chương 201
Từ lúc được thành lập cho tới nay, Nhạc yêu cốc vẫn luôn là nơi không tranh đua với đời, ngàn vạn năm qua, chưa từng phát sinh bất kỳ tai họa hay sự kiện động trời nào cả, nó cũng là nơi mà chúng tiểu yêu thầm mong bình yên trôi qua hết một đời. Cho nên, khi luồng ma khí mãnh liệt trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Nhạc yêu cốc, trong tích tắc kết giới liền bị nghiền nát, tiếng rung động chói tai vang vọng khắp phương trời.
Cơ thể lảo đảo gần như sắp ngã xuống, Ân Tĩnh đau đớn ôm ngực, trong nháy mắt máu tươi liền nhiễm đỏ cả mặt đất, nàng ho khan không ngừng, sặc ra một ngụm máu lớn, muốn dùng pháp thuật cầm máu, nhưng lại phát hiện hai tay của mình không hề có tí sức lực nào.
"Con kiến hôi." Bỗng nhiên, Trí Nghiên thấp giọng mở miệng, Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng xuất hiện từng vệt máu màu đỏ, ngay sau đó, gương mặt ấy từ từ thay đổi hình dạng, không còn là Trí Nghiên, mà là một người xa lạ. Mái tóc dài màu đen chạm đất, nụ cười trên mặt diêm dúa lẳng lơ mà mị hoặc, hai tròng mắt đỏ thẳm ngạo nghễ ngắm nhìn mình, chỉ mới bị đôi mắt ấy nhìn một hồi, mà Ân Tĩnh liền cảm thấy khó mà hô hấp.
"Ngươi. . . không phải là Nghiên nhi, ngươi. . . ngươi là ma."
Tuy rằng Ân Tĩnh không biết đẳng cấp của ma giới, nhưng người ở trước mắt, lại làm cho nàng có một loại cảm giác nhìn không thấu, ma khí của đối phương quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi chỉ vừa thả ra ngoài, thì liền bao trùm toàn bộ Nhạc yêu cốc. Cây cối sum suê ở chung quanh trong nháy mắt liền hóa thành tro tàn, sông cũng bị nhuộm thành màu đen đỏ, Nhạc yêu cốc vốn rất tốt đẹp, chỉ trong chớp mắt đã biến thành địa ngục trần gian.
"Bản tọa thích nhìn thấy vẻ mặt này, cái dáng vẻ bị người mình tin tưởng phản bội." Thanh âm của đối phương rất trầm thấp, mà Ân Tĩnh cũng không biết là khí lực từ đâu kéo tới, nàng chật vật đứng dậy, lảo đảo chạy về hướng gian phòng của nàng và Trí Nghiên, Ân Tĩnh biết mình chạy không thoát, thế nhưng nàng chỉ là muốn ở gần Trí Nghiên thêm một chút, không hơn.
Đúng lúc này, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen khác, Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Trọng Nhan Nặc đang đứng ở trước mắt mình. Nàng hơi khác với lần gặp mặt trước đây, hai tròng mắt màu đỏ tựa như đã bị sương mù che lấp, biến thành màu xám. Ở trên mặt của nàng còn có thêm rất nhiều hoa văn màu đen giống như là nanh vuốt, nàng nhìn mình, chợt vươn tay, bóp lấy cổ của mình. Ân Tĩnh nhíu mày, khó chịu hé miệng thở hổn hển.
"Nặc nhi, giết nàng, lấy nguồn năng lượng trong cơ thể nàng ra đây."
"Dạ, ma chủ."
Trọng Nhan Nặc tựa như một con rối máy móc nghe theo mệnh lệnh, thấy nàng đưa tay sang đây, Ân Tĩnh nhắm mắt lại, bỗng nhiên có chút hối hận không ở cạnh Trí Nghiên thêm chút nữa, cũng chính là vào lúc này, một luồng sáng trắng lạnh lẽo chợt phóng tới, trực tiếp chặt đứt hai tay của Trọng Nhan Nặc. Mà nàng thì lại giống như là không hề cảm thấy đau đớn, chỉ ném Ân Tĩnh ra, quay đầu lại nhìn người đả thương nàng.
Ân Tĩnh không nghĩ tới người qua đây cứu mình sẽ là Thu Ánh Hàn, rõ ràng là nửa tháng trước nàng còn nằm trên xe trượt tuyết yếu ớt đến mức gần như là sắp biến mất. Nhưng trạng thái của nàng lúc này cũng không được tốt lắm, vết thương ở ngực không có dấu hiệu lành lại, hơi động một tí thì sẽ có rất nhiều máu chảy ra. Nhưng dù vậy, nàng vẫn đứng thẳng, nở nụ cười nhìn về phía Trọng Nhan Nặc, trên mặt là vẻ dịu dàng đến mình cũng cảm thấy xa lạ.
"Tiểu Nặc, đừng tổn thương nàng, ta tới làm đối thủ của ngươi đi." Thu Ánh Hàn dứt lời, mà Trọng Nhan Nặc thì lại không có phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ. Thấy phản ứng của nàng, lòng Thu Ánh Hàn tê rần, xoay người nhìn về phía cái tên còn lại. Luồng ma khí quanh quẩn khắp cả một vùng trời thế này, sẽ không sai. Nàng đưa tay, vẽ gì đó giữa không trung, mà trên tay của nàng, đã xuất hiện một cái mệnh bàn.
"Mệnh, điểm yếu của ngươi, cuối cùng vẫn là nàng, nếu trước đây ngươi trực tiếp giết chết nàng, thì hôm nay cũng sẽ không đến tận đây. Ngươi đã là mệnh, thì ngươi nên biết rõ, nàng là thứ duy nhất có thể phá hủy sự tồn tại của ngươi."
"Tàng Đồ, ngươi không nên sống lại." Nghe xong lời của đối phương, Thu Ánh Hàn thấp giọng nói, liền dẫn tới một trận cười to của đối phương.
"Ha ha, buồn cười, ta không nên sống lại? Trước đây các ngươi không có diệt trừ ta hoàn toàn, thì nên nghĩ đến kết quả này từ sớm, hiện tại kẻ điên kia không có ở đây, Dục cũng không rõ tung tích, ngươi cảm thấy ngươi không ở trong thời kỳ toàn thịnh, còn có thể địch lại ta?"
Tàng Đồ cười cực kỳ khoa trương, làm cho gương mặt tinh xảo kia có chút dữ tợn.
"Cho dù a Vũ không có ở đây, ta và Dục, cũng có thể trấn áp ngươi một trận."
"Nga? Phải không? Nặc nhi, giết nàng." Tàng Đồ bỗng nhiên mở miệng, Trọng Nhan Nặc nghe xong, ngơ ngác nhìn về phía Thu Ánh Hàn, tiếp đó liền nhanh chóng tấn công về phía nàng. Mà trong lúc các nàng đang nói chuyện, thì Ân Tĩnh đã dựa vào một chút khí lực còn sót lại, thoát khỏi đây.
Nàng biết mình ở lại đây chẳng qua chỉ liên lụy, nàng phải nhanh chóng tìm được Bá Hải và mọi người, cũng không chờ Ân Tĩnh đi bao lâu, cơ thể liền chết lặng đi rất nhiều, nàng nhìn Tàng Đồ đã xuất hiện ở trước mặt, gương mặt diêm dúa lẳng lơ đã khôi phục về nguyên dạng, không còn dữ tợn nữa, nhưng vẫn khiến cho Ân Tĩnh cảm thấy áp lực mười phần.
"Khi con kiến hôi ngọ ngoạy, thật đúng là xấu xí." Tàng Đồ thấp giọng nói, chuẩn bị vươn tay bắt lấy Ân Tĩnh, mà lúc này, vài tia sáng vàng bỗng nhiên rơi thẳng xuống, đó là bát trọng kết giới, loại kết giới phong ấn mạnh nhất. Nhìn Trí Nghiên đang từ đằng xa chạy tới, Ân Tĩnh vẫn chưa phản ứng kịp, thì nàng đã nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh mình. Nghe thấy được mùi vị quen thuộc trên người nàng, Ân Tĩnh cười, hài lòng vùi vào trong ngực của nàng.
"Tĩnh Tĩnh, xin lỗi, là ta đã tới chậm, xin lỗi. . ." Trí Nghiên ôm chặc Ân Tĩnh, hai tròng mắt bởi vì quá mức kích động mà biến thành con ngươi rắn. Nhìn vết thương của Ân Tĩnh còn đang chảy máu, Trí Nghiên không ngừng truyền linh lực sang cho nàng, nhưng làm thế nào thì vết thương chết tiệt kia cũng không thể lành lại. Cùng nhau đi tới tự nhiên còn có Trí Hiền cùng Hiếu Mẫn, Tố Nghiên và Bảo Lam, cùng với Bá Hải.
"Con rắn nhỏ, ngươi bình tĩnh một chút, vết thương của nàng rất phức tạp."
Trí Hiền nhíu mày nhìn vết thương của Ân Tĩnh, rồi quay đầu nhìn Tàng Đồ, mặc dù không biết người kia là ai, nhưng phần ma khí cường đại trên người nàng, đã đủ làm cho mọi người kính sợ.
"Chẳng biết vị cô nương này, vì sao lại đến Nhạc yêu cốc của ta sinh sự?" Bá Hải nhíu mày hỏi, tính tình tốt như hắn cũng đã nổi giận. Nghe xong lời của hắn, Tàng Đồ cười rộ lên, giống như là nghe thấy một truyện cười.
"Cô nương? Bản tọa không phải là nữ, cũng không phải là nam."
Tàng Đồ thấp giọng nói, lúc này Trí Hiền mới chú ý tới, người này quả thực là nam nữ bất phân, nếu nói là nữ, thì thân trên của hắn quá mức bằng phẳng, chắc chắn không phải là nữ, nhưng tướng mạo xinh đẹp này, chắc chắn cũng không phải là nam.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì." Bá Hải quay đầu lại liếc nhìn vết thương trên ngực Ân Tĩnh cùng với Trí Nghiên không có cách nào tỉnh táo lại, vết thương đó ngay cả hắn cũng nhìn không thấu, thậm chí cũng không biết nên dùng cách gì mới có thể cứu trị cho tốt, nếu còn kéo dài, sợ là Ân Tĩnh chống đỡ không được bao lâu.
"Năng lượng, vật chứa, cùng với. . . báo thù."
Tàng Đồ liếc nhìn Ân Tĩnh, rồi lại dời đường nhìn lên người Hiếu Mẫn, ý tứ của hắn quá rõ ràng, mà trái tim của Trí Hiền cũng lạnh đi một chút, hắn thật sự là ma, vả lại cũng không phải là loại ma thông thường, mục tiêu rõ ràng như vậy, cộng thêm nguồn lực mạnh mẽ, một người một ngựa liền tới Nhạc yêu cốc, tất cả mọi thứ đều nói rõ tên ma này cực kỳ khó đối phó.
"Con rắn nhỏ, mang Ân Tĩnh tới phòng băng, chí ít có thể kéo dài một chút." Bá Hải lập tức ra quyết định, trong tất cả những người đang có mặt ở đây, thì Ân Tĩnh và Trí Nghiên không thể nghi ngờ là kẻ yếu ớt nhất, nếu thực sự động tay, chỉ sợ sẽ không chịu nổi.
"Được, ta mang nàng đi ngay." Trí Nghiên biết sức mình ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, nàng nhanh chóng mang Ân Tĩnh rời khỏi hiện trường, Tàng Đồ cũng không có ngăn trở, mà là tự tiếu phi tiếu nhìn đám người đang bao vây lấy mình, sau cùng lại dời đường nhìn lên người Hiếu Mẫn.
"Năng lượng lát nữa đi tìm cũng không sao, vật chứa vẫn còn ở đây là được."
-------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro