Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 217

Ân Tĩnh không phải là hoàn toàn không biết chuyện mình hôn mê, bởi vì nói thế nào thì hiện tại nàng cũng đã có chút pháp lực, không giống như lúc còn là người bình thường. Chỉ là, nàng không ngờ tới người bắt mình sẽ là Túy Vô Âm và nam thiên lâu chủ. Qua đoạn đối thoại của các nàng, xem ra hai người muốn chiếm riêng nguồn năng lượng trong cơ thể của mình, nhưng lại bị Tàng Đồ bắt gặp.

"Ngươi bình tĩnh như vậy, không hề giống như người sắp chết, chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể sẽ có ai đó tới cứu ngươi?"
Tàng Đồ thấy phản ứng của Ân Tĩnh, trong mắt lóe lên một tia không hiểu. Dưới cái nhìn của hắn, nhân loại đều là loài kiến hôi tham sống sợ chết, đối mặt với tử vong sẽ lộ ra các kiểu làm trò cười cho người khác, nhưng lúc này, rõ ràng là đã rơi vào kết cục chỉ có chết, nhưng cái tên linh lực thể trước mắt, lại biểu hiện rất bình tĩnh.

"Cho dù ta hoang mang cầu xin ngươi, thì ngươi cũng sẽ không tha cho ta, không phải sao?"
Ân Tĩnh nói, thử dùng truyền âm liên lạc với Trí Hiền, đáng tiếc ở đây đừng nói là truyền âm, lấy năng lực của mình, có thể đứng vững cũng đã rất khó. Ân Tĩnh không ngừng suy nghĩ biện pháp giải quyết, vầng trán chảy ra một ít mồ hôi, nhưng cuối cùng, nàng vẫn không tìm được lối thoát.
Nghĩ đến Trí Nghiên, Ân Tĩnh lấy tay che ngực, không khỏi cảm thấy đau đớn cùng sợ hãi. Mình từng tâm tịnh như nước, coi cái chết là chuyện rất bình thường. Nhưng từ sau khi quen biết Trí Nghiên, mình trở nên tham lam, muốn sinh mệnh dài hơn và nhiều thời gian hơn. Vào giờ khắc này, Ân Tĩnh rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi khủng hoảng chưa bao giờ có.
Nàng sợ mình sẽ chết, sợ cái thân thể này lại không thể làm ra những cử chỉ thân mật với Trí Nghiên, sợ mình sẽ biến thành tro bụi, để lại cho Trí Nghiên một đoạn niệm tưởng, vĩnh viễn cũng không có cách nào gặp lại nàng. Nghĩ tới những thứ này, Ân Tĩnh ôm vùng ngực đang phát đau, cố gắng hô hấp. Thấy bộ dáng của nàng, Tàng Đồ khinh thường cười, chợt nắm lấy cổ áo của nàng, một sợi xích sắt màu đen từ trong tay của hắn nhảy ra.
Quanh xích sắt tản ra luồng khí màu đen, nhìn qua rất mập mờ, mấy cái gai nhọn của nó ghim vào da thịt, trong chớp mắt liền đâm thủng chân trái của Ân Tĩnh, tựa như một con rắn cắn nuốt cùng công kích, tiếp tục đâm xuyên qua bụng của nàng, nhô ra khỏi lưng, quấn vào cột đá ở phía sau. Cơ thể bị xích sắt xuyên thấu, cả người của Ân Tĩnh nhuộm đỏ máu tươi, nàng bị xích sắt vắt giữa không trung, mặc dù nàng cố cắn môi dưới, nhưng vẫn có máu theo môi của nàng chảy ra.

"Thú vị, thật là thú vị, không nghĩ tới chỉ là nhân loại, mà lại có loại phản ứng này." Thấy Ân Tĩnh không rên một tiếng, Tàng Đồ cười rộ lên. Hắn quay đầu lại liếc nhìn nam thiên lâu chủ và Túy Vô Âm đã bị trọng thương không cách nào nhúc nhích, một chưởng đánh văng các nàng sang một bên. Hiện tại hắn phải hấp thụ phần năng lượng này trước, một khi thần lực bị mình hấp thụ, cho dù hắn không có các tầng, thì cũng có thể khôi phục lại sức mạnh trước đây.
Nghĩ như vậy, Tàng Đồ bỗng nhiên móc ra một thanh cự kiếm màu đen, trực tiếp xuyên qua ngực của Ân Tĩnh, liền có vô số linh lực màu vàng theo ngực của nàng tuôn ra. Ân Tĩnh chỉ cảm thấy cơ thể càng ngày càng vô lực, giống như việc chớp mắt, cũng trở nên khó khăn vô cùng. Nàng nhìn Tàng Đồ ở trước mặt, tâm lại trầm xuống. Mình. . . Dừng lại ở đây sao?

"Trí Hiền, ta cảm thấy rất không thoải mái." Đang tu luyện trong nam thiên thánh địa, Trí Nghiên bỗng nhiên mở miệng, thấy nàng bất an giãy dụa thân rắn, Trí Hiền gật đầu, cũng thu hồi linh lực. Đừng nói là Trí Nghiên, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, giống như là có chuyện gì không rõ đã xảy ra. Các nàng ra khỏi nam thiên thánh địa, dự định đến xem Ân Tĩnh, nhưng tìm khắp nam thiên lâu cũng không thấy bóng dáng của nàng, ngay cả nam thiên lâu chủ và Túy Vô Âm, cùng với đám yêu quái ở nơi này cũng không thấy. Toàn bộ nam thiên lâu, trống rỗng, chỉ có hai người các nàng.

"Trí Hiền, chuyện gì đã xảy ra, Tĩnh Tĩnh đâu? Vì sao ta không cảm nhận được hơi thở của Tĩnh Tĩnh, nàng đi đâu?"
Trí Nghiên không tìm được Ân Tĩnh, tựa như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, thấy nàng liên tục giãy dụa thân rắn, hoảng loạn đến mức ngay cả nhúc nhích cũng xiêu vẹo, Trí Hiền vội vàng trấn an nàng. Đúng lúc này, ánh sáng màu vàng chói chang bắn thẳng xuống, trong tích tắc đã đến bên người, nhìn Hiếu Mẫn bỗng nhiên xuất hiện, Trí Hiền hơi sững sờ, nếu không phải là biểu tình lúc này của Hiếu Mẫn quá mức nghiêm túc, thì nàng nhất định sẽ ôm chặt lấy nàng.

"Mẫn nhi, sao ngươi đột nhiên lại tới đây?"

"Vừa rồi, cửa Ma giới lại mở ra, vả lại. . . trong vô vọng cảnh, có phản ứng rất mạnh. Sợ là có vật phá giới nào đó, đang làm việc gì."
Hiếu Mẫn liếc nhìn Trí Hiền, ám chỉ như vậy đã đủ rõ ràng, Trí Hiền liên tưởng đến chuyện Ân Tĩnh đột nhiên biến mất, sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Mẫn nhi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi xem sao, ngươi có thể tới vô vọng cảnh đúng không?"

"Đúng vậy, ta tới đây chính là vì việc này, một khi Tàng Đồ hấp thu đủ năng lực, thì sẽ hoàn toàn sống lại."
Hiếu Mẫn và Trí Hiền nói muốn đi, nhưng Trí Nghiên đã dùng sức cắn tới, gắt gao kéo góc áo của Trí Hiền không buông.

"Trí Hiền, hai người các ngươi có chuyện gì tại sao lại không nói rõ ràng, có phải Tĩnh Tĩnh bị Tàng Đồ bắt đi rồi hay không? Vô vọng cảnh là nơi nào, ta cũng muốn đi."

Trí Nghiên rõ ràng là khẩn trương muốn chết, nhưng hiện tại thương thế của nàng vừa ổn, cũng chưa hóa thành người, chỗ đó quả thực rất nguy hiểm, làm sao các nàng có thể mang Trí Nghiên đi.

"Con rắn nhỏ, chuyến này tuyệt đối không thể mang ngươi đi cùng, ngươi theo sẽ tăng thêm phiền phức. Ta và Mẫn nhi nhất định sẽ mang Ân Tĩnh về cho ngươi, ngươi tới nam thiên thánh địa điều tức một chút đi." Trí Hiền thấp giọng nói, Trí Nghiên nghe xong hơi sững sờ, nàng cúi đầu liếc nhìn thân rắn của mình, dĩ nhiên không nói gì cũng không dây dưa nữa, xoay người bỏ đi. Chỉ là bóng lưng của Trí Nghiên nhìn qua quá mức thương cảm, để cho Trí Hiền có chút áy náy, lời nàng mới nói? Có quá đáng hay không?

"Con rắn nhỏ, xin lỗi, ta. . ."

"Trí Hiền, ngươi xin lỗi làm gì, ta không có giận ngươi, ta biết lời ngươi nói đều đúng, hiện tại ta có gấp cũng không giúp được gì, cho nên hai người các ngươi mau đi đi, giúp ta cứu Tĩnh Tĩnh trở về. Ngay bây giờ ta sẽ đi tu luyện, để khi nàng trở về, có thể nhìn thấy ta của trước kia."

Trí Nghiên thấp giọng nói, liền biến mất ở trước mặt các nàng, nghe nàng dặn dò, Trí Hiền gật đầu, cùng Hiếu Mẫn rất nhanh chạy về phía vô vọng cảnh. Cái gọi là vô vọng cảnh, tuy rằng nó đã ở minh giới, nhưng còn đáng sợ và khiến cho người ta kiêng kỵ hơn địa phủ rất nhiều. Vô vọng cảnh chính là nơi ma khí sinh sôi nảy nở, là nơi sinh sống của rất nhiều đại ma.
Nguyên thân của Tàng Đồ vốn là hoa vô vọng trong vô vọng cảnh, tương truyền loài hoa này cả người đều đen nhánh, mỗi khi nở, trong một ngày sẽ nỡ rộ bảy lần. Một khi thấy nó mở ra, bất kể là yêu ma, hay thậm chí là thần thánh đều có thể mất đi ý thức, quên hết chuyện trước đây. Hoa vô vọng cắn nuốt quá nhiều linh lực cùng ma khí, cuối cùng trở thành Tàng Đồ. Chôn vùi quá khứ, tàn sát vạn vật.
Cho nên Tàng Đồ cũng không có giới tính rõ ràng, vả lại hắn có bảy tầng kết dính. Trận chém giết ở trong Nhạc yêu cốc, chính là một trong bảy tầng. Trước đây hắn bị ba vị thần đánh trọng thương rồi phong ấn, các tầng cũng tan đàn xẻ nghé. Chỉ khi nào tất cả các tầng tập hợp lại, thì hắn mới hoàn toàn sống lại. Mà một khi hắn hấp thụ lực lượng trong cơ thể của Ân Tĩnh, sẽ. . . trực tiếp hồi sinh.
Khi Trí Hiền cùng Hiếu Mẫn chạy tới vô vọng cảnh, liền phát hiện ma khí ở nơi này ngày càng nồng nặc, vừa tới, liền có ma khí màu đen quấn lên. Hiếu Mẫn vội vàng đưa cho Trí Hiền một viên thuốc, chính mình cũng nuốt một viên, lúc này mới chậm rãi đi vào trong đó. Ở lâu trong vô vọng cảnh sẽ khiến cho người ta mất phương hướng, vừa rồi các nàng ăn đan dược, cũng chỉ có thể chống chọi một trận mà thôi.

"Trí Hiền, theo sát ta." Hai người xa cách đã lâu mới gặp lại, chỉ là không nghĩ tới mới vừa thấy mặt đã có chuyện vướng tay chân cần xử lý, Hiếu Mẫn thấp giọng nói, mà Trí Hiền đã theo thói quen kéo tay của nàng. Nhận thấy Hiếu Mẫn hơi sững sờ lại không bài xích, Trí Hiền cười trộm, vội vàng theo sau. Tàng Đồ quá mức tự tin, cho nên hắn hoàn toàn không có cài đặt bất kỳ lá chắn cùng chướng ngại vật nào, hai người bay thẳng đến nơi ma khí nồng nặc nhất, nhưng sau khi tới nơi, cảnh tượng ở trước mặt lại làm cho các nàng rùng mình.
Chỉ thấy nam thiên lâu chủ đang nằm trên mặt đất, Túy Vô Âm chẳng biết đi đâu, hơn phân nửa là bị Tàng Đồ bắt đi. Mà giờ khắc này, Tàng Đồ toàn thân đẫm máu, đây cũng không phải là máu của bản thân hắn, mà là đến từ một người khác. Cột đá màu xám đen bị máu nhuộm đỏ, mà ở phía trên, thì lại đang treo một người. Mái tóc dài màu đen của nàng xơ xác vàng vọt tựa như là cỏ úa, trong đó còn kèm theo vài sợi bạc phơ. Cả người nàng gầy gò như một bộ xương khô, chỉ còn một lớp da bao lấy xương cốt mà thôi.
Xích sắt to đen xuyên thẳng qua thân thể của nàng, nhưng trong người nàng đã chảy không ra máu, ở trên ngực, vết thương thật lớn để lộ trái tim ở bên trong, nơi đó đã bị phân thành hai mảnh, nhìn bằng mắt thường không thấy được chút dấu vết cử động nào.
Mà người này. . . chính là Ân Tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro