chương 204
"Tiểu Nặc, đã lâu không gặp." Đứng trên mảnh tuyết hoang vu trống trải, Thu Ánh Hàn nhìn một Trọng Nhan Nặc đã trở nên xa lạ, nét mặt mang theo nụ cười yếu ớt, ý cười cũng không có trong đáy mắt. Nàng không biết trong một hai năm mình trốn tránh rốt cuộc Trọng Nhan Nặc đã trải qua chuyện gì, thế nhưng cặp mắt kia, lúc nhìn mình đã không còn mang theo sự khát vọng thân mật, mà là dẫn theo chút châm biếm.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, ta nên gọi ngươi là Thu Ánh Hàn, hay nên gọi ngươi là Mệnh đây? Ta đã sớm đoán được ngươi không giống người thường, thế nhưng không nghĩ tới, đường đường là một vị thần, mà cũng thích cùng loại người thường như ta chơi cái trò tẻ nhạt gọi là ái tình. Chơi chán muốn vứt ta, hiện tại quay về, để làm gì đây?"
Ngoại hình của Trọng Nhan Nặc đã thay đổi, nàng cao hơn trước đây một tí, khí tức ở trên người đã biến mất không thấy tăm hơi.
Thu Ánh Hàn liếc mắt liền biết, nàng đã từ bỏ thân phận cùng thân thể của loài người, linh hồn ngấm dần ô uế, thành ma. An bài thế này không phải là do thiên ý, cũng không phải là chủ ý của mình, chắc chắn là có người tận lực hướng tới, mà đầu sỏ gây nên là ai, Thu Ánh Hàn không cần suy nghĩ cũng biết. Đáng tiếc, Trọng Nhan Nặc lại chẳng biết. Nàng là người, thì mình còn có thể điều khiển mệnh cách của nàng, nhưng hiện tại, nàng rơi xuống thành ma, liền thoát khỏi vòng bảo hộ của mình, từ nay về sau, khó mà xử lý.
"Là Tàng Đồ phải không, hắn biến ngươi thành như vậy sao? Ngươi tin lời của hắn, mà không tin ta hay sao?"
Thu Ánh Hàn thấp giọng nói, Tàng Đồ, hiện là ma chủ Ma giới, tuy rằng Thu Ánh Hàn chỉ gặp hắn có một lần, nhưng tính tình xấu xa của người nọ, chỉ liếc mắt là nàng có thể thấy được ngay. Tàng Đồ thích nhất là nhìn người khác trở mặt thành thù, nhìn kẻ khác bị người mình thương yêu gây đau khổ. Càng là như vậy, thì mình lại càng không thể để cho hắn được như ý.
"Không liên quan tới bất kỳ kẻ nào, là tự ta bằng lòng thành ma, ta đã chịu đủ cái cảm giác bị ngươi điều khiển rồi. Thu Ánh Hàn, ta muốn cơ thể của ngươi, cũng muốn lòng của ngươi."
Câu nói kia, Thu Ánh Hàn vốn nghĩ theo nghĩa đen, rồi chuyện sau này, cũng làm cho Thu Ánh Hàn hiểu lầm lâu lắm. Nàng không nỡ đả thương Trọng Nhan Nặc, cho nên dù nàng không phải là đối thủ của mình, nhưng mình cũng thất bại, bị bại thảm hại. Thần lực bị nàng đoạt mất, trái tim cũng bị nàng móc đi, trở thành chiến lợi phẩm của nàng. Khi đó, Thu Ánh Hàn chỉ tưởng rằng nàng cướp đi trái tim của mình, chứ không biết, rõ ràng là từ hồn đến tim, cũng theo nhau bị cướp mất.
"Giết. . . Giết ngươi. . ." Giờ này khắc này, nhìn Trọng Nhan Nặc đè lên trên người mình đần độn lặp lại mấy câu ấy, Thu Ánh Hàn nhớ lại, nàng chưa bao giờ cảm thấy mệt như vậy, mình đã sống cả vạn năm, mà đây lại là lần đầu tiên vô lực thế này. Nàng đã từng là một vị thần chí cao vô thượng, cũng đã làm một người phàm, những ngày ở Hàn tuyệt viện, có băng tâm bí quyết, cũng là lúc lòng nàng an tĩnh nhất. Nếu không có nhiều tranh chấp như thế này, thì nàng muốn chết đi, hoặc là cùng Trọng Nhan Nặc trở thành người thường, trải qua cuộc sống thầy trò trước đây.
Nhưng mà, Nhất Diệp Khuynh Vũ trọng thương chưa tỉnh, Dục vẫn chưa tìm được cơ thể và năng lượng, Tàng Đồ chết rồi lại phục sinh, nếu mình thật sự vô trách nhiệm chạy mất, thì đại khái cũng sẽ bị tiểu Nặc coi thường đi.
"Tiểu Nặc, ta biết ngươi rất không vui, ngươi a, từ trước đến nay hiếu thắng, sao lại cam tâm chịu khống chế. Ta đã không thể cứu ngươi một lần, nhưng hôm nay, ta là người của ngươi, đương nhiên là không nhìn nổi. . . có người khi dễ ngươi." Thu Ánh Hàn sờ lên mặt của Trọng Nhan Nặc, nhưng đối phương đã vươn tay nắm lấy cổ của nàng. Cảm thấy khí lực trên tay nàng nặng thêm một chút, Thu Ánh Hàn cảm giác cái nơi bị nàng nắm lấy giống như là bị một lưỡi dao to lớn đè ép, khiến cho nàng khó mà hô hấp.
Nhìn con ngươi đỏ không có chút ánh sáng của Trọng Nhan Nặc, Thu Ánh Hàn nhíu mày, nàng kéo sợi xích màu vàng ở trên ngực ra, bất ngờ quấn lấy cổ tay của Trọng Nhan Nặc, cùng lúc đó, tay phải biến ra một cái mệnh bàn bằng băng màu xanh nhạt, thừa dịp Trọng Nhan Nặc giãy dụa, đẩy vào trong cơ thể của nàng.
Thực ra có một số việc, Thu Ánh Hàn không nói, nàng chưa bao giờ là một người ăn nói khéo léo, mà bản tính của nàng, cũng không cho phép nàng làm như vậy. Vì sao nàng là mệnh, ngay cả chính nàng cũng không biết, nàng không thích cái tên này, nhưng lại bỏ không được. A Vũ là chiến, mình là mệnh, mà Dục lại luôn nói, mình che giấu nhiều điều hơn kẻ khác. Điểm ấy Thu Ánh Hàn không phủ nhận, dù sao nàng cũng phải giữ lại một ít đường lui, ví dụ như sức mạnh thật sự, cùng với thủ đoạn bảo vệ tính mạng, hoặc là nói, biện pháp cứu người mình thương.
Trọng Nhan Nặc ngơ ngác đứng yên tại chỗ, mà mệnh bàn trong cơ thể nàng thì lại nhanh chóng chuyển động, rút đi từng chút một, giống như là đang nhanh chóng hấp thu cái gì đó. Mệnh bàn chuyển động càng nhanh, thì sắc mặt của Thu Ánh Hàn càng kém. Rõ ràng là người có thói quen nhẫn nhịn, nhưng nét mặt nàng cũng đã lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, thậm chí là không chịu được phải quỳ trên mặt đất.
Họa tiết màu đen trên mặt Trọng Nhan Nặc dần dần biến mất, hai tròng mắt màu xám tro cũng trở lại thành màu đỏ vốn có. Nhìn nàng đã trở về, Thu Ánh Hàn vẽ ra một nụ cười, nhưng cái lỗ thủng to lớn ở trước ngực lại giống như là lần thứ hai bị xé rách, trong chớp mắt nhuộm đỏ nửa người trên của nàng.
"Hàn nhi. . ." Trọng Nhan Nặc chợt hoàn hồn, nàng nhìn Thu Ánh Hàn nằm dưới đất, có chút không thể tin đi tới. Nàng không có chút ấn tượng gì trong suốt quá trình mình bị khống chế, nàng chỉ nhớ rõ, hôm đó nàng và Thu Ánh Hàn đi thăm dò cửa Ma giới, mà cái tên quen thuộc, không nên xuất hiện kia lại một lần nữa xuất hiện. Ký ức dừng lại tại cái khoảnh khắc Tàng Đồ ở trước mặt, sau đó, cái gì nàng cũng không biết.
Nhưng lúc này, người nàng yêu nhất cả người đều là máu nằm trên mặt đất, nhưng trên mặt vẫn là cái dáng vẻ đạm mạc đến siêu thoát thế tục kia. Chỉ khi nhìn vào mắt của mình, mới ôn nhu. Trong lúc nhất thời Trọng Nhan Nặc lại càng không dám đi tới, bởi vì nàng quá rõ, sự tồn tại của mình rốt cuộc đã tạo thành bao nhiêu kiếp nạn cho Thu Ánh Hàn. Thế nhưng, dù vậy, nàng vẫn không muốn buông tha cô gái này, nàng thuộc về mình, vĩnh viễn đều là như vậy.
"Tiểu Nặc, qua đây, để cho ta ôm ngươi một cái." Thu Ánh Hàn thấp giọng nói, đã ngồi dậy, nàng tựa ở trên thân cây héo rũ, dường như có chút đắc ý, mà vết thương trên ngực nàng thì vẫn một mực chảy máu. Vết thương ấy làm cho Trọng Nhan Nặc cảm thấy cực kỳ chói mắt, hẳn là do mình gây ra, bằng không thì có ai có thể dễ dàng thương tổn được Thu Ánh Hàn đây?
"Hàn nhi, ta đã trở về."
Trọng Nhan Nặc thấp giọng nói, ôm chặc Thu Ánh Hàn, mà Thu Ánh Hàn cũng giống là đã quên hết mọi đau đớn, vùi vào trong ngực nàng.
"Tiểu Nặc, sau này ngươi sẽ không bị khống chế nữa, ta biết ngươi ghét như vậy."
Bây giờ Thu Ánh Hàn nhìn vào cực kỳ tiều tụy, gương mặt tái nhợt, càng tôn lên vết chu sa màu đỏ ở giữa chân mày của nàng.
Nàng để mệnh bàn vào trong cơ thể Trọng Nhan Nặc, dùng linh lực dịch chuyển, sửa lại toàn bộ số mệnh bị khống chế của Trọng Nhan Nặc. Cải mệnh, nghịch mệnh, chính là điều tối kỵ, mặc dù nàng là thần, nhưng cũng không cách nào tuỳ tiện đụng tới. Hiện tại bị trời phạt, cơn đau trong cơ thể để cho Thu Ánh Hàn bất đắc dĩ cười rộ lên. Mình giữ lại một chiêu, không hề nói với bất kỳ kẻ nào, trách không được Dục từng nói mình là cáo già, thực ra chẳng qua là nàng suy nghĩ nhiều mà thôi, không hơn.
"Tiểu Nặc, ta không sao, ngươi không nên tự trách."
Thu Ánh Hàn biết chút tổn thương này không giết được mình, chỉ là số bệnh ẩn trong cơ thể này lại tăng thêm một cái mà thôi. Thời kỳ khỏe khoắn của nàng, đã sớm bị chính nàng lăn qua lăn lại không thấy tăm hơi, hôm nay đừng nói là ngang tay với a Vũ và Dục, sợ là ngay cả Trọng Nhan Nặc nàng cũng đánh không lại.
"Còn đau? Ta biết ngươi, luôn luôn không nói mình khó chịu, ngươi luôn là như vậy, để cho ta tức giận đến mức rất muốn đánh ngươi, đánh ngươi đau, ngươi sẽ nói."
Trọng Nhan Nặc nhìn bộ dáng yếu ớt của Thu Ánh Hàn, khó chịu hận không thể tìm Tàng Đồ thiên đao vạn quả, thế nhưng. . . với lực lượng của mình, còn thiếu nhiều lắm.
"Đau, tiểu Nặc đánh ta, rất đau."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Thu Ánh Hàn làm ra chuyện có thể gọi là nũng nịu, thấy nàng nhắm mắt lại tựa lên vai của mình, lỗ thủng trống rỗng trên ngực làm cho Trọng Nhan Nặc nhìn mà khó chịu. Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười, bỗng nhiên lấy ra con dao nhỏ đâm vào ngực, mượn dòng máu đang tràn ra, vẽ một cái chú ấn lên mặt đất, ngay sau đó, một luồng sáng vàng theo chú ấn lan ra, ánh sáng mãnh liệt khiến cho người ta không thấy rõ đó là cái gì, mà Thu Ánh Hàn thì lại hơi hơi nhíu mày. Cái hơi thở mà vật này tản ra, suốt mấy vạn năm qua, không ai quen thuộc hơn nàng.
"Tiểu Nặc, ngươi không cần. . ."
Thu Ánh Hàn chưa nói xong, thì Trọng Nhan Nặc lại hôn lên bờ môi của nàng, chậm rãi đem vật thể màu vàng kia, đẩy vào ngực của nàng. Lần thứ hai cảm giác được nhịp tim đập, Thu Ánh Hàn vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng thật ra Trọng Nhan Nặc, hiếm khi thấy được nàng kinh ngạc, không khỏi ôm sát nàng.
"Cái tên Tàng Đồ vô liêm sỉ, muốn mượn lúc điều khiển ta, cướp lấy tim của ngươi rồi hủy diệt, như vậy thì ngươi vĩnh viễn không thể khôi phục lại thần lực. Thế nhưng, tim của ngươi là ngươi cho ta, cũng là vật quan trọng nhất với ta và ngươi. Ta đem nó giấu đi, ngay cả chính ta cũng không có biện pháp tuỳ tiện lấy ra. Mà nay, cũng nên đem nó trả về chủ cũ."
"Bất quá ta biết được, mặc dù đem trái tim này trả lại cho ngươi, nhưng lòng của ngươi, vẫn thuộc về ta."
----------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro