chương 207
Trí Hiền vạn phần không nghĩ tới, cứu binh trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lại là người của phượng hoàng tộc, nhưng Bảo Lam và Hiếu Mẫn thật ra đều đã biết. Cho dù phượng hoàng tộc giáng Hiếu Mẫn xuống trần, nhưng huyết thống và sức mạnh của nàng, ngay cả khí chất, là thứ không một người nào trong phượng hoàng tộc có thể sánh được. Đệ Ngũ Đoan Ngọc không có khả năng để mặc nàng nhập ma, mà đám trưởng lão này của phượng hoàng tộc thì lại càng không thể nào.
"A? Hóa ra là sủng vật của Dục, thế nào, ngươi cảm thấy chỉ một mình người? Có thể đấu với ta?"
"Tàng Đồ, ngươi quá tự đại rồi, ngươi nghĩ rằng ta nhìn không ra ngươi chỉ là □□ sao?"
Đệ Ngũ Đoan Ngọc vừa nói ra lời này, Hiếu Mẫn nhíu mày, trách không được, vừa rồi nàng đã cảm thấy có gì đó sai sai, hoá ra cái loại cảm giác khác thường ấy là do như vậy.
Nàng đã từng giao thủ với Dục, tuy rằng lúc đó Dục dùng cơ thể của Ân Tĩnh, vả lại sức mạnh cũng cũng không ở thời kỳ cường thịnh, nhưng luồng áp lực và uy áp mạnh như vậy, không lừa được người khác. Nhưng Tàng Đồ lúc này, lại không có cái loại cảm giác ấy. Tuy rằng hắn cũng mạnh đến đáng sợ, nhưng cũng không phải là mạnh đến nỗi không cách nào phản kháng.
"A. . . □□ thì thế nào? Bản tọa có thể chôn vùi tất cả các ngươi ở nơi này."
Tàng Đồ cười rộ lên, mà lúc này vài luồng sáng vàng đã xen vào phòng băng, vài người vừa nhìn, liền sửng sốt. Chỉ thấy không chỉ là Đệ Ngũ Đoan Ngọc, mà thậm chí ngay cả các trưởng lão khác trong phượng hoàng tộc cũng tới đây. Đạo hạnh của bọn họ sâu không lường được, thân phận cao quý, mà nay lại đều vì cứu Hiếu Mẫn mà đến, có thể thấy được bọn họ rất coi trọng việc này.
"Đệ Ngũ Đoan Ngọc, đừng để ý đến tên □□ này, cứu vương nữ mới là chuyện quan trọng nhất."
Lúc này, một âm thanh non nớt chen vào nói, mọi người chỉ thấy một thiếu nữ chừng mười một mười hai tuổi để chân trần chạy ra, trên gương mặt trắng nõn mang theo biểu tình lo lắng. Đang nói chuyện mà bị người khác cắt ngang, nếu là bình thường thì Đệ Ngũ Đoan Ngọc chắc chắn sẽ phát hỏa. Nhưng đứa trẻ này cũng không có nhỏ tuổi như là vẻ ngoài, mà là một trong tứ đại gia chủ trong phượng hoàng tộc, trưởng lão của phượng hoàng tộc, Đệ Ngũ Bạch Kỳ. Thấy Bạch Kỳ cầm lấy tay nàng một mực kéo nàng về phía Hiếu Mẫn, Đệ Ngũ Đoan Ngọc cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Bạch Kỳ trưởng lão, ta sẽ cứu Mẫn nhi, đợi ta giải quyết tên □□ trước mặt rồi lại nói."
"Không được, nếu như chậm trễ, tiểu Mẫn nhi xảy ra cái gì thì làm sao bây giờ?"
"Bạch Kỳ trưởng lão, có ta ở đây, nàng sẽ không xảy ra vấn đề gì cả."
"Nói bậy, nếu ngươi không giáng nàng xuống trần, thì nàng làm gì bị kẻ cắp này để mắt tới."
Bạch Kỳ lả lướt không buông tha, Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhíu chặc chân mày, có thể thấy được đây cũng là lần đầu tiên nàng bị quấy rầy như vậy. Đơn giản không để ý tới lời Bạch Kỳ nói, hướng về phía Tàng Đồ mà ra chiêu. Đây là lần đầu tiên Hiếu Mẫn nhìn thấy Đệ Ngũ Đoan Ngọc động thủ, trước kia nàng biết mẫu hoàng rất mạnh, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng phát huy thực lực thật sự, vẫn không tránh được mà sửng sốt.
Kẻ mạnh so chiêu, cho tới bây giờ đều là dùng uy áp để đối kháng chứ không phải là vật lộn. Là hậu duệ của thần tộc, trước khi Hiếu Mẫn được khen là thiên tài của phượng hoàng tộc, thì thiên tư của Đệ Ngũ Đoan Ngọc cũng cực kỳ ưu tú. Biểu cảm thành thạo trên mặt Tàng Đồ dần dần có chút vặn vẹo, mà lúc này, bỗng nhiên có một luồng sáng xuyên qua ngực của hắn, vẻ mặt của Tàng Đồ trở nên tan vỡ mà thống khổ, hắn lớn tiếng gào thét, chợt biến thành một đoàn sương mù màu đen, bốc hơi.
"Bạch Kỳ trưởng lão, đây là ý gì, ngươi nhân lúc ta và hắn so tài mà đánh lén, có phần. . ."
"Đệ Ngũ Đoan Ngọc, lúc nào ngươi mới có thể thay đổi cái tính tình này đây, đánh lén cũng là một loại đấu, nếu ta không đánh lén, thì ngươi muốn so chiêu với hắn đến khi nào? Ngươi phải hiểu rõ, cứu tiểu Diệp nhi mới là việc quan trọng nhất, đâu cần cái gọi là đạo nghĩa của ngươi."
Bạch Kỳ trưởng lão nói xong, đã chạy đến bên người Hiếu Mẫn, đối với vị trưởng lão bỗng nhiên xuất hiện này, Hiếu Mẫn quả thực không biết, nhưng thật ra Bảo Lam nhìn Đệ Ngũ Đoan Ngọc kinh ngạc, bỗng dưng buồn cười. Đệ Ngũ Bạch Kỳ, thật ra nàng có nghe qua.
Trong phượng hoàng tộc giai cấp quý tộc và bình dân được phân chia rõ ràng, mà trong cấp quý tộc, cũng chia thành tứ đại gia tộc và quý tộc trong lớp bình dân. Đệ Ngũ Đoan Ngọc chính là quý tộc trong lớp bình dân, mà quý tộc trong tứ đại gia tộc, chính là bốn hệ Bạch, Hoa, Diệu, Hưởng. Hệ Bạch đã từng là gia đình quyền quý bậc nhất cũng là thống lĩnh của phượng hoàng tộc, sau này bởi vì cuộc đại chiến vạn năm trước đây mà chết đi quá nhiều, chỉ còn sót lại một người, nên mới bị hệ Hoa cướp đi vị trí thống lĩnh phượng hoàng tộc. Nhưng cũng bởi vì vậy, mà trở thành người đứng đầu khối trưởng lão.
Cái tên Đệ Ngũ Bạch Kỳ, hẳn là người duy nhất hệ Bạch, tuổi tác của nàng tuyệt đối không cách nào tưởng tượng được, thực lực thì lại càng không có cách nào nghĩ tới. Chỉ là Bảo Lam không ngờ rằng một người mấy vạn tuổi đầu, lại có vẻ ngoài như một thiếu nữ, hành sự cũng quỷ dị, sợ là trong phượng hoàng tộc, người duy nhất dám nói Đệ Ngũ Đoan Ngọc như vậy, chính là nàng.
"Bạch Kỳ trưởng lão, cám ơn ngươi đã cứu ta."
Hiếu Mẫn cảm thấy Bạch Kỳ đưa tay thả gì đó vào hai tròng mắt của mình, rồi cơn đau lập tức liền biến mất, cũng có thể nhìn thấy lại, lên tiếng nói cảm ơn. Thấy Hiếu Mẫn không nhìn mình, Đệ Ngũ Đoan Ngọc hơi hơi cau mày. Rõ ràng là mình đánh bại Tàng Đồ, cũng là mình tới cứu viện trước, nhưng nữ nhi của mình, luôn luôn cảm ơn người khác, lại còn gọi Đệ Ngũ Hoa Thanh là mẫu thân. . .
Cho dù tính tình của Đệ Ngũ Đoan Ngọc lãnh đạm, nhưng bị nữ nhi ruột của mình ngó lơ, cũng sẽ cảm thấy không được thoải mái. Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Hiếu Mẫn, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của nàng lúc này, khẽ cười.
"Trước đây ngươi dứt khoát xuống trần, hiện tại lại nhếch nhác như vậy, có từng hối hận không?"
"Chuyện Diệp nhi làm, chưa bao giờ hối hận."
Dù biết Đệ Ngũ Đoan Ngọc không muốn đáp án này, nhưng Hiếu Mẫn vẫn nói như vậy. Nghe được lời của nàng, Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhíu mày, nàng liếc nhìn Bạch Kỳ ở bên cạnh, gật đầu với nàng, ngay sau đó, tất cả trưởng lão của phượng hoàng tộc, ngoại trừ Bạch Kỳ, đều thối lui ra khỏi phòng băng.
Đệ Ngũ Đoan Ngọc nhìn xung quanh, thấy ở trong góc phòng có hai cái quan tài băng, một người trong đó chính là Đệ Ngũ Hoa Thanh. Nghĩ đến chuyện mình cần làm, Đệ Ngũ Đoan Ngọc có chút do dự, mà Bạch Kỳ thì đã không kịp chờ đợi mà mở miệng.
"Tiểu Mẫn nhi, hôm nay chúng ta tới đây, chính là muốn khôi phục lại thần lực của ngươi, lát nữa mẫu hoàng của ngươi sẽ trả nguyên thần lại cho phụ hoàng của ngươi, sau đó đem một nửa hoàng ấn còn dư lại cho ngươi, một khi hoàng ấn thành đôi, thì so với thời kỳ cường thịnh, ngươi còn tăng thêm một tầng."
Bạch Kỳ dương dương đắc ý nói, nghe nàng đem mẫu hoàng phụ hoàng đọng ở bên mép, khóe miệng Đệ Ngũ Đoan Ngọc giật giật mất tự nhiên. Nàng chỉ biết, một khi Bạch Kỳ từ trong giấc ngủ triền miên tỉnh dậy, thì đó tuyệt đối là chuyện rất bất lợi cho mình. Cứ nhìn tình hình hiện tại sẽ biết.
"Ý của Bạch Kỳ trưởng lão là, ngươi đồng ý trở về phượng hoàng tộc? Trở lại là Hiếu Mẫn trước đây? Đương nhiên, một ít mối liên hệ không cần thiết, sẽ không được phép tồn tại."
Đệ Ngũ Đoan Ngọc liếc nhìn Hiếu Mẫn, dời đường nhìn lên người Trí Hiền đang ôm nàng thật chặc. Mà giờ khắc này tâm tình phức tạp nhất, đích thật là Trí Hiền, nàng quá rõ ý nghĩa của sức mạnh đối với Hiếu Mẫn, cũng hiểu được, hiện tại Hiếu Mẫn, ở hạ giới thực ra cũng không vui.
Đối với nàng mà nói, sợ là không có gì đáng ghét hơn là bất lực. Hôm nay có cơ hội tốt có thể quay về phượng hoàng tộc, bản thân Trí Hiền cũng tìm không được lý do Hiếu Mẫn sẽ cự tuyệt. Mà điều Đệ Ngũ Đoan Ngọc ám chỉ, cũng quá mức rõ ràng. Nghĩ đến Hiếu Mẫn đại khái sẽ khôi phục sức mạnh, trở thành thiên chi kiêu nữ trước đây, vậy mình. . . lại phải đi lên con đường truy đuổi nàng nữa hay sao? Hay là nên bởi vì may mắn có nàng, mà cảm thấy thỏa mãn đây?
"Ta nguyện ý." Quả nhiên, Hiếu Mẫn căn bản không hề suy nghĩ, liền cho ra đáp án. Nghe đến đó, Trí Hiền cũng không phải là xuất phát từ tự ti, mà là loại hành vi theo bản năng, nàng cúi đầu đứng dậy, ôm lấy Ân Tĩnh vẫn còn đang hôn mê đi ra khỏi phòng băng. Hiếu Mẫn vẫn không nhìn nàng, mà chỉ cúi đầu, như là đang suy nghĩ điều gì đấy. Lúc này, trong phòng băng chỉ còn lại Bạch Kỳ, Đệ Ngũ Đoan Ngọc, cùng với Hiếu Mẫn ba người.
"Được, ngươi đã đồng ý, vậy ta liền đánh thức Đệ Ngũ Hoa Thanh, để nàng truyền hoàng ấn cho ngươi."
Đệ Ngũ Đoan Ngọc nói, đi tới trước quan tài băng, nhìn người vẫn còn ngủ say ở trong đó. Tướng mạo của nàng không có quá nhiều biến hóa, Đệ Ngũ Đoan Ngọc đã từng có cảm giác, dáng vẻ ngủ say của người này quá mức ôn nhu, cho dù bình thường ngụy trang tốt, nhưng sau khi ngủ cũng sẽ dễ dàng làm cho người ta nhìn ra nàng là nữ tử.
Lần thứ hai thấy gương mặt này, Đệ Ngũ Đoan Ngọc ngưng mắt một hồi, rồi lại vội vàng dời mắt. Nàng lấy nguyên thần mình đã giữ thật lâu ra, chậm rãi đẩy vào trong cơ thể của Đệ Ngũ Hoa Thanh. Nguyên thần cảm nhận được chủ nhân vốn có của nó, cấp bách chui vào trong. Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt liền hiện ra.
Đệ Ngũ Hoa Thanh cũng không phải là cái gì cũng không biết, mà ngược lại, nguyên thần của nàng ở trong tay Đệ Ngũ Đoan Ngọc, nên cũng biết tất cả mọi chuyện phát sinh. Bạch Kỳ thức tỉnh, làm cho thế lực của Đệ Ngũ Đoan Ngọc ở phượng hoàng tộc giảm đi nhiều. Nàng gánh không được, mới tới đem Hiếu Mẫn mang về. Mặc dù nàng cứu mình tỉnh lại chỉ là hành động bất đắc dĩ, nhưng Đệ Ngũ Hoa Thanh vẫn rất vui vẻ vì có thể thấy nàng thêm lần nữa.
"Đoan Ngọc, đã lâu không gặp, còn có. . .Mẫn nhi, Bạch Kỳ."
Đệ Ngũ Hoa Thanh giật giật thân thể cứng ngắc, loại cảm giác nguyên thần trở về cơ thể, lại không cần bị ngục băng ràng buộc này đã nhiều năm rồi nàng chưa từng lĩnh hội qua. Nàng cũng không ngại chuyện đem hoàng ấn cho Hiếu Mẫn, dù sao so với mình, thì Hiếu Mẫn ưu tú hơn rất nhiều. Mà nàng ưu tú, là nữ nhi của mình cùng Đoan Ngọc, có những thứ này là đủ rồi.
"Mẫn nhi, ta đem hoàng ấn cho ngươi, đây sợ là thứ duy nhất ta có thể đưa cho ngươi. Thế nhưng những thứ ngươi có thể có được còn rất nhiều, chỉ xem ngươi có nguyện ý đi tranh thủ hay không."
Đệ Ngũ Hoa Thanh nhìn Hiếu Mẫn, khẽ mỉm cười, hiểu thâm ý trong lời nói của nàng, Hiếu Mẫn gật đầu, nàng biết rõ mình muốn cái gì, cũng biết vừa rồi mình đã hù dọa người kia, hoặc là làm cho nàng thất vọng rồi. Bất quá, coi như đây là một sự trừng phạt nho nhỏ vì vừa rồi nàng không có bảo vệ tốt chính mình đi.
"Thế nào? Rất sợ nàng sẽ rời khỏi ngươi?" Ngoài phòng băng, Tố Nghiên cùng Trí Hiền nhìn Nhạc yêu cốc đã biến thành phế tích, ngực không khỏi có chút chua xót, đây là nơi các nàng ngây người mấy ngàn năm, nhưng lại bị hủy như vậy. Mà Bá Hải. . . nguyên thần biến mất, hắn đã không tồn tại ở bất kỳ một góc nào, Nhạc yêu cốc, ngôi nhà của các nàng, cũng không tồn tại nữa.
"Tố Nghiên ta. . . cũng không phải là ta sợ nàng rời bỏ ta, ta chỉ sợ mình cảm thấy, nàng bỏ đi mới là tốt nhất. Dù sao sức mạnh đối với nàng mà nói, là tất cả mọi thứ, ta. . ."
Trí Hiền cúi đầu, nàng rất sợ, đã sợ đến mức không dám phỏng đoán cái gì, nếu như Hiếu Mẫn bỏ đi, ngay cả lý do ngăn cản và mượn cớ nàng cũng không có, như vậy, giữa các nàng, có phải sẽ kết thúc hay không?
Giữa lúc Trí Hiền nghĩ như vậy, một tia sáng mạnh từ trong phòng băng tràn ra, nó không có màu vàng như lúc trước, mà là hiện lên màu lửa đỏ. Mắt thấy cái người quen thuộc từ trong đó đi ra, nhưng mà phần quen thuộc này lại quá mức xa lạ. Đó đúng là Hiếu Mẫnvkhông sai, nhưng là Hiếu Mẫn mà Trí Hiền không quen thuộc.
Nàng đã đổi quần áo, đổi thành trường bào hoa lệ trước đây, lửa thần hoàng quanh người lại càng thêm chói mắt, nguồn uy áp cực mạnh trên người để cho người ta liếc nhìn đều có thể mặc cảm. Một Hiếu Mẫn như vậy, mới là Hiếu Mẫn mà mọi người biết, nhưng lại không phải là Mẫn nhi của mình. . .
"Chuyện đã xong rồi, quay về thượng giới đi." Đệ Ngũ Đoan Ngọc thấp giọng nói, mà nàng rõ ràng là muốn mang Hiếu Mẫn đi, nhìn Đệ Ngũ Hoa Thanh đã khôi phục, Bảo Lam chạy tới ôm chặc nàng, lại phát hiện nàng vẫn đang ngó chừng Đệ Ngũ Đoan Ngọc, ở trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Quả nhiên, bất kể trải qua bao lâu, lòng của Đệ Ngũ Hoa Thanh đều là Đệ Ngũ Đoan Ngọc, nhưng hết lần này tới lần khác cái nữ nhân chết bầm kia lại không cần.
"Mẫu hoàng, xin cho ta một chút thời gian cuối cùng, ta còn có chút việc cần xử lý."
Hiếu Mẫn thấp giọng nói, Đệ Ngũ Đoan Ngọc biết được ý đồ của nàng, vẫn không ngăn cản.
"Ừ, cũng tốt, đi gỡ bỏ sạch sẽ những thứ quan hệ ngổn ngang kia, sau đó đừng liên quan với nhau nữa."
Đệ Ngũ Đoan Ngọc nói xong, liền bỏ đi trước một bước, nhưng thật ra Bạch Kỳ, lại hào hứng chạy tới trước mặt Đệ Ngũ Hoa Thanh.
"Hoa Thanh Bảo Lam hai người các ngươi không quay về cùng chúng ta sao?"
Mặc dù Bạch Kỳ là mang dáng vẻ của một thiếu nữ, nhưng lại là trưởng bối.
"Bạch Kỳ trưởng lão, ta sẽ không, dù sao ta và phượng hoàng tộc không hợp. Nhưng mà tỷ của ta, nàng a, trong lòng đều toàn là người kia."
Bảo Lam hiểu Đệ Ngũ Hoa Thanh rất rõ, nghĩ cũng biết nàng không chết tâm, còn muốn Đệ Ngũ Đoan Ngọc.
"Nga, vậy là Hoa Thanh muốn cùng về? Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể mang ngươi trở về, chỉ là có thể đối phó với Đệ Ngũ Đoan Ngọc hay không, thì nên xem ngươi."
Trên mặt Bạch Kỳ đều là vẻ xem náo nhiệt, thấy nàng nói như vậy, Đệ Ngũ Hoa Thanh có chút động tâm, rồi lại lo lắng Bảo Lam một mình ở hạ giới, lúc này, Tố Nghiên đi tới, tự nhiên ôm lấy Bảo Lam, cho Đệ Ngũ Hoa Thanh một ánh nhìn, người nọ liền hiểu ý.
"Được, Bạch Kỳ trưởng lão, ta cùng ngươi trở về."
Đệ Ngũ Hoa Thanh cười yếu ớt, theo Bạch Kỳ cùng đi. Thấy bọn họ đều đi, Hiếu Mẫn chậm rãi đi tới trước mặt Trí Hiền, nàng vẫn cúi đầu, không nhìn mình, mà bộ dáng này, không hiểu sao lại làm cho Hiếu Mẫn yêu thương.
"Không phải Trí Hiền sẽ không cúi đầu sao? Ta làm cho ngươi sợ?"
Hiếu Mẫn thấp giọng nói, nàng biến mất lửa thần hoàng, như bình thường đi tới.
"Đúng vậy, sợ, ta rất sợ Mẫn nhi qua đây, là để nói ta hết hy vọng với ngươi, rõ ràng là ta có thể đáp ứng ngươi tất cả mọi thứ, nhưng duy chỉ có chuyện này là không được."
Tay của Trí Hiền khẽ phát run, thấy phản ứng của nàng, Hiếu Mẫn nhịn không được đưa tay, kéo lấy tay áo của nàng.
"Ta cũng không phải là muốn ngươi đáp ứng ta loại chuyện không thú vị này, mà là tới nói cho ngươi biết, ta đây vẫn giữ lời hẹn chiến, chỉ là để sau một thời gian nữa rồi so. Nếu ngươi bỏ bê tu luyện, sợ là cũng bị ta đánh tơi bời."
"Vốn dĩ, ta cũng đánh không lại Mẫn nhi." Trí Hiền khổ sở cười, mà nụ cười như vậy, lại làm cho Hiếu Mẫn càng thêm khó chịu. Nàng suy nghĩ một chút, đến tột cùng mình nên làm cái gì để an ủi nàng, thế nhưng Hiếu Mẫn không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, nhất là. . . mình đã nói rõ ràng như vậy, còn nên làm gì nữa? Suy nghĩ hồi lâu, Hiếu Mẫn bối rối, nàng nhìn Trí Hiền càng cúi thấp đầu hơn, luống cuống ôm lấy nàng.
"Trí Hiền, không được cúi đầu. Lẽ nào ở trong lòng ngươi? Ta là người lật lọng? Ta nói rồi, ta quý mến ngươi, thì sẽ không thay đổi. Đợi ta xử lý xong chuyện trong phượng hoàng tộc, sẽ quay về tìm ngươi."
Hiếu Mẫn đem hết những từ có thể giải thích nói ra, thấy nàng quấn quýt, rốt cuộc Trí Hiền cũng bật cười. Nàng nhìn cái lỗ tai đỏ ửng của Hiếu Mẫn, không chịu được hôn lên bờ môi của nàng, đem nàng ôm thật chặc.
"Mẫn nhi thật là đáng yêu được ngay, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đến phượng hoàng tộc, cưới ngươi trở về."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro