Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 209

Ân Tĩnh chẳng biết mình thiếp đi lúc nào, nàng chỉ nhớ rõ mình ôm lấy Trí Nghiên ngồi một hồi lâu, sau đó liền không có ý thức. Cảm thấy cổ và mặt có cảm giác ngưa ngứa và hơi ướt át, Ân Tĩnh khẽ hừ một tiếng mở mắt ra, phát hiện Trí Nghiên vốn nằm trong tay đã biến mất, mà cái xúc cảm lành lạnh ở trên cổ, lại làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.
Nàng nhìn sang, liền thấy con rắn nhỏ thân trắng đầu đen đang nằm ở trên vai của mình, không ngừng dùng lưỡi liếm mình. Đôi mắt màu vàng của nó mở rất to, thấy mình tỉnh lại, dường như còn lóe sáng, càng thêm ra sức lè lưỡi. Ân Tĩnh nhớ kỹ Trí Hiền từng nói, Trí Nghiên không chỉ không có linh lực, vả lại linh trí và ký ức cũng bởi vì vào tà mà bị tổn thương. Có lẽ nàng còn lưu lại một số ý thức của con người, nhưng không xác định được có phải nàng còn nhớ rõ mình hay không.

"Nghiên nhi, ngươi còn nhớ ta hay không? Ta là Hàm Ân Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh chỉ thuộc về ngươi."
Ân Tĩnh bắt Trí Nghiên thả vào lòng bàn tay, thấy nàng lúc đầu sợ đến mức cuộn thành một vòng, sau đó lại chậm rãi duỗi người, hộc lưỡi liếm mình. Ân Tĩnh đỏ mắt, nàng nghĩ e là Trí Nghiên đã quên mình rồi, nhưng bản năng của nàng đang thúc đẩy nàng thân thiết với mình.

"Ta biết có khả năng ngươi không nhớ rõ những chuyện cũ, bất quá không sao, ta sẽ từ từ giúp ngươi khôi phục lại bộ dáng trước đây. Được rồi, ta đi tìm Tố Nghiên và Bảo Lam ghé qua xem ngươi một chút."
Ân Tĩnh muốn đặt Trí Nghiên lên trên giường, nhưng nàng lại giống như là biết vậy, dùng sức cắn lấy lòng bàn tay của mình không buông ra, hàm răng bén nhọn đâm rách da, làm cho lòng bàn tay của Ân Tĩnh chảy ra một ít tơ máu, Trí Nghiên vội vàng buông lỏng, rồi lại không chịu nổi vươn lưỡi liếm đi.

"Ngươi sợ ta bỏ lại ngươi đúng không? Vậy ta mang theo ngươi đi cùng, đừng sợ."
Đến lúc này, Ân Tĩnh dường như lại biến trở về nàng của trước đây, làm cái gì cũng đều cẩn thận, lo lắng sâu xa, chỉ có điều chỉ khi đối đãi với Trí Nghiên mới như vậy mà thôi. Thấy nàng cầm Trí Nghiên qua tới, lúc này Trí Hiền cùng Tố Nghiên đang uống rượu, cũng vội vã để chén rượu xuống đi xem xét tình hình của Trí Nghiên.

"Trí Hiền, Tố Nghiên, Nghiên nhi đã tỉnh lại, tuy rằng không nhớ rõ ta, nhưng nàng có thể nghe hiểu tiếng người."
Ân Tĩnh đặt Trí Nghiên lên trên bàn, vài người xoay quanh ngắm nhìn nàng. Tựa hồ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy có chút sợ, thân thể nho nhỏ của nàng co rúc, chôn mặt vào trong thân rắn, chỉ để lại một cái đuôi nhỏ ở bên ngoài.

"Hiện tại nàng như vậy, cũng không phải là không có cách nào khôi phục, ta đã gọi nam thiên lâu chủ sang đây, sau đó hỏi nàng nên giải quyết như thế nào."
Trí Hiền vừa dứt lời, liền có hai bóng người xuất hiện ở trong phòng, chính là nam thiên lâu chủ và Túy Vô Âm.

"Xem ra thực sự đã biến thành tiểu sủng vật."
Nam thiên lâu chủ thấy dáng vẻ hiện tại của Trí Nghiên, nhẹ giọng nói, mặc dù là lời nói đùa, nhưng vẫn làm cho Ân Tĩnh căng thẳng trong lòng. Nhận thấy nàng khó chịu, Trí Hiền vội vàng ngăn câu chuyện.

"Nam thiên lâu chủ, hiện tại như ngươi thấy đó, có cách nào có thể giúp cho nàng mau chóng hồi phục hay không."

"Để ta xem thử." Nam thiên lâu chủ đi tới, nhìn Trí Nghiên đang rúc vào một chỗ, định đưa tay chạm vào, nhưng Trí Nghiên lại giống như là rất chống đối nàng, mỗi lần đều sẽ há miệng lộ ra hàm răng bén nhọn như muốn cắn người. Không còn cách nào, nam thiên lâu chủ chỉ có thể rút tay lại.

"Tình hình của nàng cũng không phải là không có cách nào giải quyết, nàng biến thành như vậy, phần nhiều là vì linh lực cạn kiệt, thêm nữa lúc vào tà cơ thể bị hao tổn lại không có linh lực tu bổ mà tạo thành trọng thương. Trong nam thiên lâu linh lực dồi dào, nàng chỉ cần ở chỗ này tĩnh dưỡng, không qua bao lâu, là có thể khôi phục ký ức cùng hình người. Nhưng nếu muốn lấy lại đạo hạnh, sợ là không thể."

"Nói chính xác là, mặc dù nàng có thể khôi phục linh lực và hình người, nhưng tất cả pháp lực phải tu luyện lại?"

"Ừ, chính là như vậy."

Nghe được kết quả này, Trí Hiền nhíu mày, tuy rằng Trí Nghiên chỉ có đạo hạnh nghìn năm, nhưng dù sao cũng là nghìn năm, nàng lười biếng như thế, nếu biết phải bắt đầu lại mọi thứ, không biết sẽ khó chịu đến cỡ nào. Nghĩ tới đây, Trí Hiền nhìn về phía Ân Tĩnh, liền phát hiện nàng lại không có nửa điểm khó chịu, mà là vui mừng.

"Trí Hiền, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, chỉ có điều bây giờ Ngôn nhi có thể nhặt về một mạng, đã là vô cùng may mắn. Đạo hạnh và gì gì đó, sau này tu luyện lại là được. Cho dù nàng vẫn duy trì thân rắn, ta cũng sẽ không bỏ rơi nàng."
Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, quay đầu nhìn Trí Nghiên, liền thấy hơn nửa thân rắn của nàng đều chui vào trong chén rượu, chỉ có cái đuôi là lộ ra bên ngoài.
Ân Tĩnh vội vàng nhìn sang, liền phát hiện số rượu trong cái chén kia đều bị nàng uống cạn. Có lẽ là uống quá nhiều, mà cơ thể của nàng bây giờ lại quá nhỏ, cho nên cái bụng liền gồ lên một khối lớn, cái đuôi hờ hững vắt lên mép chén rượu, không ngừng lắc lư. Ân Tĩnh dở khóc dở cười, xem ra, cho dù Trí Nghiên đã biến thành thế này, thì có một số việc vẫn không thay đổi.
Một là chấp nhất thức ăn, hai là, không hề phòng bị mình.

"Nghiên nhi, ngươi đói bụng sao?" Ân Tĩnh đem Trí Nghiên ra khỏi chén rượu, thấy nàng không ngừng lè lưỡi, lăn lộn khắp nơi, liền biết nàng đại khái là đói bụng, dù sao lúc ở Trần duyên tự, nàng cũng như vậy.

"Ta đã nhờ lâu chủ chuẩn bị cơm nước, đưa đến phòng của các ngươi."

Nghe thấy Trí Hiền đã an bài xong mọi thứ, Ân Tĩnh truyền cho nàng một ánh mắt cảm ơn. Đối phương hiển nhiên là biết được bây giờ mình muốn ở riêng với Trí Nghiên, liền đưa thức ăn đến phòng của mình. Ân Tĩnh vẫn luôn cảm thấy, tâm tư của Trí Hiền và mình đều tinh tế, có lẽ nếu không có mình không có Hiếu Mẫn, thì Trí Hiền và Nghiên nhi, hẳn là sẽ đến với nhau đi.
Mang Trí Nghiên về tới phòng, quả nhiên trên bàn đã có thêm cơm nước. Trải qua những ngày tu luyện, thực ra Ân Tĩnh đã không cần ăn cái gì. Thấy Trí Nghiên nghe thấy hương vị liền lè lưỡi loạn xà ngầu, Ân Tĩnh đặt nàng lên bàn, Trí Nghiên liền nhanh chóng trườn về phía mâm thịt, thấy những món ăn còn đang bốc hơi nóng, Ân Tĩnh vội vàng kéo nàng lại.

"Nghiên nhi, đừng có chui vào, sẽ bị phỏng." Ân Tĩnh cảm thấy Trí Nghiên bây giờ tựa như một đứa trẻ, tuy rằng nàng có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng lại không có quá nhiều năng lực phán đoán. Ân Tĩnh gấp thịt từ trong mâm, dốc lòng dùng đũa chia thành từng miếng nhỏ để cho Trí Nghiên ăn. Nàng sợ Trí Nghiên đói, liền đút thêm một tí, đợi đến khi lấy lại tinh thần, thì liền phát hiện cái bụng vốn hơi gồ lên của Trí Nghiên đã no căng đến mức bự chảng, nhưng nàng lại giống như là chẳng thấy no, tiếp tục ăn thịt, Ân Tĩnh liền vội vàng dừng đũa lại.

"Nghiên nhi, ngươi không thể ăn nữa, sẽ phát ách."
Ân Tĩnh nắm Trí Nghiên lên, muốn giúp nàng xoa xoa cái bụng cho dễ dàng tiêu hóa, nhưng mỗi lần kéo nàng ra khỏi tô mì thịt, thì nàng lại liều mạng bò trở về. Không có biện pháp, Ân Tĩnh chỉ có thể bưng toàn bộ thịt ra khỏi phòng, lúc này Trí Nghiên mới đàng hoàng lại.
Mang Trí Nghiên nằm ở trên giường, quả nhiên sau khi ăn no đặc biệt không dễ chịu. Thấy Trí Nghiên lật bụng, không ngừng lè lưỡi, đôi mắt vàng nhìn mình chằm chằm không buông. Ân Tĩnh nhẹ nhàng xoa bụng của nàng, nàng liền thoải mái nheo lại mắt. Cảm giác như vậy, giống như là quay về thời điểm ở Trần duyên tự. Chẳng qua là, Trí Nghiên bây giờ, bất kể làm cái gì cũng để cho mình yêu thương.

"Nghiên nhi, trước đây ngươi luôn luôn hỏi ta, có hối hận khi ở cùng với ngươi hay không. Thực ra, ta cũng rất sợ ngươi hối hận vì đã lựa chọn ta. Chúng ta đến với nhau xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi chịu khổ, đều là bởi vì ta mà nên. Hôm nay ngươi vì ta mà biến thành như vậy, ta thực sự rất sợ, có một ngày ngươi sẽ chán ghét cuộc sống như thế này, rồi rời bỏ ta. Ta vẫn luôn là một người không muốn không cầu, nhưng bây giờ, ta tham lam muốn trở nên mạnh mẽ, giết người cũng không hề gì, biến thành một Ân Tĩnh trái ngược với tưởng tượng của ta cũng không hề gì. Ta hôm nay, chỉ muốn bảo vệ ngươi."
Ân Tĩnh dứt lời, viền mắt ửng hồng, nước mắt đảo quanh trong mắt của nàng, cuối cùng kiềm không được liền tuôn ra. Lúc này, Trí Nghiên vốn nằm ở trên giường bỗng nhiên đứng dậy, nàng giãy dụa cơ thể bò lên trên vai Ân Tĩnh, rồi lên trên mặt của nàng, thấy nàng hộc lưỡi liếm khô nước mắt của mình, Ân Tĩnh lại càng khóc nhiều hơn. Nàng đưa tay nhẹ nhàng đè Trí Nghiên lại, ôm nàng tới trước mặt, hôn lên đầu của nàng.

"Nghiên nhi, bất kể ngươi biến thành cái gì, ngươi đều là thê tử của ta. Chờ ngươi khôi phục, chúng ta liền thành hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro