lần, hiện tại đã hóa thành hình người. Chỉ là gương mặt đó, không có bất kỳ vẻ sung sướng gì, mà là lạnh lùng giống như băng.
"Sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết."
Hiếu Mẫn liếc nhìn Ân Tĩnh đã khôi phục lại nguyên dạng, thấp giọng nói. Giờ khắc này ở trong lòng các nàng, chỉ là bảo tồn một cổ thi thể cho hoàn hảo, còn Ân Tĩnh, thì đã mất.
"Ta biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, thế nhưng. . . Ta nên giao Ân Tĩnh cho nàng thế nào đây. Nàng quan tâm Ân Tĩnh như thế, thậm chí vì cứu Ân Tĩnh, mà không tiếc hi sinh chính bản thân nàng, hiện tại, chúng ta không thể mang Ân Tĩnh về. Ta nên nói với nàng thế nào. . . Làm thế nào nói ra. . ."
"Trí Hiền, đây không phải là lỗi của ngươi, là do ta sơ sẩy, không có sớm nhận ra Tàng Đồ."
Từ trước đến nay Hiếu Mẫn không phải là người thích nhận trách nhiệm, nhưng lúc này, nàng vì an ủi nàng, mà nhận trách nhiệm. Nghe nàng nói như vậy, Trí Hiền lắc đầu. Nàng biết Hiếu Mẫn không sai, mà mình cũng không sai, sai là do các nàng quá yếu, nên mới không cách nào bảo vệ người mình coi trọng. Mình yếu, hôm nay không cứu được Ân Tĩnh, ngày sau, có thể cũng không thể cứu Hiếu Mẫn.
Nghĩ tới những thứ này, Trí Hiền đỏ mắt, gỡ bỏ lá chắn, lúc này Trí Hiền liền đứng ở trước mặt các nàng, an tĩnh nhìn Ân Tĩnh.
"Con rắn nhỏ, xin lỗi, ta. . ." Trí Hiền muốn nói cái gì, nhưng Trí Nghiên đã quỳ xuống, ôm Ân Tĩnh ra khỏi lòng ngực mình.
"Trí Hiền, cám ơn ngươi, giúp ta mang nàng về."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro