Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115: Mối tình đầu

Dịch: Lan Anh

Beta: ZhenFan

Cửa kính phòng ăn sáng bóng in lên ba khuôn mặt, người đàn ông mặc áo sơ mi màu cà phê tối là cha, người phụ nữ mặc áo ba lỗ in hoa màu sáng là mẹ, còn bé gái mặt tròn hồng đương nhiên là tiểu công chúa. Tiểu công chúa đang ước trước bánh kem sinh nhật, hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc của được phản chiếu trên kính.

Bên ngoài cửa kính, là một cô bé cùng tuổi với cô bé được tổ chức sinh nhật. Cô bé có mái tóc đen thẳng, ánh mắt rơi trên chiếc băng đô nhỏ màu hồng của tiểu công chúa qua lớp cửa kính, từ băng đô đến vòng tay cỏ ba lá, từ vòng tay rồi lại đến bánh sinh nhật.

Cô gái nhỏ chợt tự hỏi, cô vừa mới biết được thần chú của phù thủy, những đứa trẻ của Angel City sẽ có một số phép thuật kỳ lạ ở mỗi giai đoạn, đây là phép thuật tàng hình phổ biến.

"Lần này tôi sẽ không nói dối các bạn". Người không mệt mỏi truyền bá câu thần chú hoàng tử Angel City, cậu bé thề thốt chân thành.

Vậy thì miễn cưỡng tin cậu ta một lần thử. Theo gợi ý, cô bé nhắm mắt lại, lòng đầy thành kính, miệng đọc thần chú. Khi cô bé mở mắt ra chuyện thần kỳ đã xảy ra, cô không nhìn thấy bóng ảnh của mình trên cửa kính nữa, có phải là thần chú tàng hình linh nghiệm rồi không?

Cô bé bước vào phòng ăn, đi đến trước mặt tiểu công chúa đang ước, kéo nhẹ bím tóc của cô bé. Tiểu công chúa mở mắt ra, hoang mang nhìn xung quanh.

Đương nhiên, tiểu công chúa không nhìn thấy cô, cô bé vui thầm trong lòng.

Điều này có phải có nghĩa là cô có thể ăn bánh kem trước tiểu công chúa hay không. Chỉ ăn bánh kem không thì có gì thú vị chứ, cô phải thổi nến trước mặt tiểu công chúa.

Tiểu công chúa ước xong, nũng nịu thổi nến dưới sự nhắc nhở của bố mẹ, phồng má, dùng sức.

Cô gái nhỏ đưa tay ra, chặn cái miệng cá của tiểu công chúa, cả người chặn trước mặt tiểu công chúa, cô thổi tắt toàn bộ nến liền một mạch.

Thở ra một hơi thật sâu, khom lưng..

"Cá dẫu môi, mau dậy đi" âm thanh bất ngờ làm cô gái nhỏ giật mình, khoảng khắc đó cô ngỡ rằng mình bị phát hiện rồi.

Đứng thẳng lưng, nhìn xung quanh.

Vẫn may, cặp vợ chồng trung niên nhìn thấy biểu cảm nghi hoặc của tiểu công chúa, bọn họ nhất định không hiểu tâm can bảo bối của mình sao lại có biểu cảm như gặp quỷ vậy.

Lại hít thở sâu một hơi, cô gái nhỏ khôm lưng.

"Cá dẫu môi, dậy mau" âm thanh dường như quen thuộc.

Gặp quỷ rồi ! Cô nhất định phải mau chóng thổi tắt nến trước mặt tiểu công chúa.

"Cá dẫu môi, dậy đi, cá dẫu môi, mau dậy", cô duỗi tay, lòng bàn tay gạt qua một thứ gì đó.

Cuối cùng âm thanh biến mất.

Chiếc bánh hấp dẫn trở lại trước mắt, mỉm cười rạng rỡ, lần thứ ba cô dùng sức, vận sức mạnh từ ngón chân đến đan điền, chuẩn bị tiến công.

"Cá dẫu môi, mau dậy, cá dẫu môi, mau dậy đi!".

Gặp quỷ rồi, gặp quỷ rồi, cô hoảng hốt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, chạm được rồi, lần này cô nhất định phải đập nó ra bã mới thôi!

"Binh" tay đánh vào vật cứng.

Đau đến mức giống như từ trên lầu rơi xuống, hơn nữa còn là mông chạm đất trước tiên.

Cô bé lớn lên thành một người phụ nữ hai mươi tám tuổi lúc này đang ngồi trên giường, mở to hai mắt.

Người phụ nữ hai mươi tám tuổi này với mái tóc rối bù, đôi mắt ngái ngủ. Giọng nói nam tính dễ nghe nói liên tục cạnh bên: cá dẫu môi, dậy đi, cá dẫu môi, mau thức dậy...

Xoay mặt qua, xuyên qua mái tóc, cô nhìn chằm chằm một cách hung tợn vào tên đầu sỏ phá hoại cô ăn bánh kem, hai chiếc đồng hồ báo thức được đặt trên bàn cạnh giường đều là Ôn Lễ An mua cho cô.

Nửa tháng trước, Lương Tuyết tìm được một công việc thu ngân trong siêu thị. Giờ làm việc là từ 8:30 đến 11:30 sáng. Trước khi đi làm, ba ngày Lương Tuyết đều đến trễ.

Nếu không phải sắp đến Giáng sinh và năm mới siêu thị cần nhiều nhân lực, hẳn là cô đã sớm bị quét ra khỏi cửa từ lâu.

Sau khi Ôn Lễ An mua đồng hồ báo thức cho cô, nhưng cũng chỉ kéo dài một tuần, vì vậy mới có chiếc đồng hồ báo thức thứ hai.

Đồng hồ báo thức thứ hai đã được đặt vào ba ngày trước. Lúc này, chiếc đồng hồ vuông vóc vẫn cần mẫn làm việc: cá bĩu môi, dậy đi, cá bĩu môi, mau dậy.

Lương Tuyết vung nắm đấm về phía chiếc hộp vuông: "Ôn Lễ An, lần sau nhất định phải đợi em ăn xong bánh xong mới gọi em".

7h50, Lương Tuyết mở rèm cửa sổ phía sau. Từ đây có thể thấy ban công của tòa nhà chung cư có mái màu sẫm. Rèm cửa tối màu được mở ra hai bên, chỉ để lại rèm cửa sáng màu, cửa ban công giữ lại khe hở nhỏ.

Khe hở nhỏ đó khiến người ta vô tình liên tưởng đến việc có ai đó mở cửa ban công vào sáng sớm đứng dưới nắng sớm, để xem cô gái nhà hàng xóm lười biếng thức dậy chưa.

Ừm, từ tấm màn được kéo chặt có thể nhìn ra cô gái lười biếng kia nhất định vẫn đang ngủ say, nhưng không sao, tối qua anh đã đặt đồng hồ báo thức cho cô. 7 giờ, chiếc đồng hồ báo thức đầu tiên sẽ kêu, không thức dậy thì còn có chiếc đồng hồ thứ hai. Đây có lẽ nên được coi là bảo hiểm kép, phải không?

6h30, anh rời khỏi ban công, khi đóng cửa ban công lại trong lòng anh nghĩ đến cô gái lười biếng nhà hàng xóm khiến anh không đóng xong cửa.

Rời khỏi ban công, mang giày chạy bộ và áo khoác trùm đầu, trong túi áo có để chiếc máy nghe nhạc. Mọi thứ đều đều ổn thỏa, mở cửa căn hộ, đeo tai nghe, kéo mũ áo lên, chạy dọc theo con đường bên trái.

Cũng chỉ chạy được vài bước anh liền nhìn thấy một tòa nhà chung cư khác có diện tích tương tự như nơi anh sống. Cánh cửa của tòa nhà chung cư đã đóng lại. Đó là nhà của một cô gái lười biếng.

Đi chậm lại trong lòng nghĩ cũng không biết liệu bảo hiểm kép mà anh ấy đặt cho cô sáng nay có tác dụng không. Nếu nó không hoạt động, xem ra phải mua thêm một chiếc đồng hồ báo thức khác.

Đi qua cánh cửa đóng chặt, chạy ngược lại, ánh mắt anh rơi xuống cánh cửa đó, cho đến khi nó bị bao phủ bởi những hàng cây xanh, cho đến khi nó biến mất trước mắt anh.

Quay lại, khóe miệng giương lên, tiến về phía trước ngưỡng mặt đón lấy cơn gió tháng 11.

Cơn gió tháng 11 xuyên khe hở ở cửa ban công mà chủ nhân đã quên đóng lại. Rèm cửa màu sáng lay động trong gió, giống như những gợn sóng trên mặt hồ, khóe môi của cô gái lười biếng nhà hàng xóm vừa mới dậy lên.

Đó là ban công của nhà Ôn Lễ An.

Tháng trước, Lương Tuyết từng lẻn vào nhà của Ôn Lễ An từ ban công đó, 15 tiếng sau, cô và anh trở thành hàng xóm. Từ nhà cô đến nhà anh đi bộ mất 37 giây.

Tháng 11, bờ biển phía Đông nước Mỹ gió se lạnh.

Đây là một buổi sáng thích hợp sương giá. Lương Tuyết thở ra một hơi trên cửa sổ kính, hơi khí nhanh chóng tạo thành một vòng tròn.

Khi rời khỏi cửa sổ đó, cái tên Ôn Lễ An viết trên cửa kính nổi bật dưới khung cảnh ngoài cửa sổ tràn ngập màu xanh.

Cột mái tóc rối bằng một sợi dây cột tóc, duỗi thắt lưng và ngày mới bắt đầu.

Sau khi rửa mặt chải tóc xong, Lương Tuyết bắt đầu dọn dẹp. Bắt đầu từ ghế sofa, lót đệm, tạp chí cất trong rương, sách mà Ôn Lễ An quên mang về trên bàn cà phê.

Treo áo khoác nam lên, sau đó là đôi dép dành cho nam giới, nhặt quả bóng rổ trên thảm, dọn gạt tàn thuốc, ném những thứ vô dụng vào thùng rác.

Chống nạnh, đứng trong phòng khách sạch sẽ chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình, kết quả là Lương Tuyết càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng.

Đây không giống nơi ở của phụ nữ độc thân chút nào. Khắp nơi trong phòng khách đều là vật dụng của đàn ông. Ôn Lễ An chạy đến nhà cô một ngày hơn chục lần. Có lúc từ trường về không về nhà anh mà trực tiếp mở cửa nhà cô, đồ đạc vứt qua một bên, nằm xuống ghế sofa của cô, như một thói quen, điều khiển từ xa, táo.

Thế là bây giờ nhà của cô đã trở thành như thế này.

Lương Tuyết tự nhắc nhở bản thân khi gặp lại Ôn Lễ An nhất định phải nhắc anh đừng luôn để đồ đạc của anh trong nhà cô. Đây là nhà cô chứ không phải nhà anh.

Dọn xong phòng khách thì đến phòng bếp. 3 chiếc ly chưa rửa, tối qua Ôn Lễ An dùng nó để uống nước, uống sữa, Cocktail trứng sữa.

Uống xong nước, sữa, cocktail trứng sữa đã là 11h30; 8h30 là nước, 9h30 là sữa, 11h cocktail trứng sữa.

11h30, dưới lần nhắc thứ n của Lương Tuyết, Ôn Lễ An mới chậm chạp thay giày, thay giày xong chập chạp đi ra cửa. Cô cúi đầu đi sau lưng anh.

Dừng lại sau cánh cửa nhìn anh từ từ mở cửa ra. Lần thứ 12 cô nhỏ giọng nhắc nhở, Ôn Lễ An ngày mai em còn phải đi làm.

Không trả lời.

Cô kéo tay áo anh, anh thở dài trên đỉnh đầu cô, hơi thở nóng bỏng kéo dài ra xung quanh, dường như giây tiếp theo hòa tan vạn vật trên thế gian, cô đắm say vào bên trong.

Đợi đến khi sực tỉnh lại tay cô đã được bao bọc trong lòng bàn tay của anh.

Một tuần trước, cô đã cho phép anh nắm tay cô.

Đêm mỗi lúc một thâm trầm.

"Ôn... Ôn Lễ An, ngày mai em.... ngày mai em còn phải đi làm" lần thứ 13, sự hối thúc của cô có chút vô dụng.

"Nhớ kiểm tra cửa sổ" anh khàn giọng hỏi cô.

"Ừm" cô thỏ thẻ đáp, tim tràn đầy mật ngọt.

"Anh đi đây".

"Ừm".

Nửa tiếng sau, cô đứng giậm chân, anh mới mở cửa nhà cô.

11h40, cô tắt đèn. 11h41, nhà anh tắt đèn tối thui.

Sáng sớm se lạnh này, gò má của cô như gặp phải mặt trời tháng 6.

Thở dài, nếu như cô tiếp tục ngây ngẩn nhìn 3 chiếc ly cô sẽ lại trễ làm mất thôi. Lương Tuyết xoắn tay áo lên và bật vòi nước.

Đặt chiếc ly đã rửa vào tủ, đặt khăn trải bàn mới lên bàn, chiếc khăn trải bàn trước đó đã cho vào giỏ giặt, sau đó thay nước cho bình hoa.

Có hai bông hồng trong chiếc bình hoa.

Hoa hồng là do Ôn Lễ An tặng. Buổi chạy bộ buổi sáng của anh sẽ đi ngang qua một cửa hàng hoa gần đó. Chủ cửa hàng hoa là một ông lão lười biếng, cửa hàng hoa sẽ chỉ mở khi ông già lười biếng có tâm trạng tốt.

Khi thấy cửa hàng hoa mở ra, Ôn Lễ An đôi lúc sẽ mang về hai bông hồng, đôi khi là một, nhiều nhất cũng là ba.

Về vấn đề này, Lương Tuyết phàn nàn: "Tại sao không mua nhiều hơn một chút. Anh còn nghĩ rằng mình là người học viên trong xưởng sửa chữa ô tô à". Ôn Lễ An có ý đồ riêng của mình, nhìn cô với ánh mắt thật là người phụ nữ ở trong phúc mà không biết nhìn cô nói: "Lớp lót bên trong áo khoác chỉ có thể giữ tối đa ba bông hồng." "Tại sao phải đặt nó lên lớp lót của áo?" "Ngại cầm nó trong tay, người ta nhìn vào màu của hoa hồng thì biết chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ anh không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa".

Ở đây không thể không nhắc tới màu của hoa hồng mà Ôn Lễ An mang về.

Màu của hoa hồng là màu hồng.

Ngôn ngữ hoa hồng màu hồng: tình đầu, mối tình đầu.

Thật vậy, chàng trai trẻ cầm trong tay một bông hồng tượng trưng cho mối tình đầu của mình, nghĩ thế nào đi nữa cũng là chuyện tương đối mất mặt.

Cũng không biết ông lão lười biếng trong tiệm hoa hôm nay tâm trạng có tốt không?

Lương Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay dường như không đẹp lắm, ông lão lười biếng thì thích trời tốt.

Sau khi rửa chén, đã đến lúc sắp xếp tủ lạnh.

Lương Tuyết bỏ một số thực phẩm hết hạn trong tủ lạnh vào túi rác.

Bỏ túi rác vào thùng rác, công việc vệ sinh trong một ngày có thể được hoàn thành.

Nhìn vào đồng hồ trên tường, đó là 7h26, chậm hơn bình thường khoảng một phút.

Hàng xóm của cô là một chàng trai trẻ có quan niệm về thời gian rất mạnh. Vào lúc 7:30, anh ta sẽ mang đôi giày thể thao chạy ngang qua cửa nhà cô, mà 7h29 cô sẽ mở cửa ra.

7h30, cô đi vứt rác, anh chạy về ngang qua cửa nhà cô, hai người sẽ chạm mặt nhau.

Trước khi mở cửa, Lương Tuyết sẽ chỉnh lại tóc một chút, và sau khi hoàn thành mái tóc của mình, cô sẽ tiện tay cầm thỏi son.

Tháo dây buộc tóc xuống dùng kẹp tóc để chỉnh tóc, nghĩ một lúc, Lương Tuyết không lấy cái kẹp tóc mà vội vã vào bếp và lấy một chiếc đũa gỗ.

Đứng trước gương, mái tóc dài được quấn thành một vòng tròn dọc theo các ngón tay, đôi đũa gỗ đi xuyên qua mái tóc, vừa hay, chiếc đũa lộ ra một phần khỏi mái tóc đen.

Không, không không, nó không giống một chiếc đũa chút nào, nó giống như một phụ kiện tóc đầy thú vị của phụ nữ phương Đông, thanh lịch và giản dị.

Tác dụng của đôi đũa gỗ khiến Lương Tuyết cực kỳ hài lòng, nhưng... vẫn không đủ. Cô dùng tay khèo những sợi tóc ngắn để chúng trông giống như tự nhiên rũ xuống thái dương.

Sợi tóc rũ xuống thái dương trán khiến người phụ nữ trong gương có chút duyên dáng.

Nhướn mày trước gương, Lương Tuyết, cô bây giờ không còn là một cô bé nữa, đôi mắt sáng và hàm răng trắng có lẽ đã xa vời với cô rồi, nhưng cô có thể giữ phong thái quyến rũ ở khóe mắt.

Bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho người đàn ông trúng tiếng sét ái tình với cô thần hồn điên đảo.

Đương nhiên, cô chỉ cho phép một người đàn ông yêu mình, mà cô chỉ cho phép mình tốn tâm tư cho một người đàn ông duy nhất.

Hỏng rồi, quá chăm chú vào bản thân, chăm chú và tưởng tượng người hàng xóm đi qua nhà cô có bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của cô hay không mà quên mất thời gian.

Mắt thấy-

Lương Tuyết vội vàng cầm lấy thỏi son mà mình đã chuẩn bị từ trước.

Thoa son xong, cầm lấy túi rác đặt ở bên, bước nhanh về phía cửa, mở cửa, ánh mắt liền tìm kiếm mục tiêu đặc biệt.

Dáng người cao ráo như Lương Tuyết mong đợi, từ xa đến gần, dưới bóng cây xanh, trong làn gió buổi sáng, như một ngọn đèn, khiến trái tim cô sáng tỏ.

Bước chân chậm rãi, ánh mắt nhìn thẳng, giả vờ tập trung đổ rác.

Nhưng trái ngược hoàn toàn với bước chân là trái tim đang "thình thịch" và "thình thịch" liên tục.

Trái tim đập thình thịch đang kêu gào: Học viên, nếu cậu không thể hiện dáng vẻ bị tôi mê hoặc đến thần hồn điên đảo thì không xong với tôi đâu.

(2)

Bước chân chậm lại, xách túi rác, Lương Tuyết đi thẳng về phía thùng rác.

Mở túi rác.

Hôm nay các túi rác rất đồng đều, cứ như vậy cô có thể tiết kiệm thời gian để phân loại rác, bỏ rác vào thùng không thể tái chế.

Một bóng ảnh che phủ xuất hiện, ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đứng trước mắt, trong tay trống không, áo khoác trông không giống như đang giấu một bông hồng.

"Hi" anh đưa tay về phía cô, cách chào hỏi cũng rất hàng xóm.

Cho dù không đem hoa hồng, cô cũng lười đi tìm hiểu, hơn nữa anh cũng nhìn thấy dáng vẻ của cô rồi. Giơ tay lên, đầu ngón tay động đậy thẻ hiện mình đã biết.

Đối mặt với người theo đuổi mình, con gái có quyền dựa theo tâm trạng của mình mà quyết định đối xử nhiệt tình hay lạnh nhạt.

Lúc này, cô phải về nhà chuẩn bị đi làm, còn anh phải chuẩn bị đi học.

Cô về nhà cô, anh về nhà anh, chân vừa giẫm lên bậc tam cấp đầu tiên bất ngờ--

"Đây là 100 đô của ai rớt".

Tưởng tượng rằng 100 đô la rơi trên mặt đất khiến Lương Tuyết dựng tai lên ngay lập tức, miệng nói "Đâu? Ở đâu?". Trung khu thần kinh như được gắn radar, đôi mắt theo sát.

"Ở đây" Giọng nói gần bên tai.

Bản năng theo giọng nói đó và quay đầu qua.

Mái tóc không còn ràng buộc rơi xuống một cách điên cuồng. Chiếc đũa gỗ mà cô dùng để giữ tóc đã bị Ôn Lễ An cầm trong tay. Đây nào phải chàng trai trẻ đầy triển vọng sống cách vách, rõ ràng là quỷ ngây thơ thích chơi khăm. Quỷ ngây thơ nắm được đặc tính của cô là ham món lợi nhỏ.

Giậm chân: Ôn... ưm...

Giây tiếp theo môi bị chặn lại.

Chàng trai cưỡi chiếc xe đạp đi ngang qua nhà cô, huýt sáo vang dội.

Sau khi tỉnh táo trở lại, Lương Tuyết phát hiện mình đang nhẹ nhàng dựa vào vòng tay của Ôn Lễ An, mà tay của Ôn Lễ An... Nhìn thấy rõ hướng tay của Ôn Lễ An rơi xuống, Lương Tuyết liền tức giận. Cô thu lại bàn tay đặt trên vai anh, mạnh mẽ gạt bàn tay đang thất lễ của anh ra. Buổi sáng cô không quen mặc áo ngực, điều này khiến tên này chiếm được tiện nghi.

Tuy nhiên, người chiếm được tiện nghi nói với một dáng vẻ đương nhiên, "Hôn rồi"

"Cái gì hôn rồi?".

"Tay cũng đã nắm, hôn cũng hôn rồi, tiếp đó có thể làm chuyện kia".

"Đâu ra hôn?!" Sợi tóc rơi trên mặt được gạt qua sau tai, Lương Tuyết hét lên với Ôn Lễ An.

Ôn Lễ An im lặng nhìn cô.

Mặc dù cô đang đứng trên bậc thang, anh vẫn đứng dưới bậc thang, nhưng cô vẫn không cao bằng anh.

Từ dưới nhìn lên, cô nhìn thấy hình bóng của mình dưới đáy mắt anh, gương mặt ửng hồng, đôi môi bị hôn thậm chí còn đỏ hơn ngay cả khi cô không tô son, dưới ánh mắt không kiêng nể của anh cô dẫu môi.

Được rồi, là hôn rồi, nhưng chính Ôn Lễ An chơi xấu, anh có thể chơi xấu thì cô có thể nuốt lời.

"Vừa rồi không tính" khoanh tay lại, gương mặt Lương Tuyết thêm lớp biểu cảm không được thương lượng.

"Cái gì gọi là vừa rồi không tính" Ôn Lễ An lại gần cô thêm chút nữa.

Lương Tuyết nhanh chóng che miệng lại.

Che miệng lại lấy ánh mắt cảnh cáo Ôn Lễ An, thanh âm từ kẽ tay lộ ra: "Vừa nãy không tính, loại tình huống đó giống như là một trận thi đấu bóng đá đang trong lúc bắt đầu trận đấu dây điện chập mạch, sau khi sửa xong dây điện trận đấu được tiếp tục, nói cách khác giữa em và anh bắt đầu lại từ đầu là một trận đấu bóng đá, trong trận thi đấu đá bóng này chúng ta còn dừng lại ở giai đoạn cho phép anh dắt tay của em."

"Vừa mới xảy ra chỉ là dây điện chập mạch, Ôn Lễ An, nghe rõ ràng chưa?!"

Cô nói rõ ràng đến như vậy rồi, Ôn Lễ An đương nhiên là nghe rõ ràng rồi, nhưng, chân mày nhướng lên dốc sức nói rõ anh không đồng ý với cách nói này.

Tên khốn khiếp này, dám không đồng ý.

Buông tay xuống, hớn hở nói: "Ôn Lễ An, anh còn muốn như vậy? Vừa mới nãy chính là để anh hôn không rồi, hơn nữa không chỉ hôn mà còn sờ soạng, anh thật sự muốn làm gì?"

Kèm theo câu nói này của cô, tầm nhìn rơi vào trên môi cô dời xuống dưới, không xong rồi, cô lại quên mất chuyện mình không có mặc áo ngực.

Hai tay khoanh lại, xếp ở trước ngực.

Dậm chân: "Ôn Lễ An, nếu anh không đồng ý, em ngay cả quyền nắm tay cũng phải hủy bỏ."

"Thật không?" Tầm mắt tiếp tục phân li ở trước ngực cô.

"Đương nhiên là thật, không chỉ như vậy em còn sẽ cân nhắc tối nay không cho phép anh ở trong nhà em xem trận bóng." Lương Tuyết hung dữ nói.

"Được....thôi."

Cố hết sức khống chế được khóe miệng sắp giương lên, phụng phịu "Vậy em về đây."

"Ừ."

Xoay người, đứng trên bậc thang trên cùng, tay vừa vặn rơi trên chốt cửa.

Đến từ bên trái: "Cá dẩu môi."

Tiếng cá dẩu môi đó giọng nói thân thiết khiến cô nhịn không được nghiêng mặt đi, chân của Ôn Lễ An dài thật, cũng liền trong một cái nháy mắt cô và anh đi song song với nhau.

Dưới góc tường nhà cô gieo trồng hoa tú cầu đỏ, dưới góc tường nhà anh trồng hoa tú cầu tím, một bụi đỏ và một bụi tím kề bên gắt gao, hình dáng thân mật khăng khít, khiến người ta trong một khoảng thời gian ngắn không phân biệt rõ được cái nào là nhà cô, cái nào là anh.

Cô đang mở cửa, anh cũng đang mở cửa, cô đang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.

Dùng giọng điệu hơi thoáng không vui hỏi, làm cái gì?

"Làm kiểu tóc như vậy rất đẹp." Anh nhẹ nhàng nói.

Tâm tình ôn nhu yếu đuối trong đáy lòng trở thành giọng mũi trầm trầm, sợ anh không nghe thấy, nhẹ nhàng "oh" một tiếng.

"Màu son cũng đẹp."

Nhếch miệng, mở cửa, màu son đẹp nữa thì như thế nào, đều bị anh ăn sạch sẽ rồi.

7h45, chìa khóa ví tiền từng cái được bỏ vào túi, Lương Tuyết mở cửa, 7h45ph37s, Lương Tuyết gõ cửa nhà Ôn Lễ An.

Nương theo lúc cửa nhà Ôn Lễ An mở ra, xông vào mặt là mùi thơm của yến mạch và mùi của bánh mì.

Hết cách rồi, cô là một người phụ nữ làm biếng, may mắn là, người phụ nữ lười biếng này nghe nói là sắc đẹp bậc trung, nhan sắc hạng trung bình khiến người theo đuổi cô vì cô làm đồ ăn sáng cũng là hợp tình hợp lý.

8:10, Lương Tuyết và Ôn Lễ An một trước một sau rời khỏi nhà.

Chiếc xe gắn máy hơi cũ đậu ở trước cửa nhà dưới tán cây sồi là xe của Ôn Lễ An, dường như ở khu dân cư gần đây chưa từng có ai xem cậu bé mặc quần áo giản dị, đội mũ hoodie che kín hơn nửa khuôn mặt đó có lý do liên quan đến người sáng lập tập đoàn Pacific Rim.

Người quen biết với Ôn Lễ An lúc đi đường gặp phải cũng tuyệt đối sẽ không để ý người đang đội mũ sắt đi con xe mô tô second - hand.

Cứ như vậy, mỗi sáng sớm Lương Tuyết liền có thể để Ôn Lễ An đưa cô đi làm.

Đáng nói tới hơn là, siêu thị nơi Lương Tuyết làm việc cách đại học Duke chỉ có hai con đường, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất tại sao Lương Tuyết phải đặt đồng hồ báo thức đúng bảy giờ mỗi buổi sáng sớm.

Liên quan đến phần công việc nhân viên thu ngân đó, nói dễ nghe một chút là vì để cho cuộc sống thêm phong phú, nhưng trên thực tế cũng có thể trở thành là một cô gái đang thử thăm dò bản thân người theo đuổi có quyết tâm một lòng với mình hay không.

Đến thăm siêu thị đó có không ít sinh viên đại học Duke, cô cũng có thể từ trong miệng những sinh viên này nghe được một vài tin đồn.

Nữ sĩ Lương đã nói rồi, thế giới này con gái xinh đẹp dễ thương còn rất nhiều.

Ngày hôm đó, Lương Tuyết đã hoàn thành phỏng vấn trong vòng 15 phút. Sau khi phóng vấn cô thay đồng phục nhân viên thu ngân.

Tối đó, cô dùng một loại giọng nói như đang nũng nịu nói với Ôn Lễ An "Học viên, em chẳng qua chỉ là muốn ở cách xa anh một chút thôi." Lời này đối với Ôn Lễ An giống như rất hưởng thụ.

Nơi bọn họ ở cách siêu thị khoảng 20 phút đi xe, 8:28 gần rưỡi, xe mô tô Ôn Lễ An đúng giờ dừng ở cửa siêu thị.

Siêu thị cũng không lớn, hai cửa ra vào, tám cây ATM, Lương Tuyết phụ trách quầy thu tiền gần cửa ra bên trái nhất.

Từ 8:30 đến 9:00 là lúc siêu thị tương đối vắng vẻ, đây là một khoảng thời gian phù hợp để tám chuyện bát quái. Lúc đầu Lương Tuyết cho rằng cô sẽ nghe được rất nhiều chuyện của Ôn Lễ An từ trong miệng của đồng nghiệp, nhưng thực sự thì không phải.

Cũng đúng, trường đại học đó cách siêu thị hai con đường nhưng là nơi sản sinh ra tổng thống, phu nhân nhà giàu nhất, nhiều người đoạt giải Nobel, ngôi sao bóng đá nổi tiếng, chủ xí nghiệp lớn, chủ ngân hàng lớn, cư dân vùng phụ cận đôi với hiện tượng này đã sớm không thấy lạ rồi.

Nhưng Ôn Lễ An tới vẫn là kéo theo bao nhiêu hiện tượng, ví dụ như nói vào những ngày lễ sẽ xuất hiện bao nhiêu phóng viên ở gần đây nằm vùng, vì để có thể chụp được Lư Sơn diện mục*của người bạn gái thần bí Ôn Lễ An, thông thường người đang yêu sẽ chọn ở bên cạnh nhau vào ngày lễ.

*庐山面目 Lư Sơn diện mục, thành ngữ cổ Trung Quốc, có thể hiểu là khuôn mặt thật.

Tháng trước, tin tức người sáng lập tập đoàn Pacific Rim có bạn gái quan hệ qua lại ổn định được đăng báo nhiều lần, lần này không còn là không có lửa thì làm sao có khói mà là có kế hoạch có sự thật.

Tin tức này ban đầu bắt nguồn từ chính một nhà báo nhỏ không có danh tiếng ở trên phố, mà người phóng viên đó chụp được Ôn Lễ An và người con gái trẻ tuổi hôn nhau ở sân trường, dựa vào tin tức có một không hai này nổi tiếng vang danh, nhưng đáng tiếc là bởi vì vấn đề góc độ, khuôn mặt của người con gái bị gương mặt của Ôn Lễ An che kín mất.

Liên quan đến chuyện người con gái đó rốt cuộc là ai, vị phóng viên này trong lúc tiếp nhận phỏng vấn đã tiết lộ một đặc điểm duy nhất là: Người con gái đó rất thú vị.

Chuyện Ôn Lễ An tới đối với dân cư quanh đây này mặc dù không nổi tiếng đến mức đầu đường cuối ngõ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của anh đủ để khiến cho một nhóm cô gái trẻ chọn công việc bán thời gian cửa ở cửa hàng gần trường đại học Duke.

Nói ví dụ như Emira làm ở chuỗi cửa hàng bánh mì gần siêu thị, Emira lập kế hoạch có một ngày Ôn Lễ An bước vào tiệm bánh mì, cô ta sẽ để cho anh kí tên lên xương quai xanh, đó là bộ phận mà Emira tự cô cảm thấy rất đẹp.

Quả thực, Emira có xương quai xanh mê người, chính bởi vì như vậy Lương Tuyết năm lần bảy lượt cảnh cáo Ôn Lễ An không được phép bước vào tiệm bánh mì đó.

Có suy nghĩ kỳ quặc không chỉ là Emira, lúc này còn có Selena mặc đồng phục giống như Lương Tuyết.

Selena năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, thân hình nóng bỏng, cô ta không chỉ một lần khoe khoang với Lương Tuyết là cô là người duy nhất trong đám bạn của cô ta không có đặt silicon trong ngực, bốn gười bạn trai cũ mà cô ta từng hẹn hò cho dù sau khi chia tay vẫn luôn nhớ mãi không quên bộ ngực của cô ta. Selena cực kỳ tự tin về bộ ngực của mình, điện thoại di động là bất ly thân vì để có một ngày Ôn Lễ An bước vào siêu thị này, sau đó sẽ dùng nụ cười mê người yêu cầu chụp chung, lúc chụp chung cô ta sẽ dùng ngực chèn ép anh.

Quầy thu tiền của Selena ở gần Lương Tuyết, lúc này cô ta đang nói cho Lương Tuyết cô ta có dự cảm hôm nay Ôn Lễ An sẽ đến siêu thị này.

Dự cảm của Selena rốt cuộc có linh hay không này còn phải đợi xem xét, 11:00, Lương Tuyết không thấy Ôn Lễ An nhưng lại thấy công chúa Theresa - người rất thân cận của Ôn Lễ An.

Không phải, phải là công tước Theresa.

Đứng trước bạn gái được tung tin là có quan hệ qua lại của Ôn Lễ An, công tước Theresa nhẹ nhàng trả lời, "Tôi hiện tại đã không phải là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Pacific Rim, không cần phải trả lời mấy cái vấn đề này."

Ừ, hợp tình hợp lý.

Áo khoác jean, quần yếm, mắt kính đen to, khăn quàng long che cằm, công tước Theresa rất thân thiện, hàng hóa trong xe đẩy cũng rất thân dân, khoai tây chiên, thực phẩn nấu chín, sách giảm giá, các loại đồ họp, ai mà ngờ được người trước mắt này là công chúa Thụy Điển.

Đem đồ bỏ vào trong túi đựng, tính tiền.

Trong lúc thối tiền, Vinh Xuân kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, kêu một tiếng Lương Tuyết, giọng điệu giống như gặp lại bạn cũ vậy: "Cô khiến tôi nhớ đến Angel City."

Để tiền thối trước mặt Vinh Xuân: "Còn muốn thể hiện không quan tâm sao? Tôi đã không quan tâm cô đến nơi này, nếu thật sự không quan tâm, cô hiện tại sẽ không xuất hiện ở nơi này."

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến thăm siêu thị này." Vinh Xuân nhìn giống như đang rất nghiêm túc tính tiền.

"Vinh Xuân, lần này không giống vậy, tôi có thể nói rõ ràng cho cô, tôi và Ôn Lễ An cả đời này sẽ không xa nhau nữa."

Đếm xong tiền, đem tiền bỏ vào trong ví, Vinh Xuân ngẩng đầu lên, hướng Lương Tuyết nở nụ cười, tay hướng về túi đồ nói tạm biệt với Lương Tuyết.

Lương Tuyết gọi Vinh Xuân, vẻ mặt Vinh Xuân cực kỳ bình tĩnh.

Để tờ tiền mệnh giá 50 Đô la trước mắt Vinh Xuân, nói: "Tôi vừa nãy thối thiếu cô 50 đô, nhưng cô không có phát hiện, đừng bảo là chuyện đó là việc không thể bình thường hơn, hàng hóa cô mua cũng đã 15 đô, 100 đô thối lại 35 đô, bên trong còn thiếu mất hơn một nửa."

Vinh Xuân nâng mày.

"Tôi không quan tâm cô và anh ấy chàng chàng thiếp thiếp, dù sao bọn họ cũng là người yêu, đây là chuyện vô cùng bình thường, tôi muốn làm là yên lặng chờ đợi, chờ thời cơ, đợi sự chiếu cố của Thượng đế. Nói như vậy thì rất dễ, nhưng làm lại rất khó, hơn nữa đều khó hơn bất kỳ cái gì mà cô có thể tưởng tượng, Vinh Xuân", ngừng một chút, ánh mắt quay nhìn lại đối diện, "Ôn Lễ An với tôi mà nói là người đàn ông tốt, nhưng với cô mà nói là một người đàn ông tệ, hi vọng cô có thể ý thức được một chút về điều này".

Vẻ mặt người nói "cảm ơn lời khuyên" nhưng rõ ràng không đem lời của cô coi ra gì, cười với cô, vẫn là lộ ra hàm răng trắng đều đặn như trước, vẫn là với dáng vẻ long lanh tùy ý như trước.

Chỉ là...

Người vừa nãy còn cười rất rạng rỡ lại tông vào người đang vội vàng đi tới, bước chân rời khỏi siêu thị nhìn giống như đang chạy nạn.

Đều là lỗi của tên đàn ông xấu xa Ôn Lễ An này! Lương Tuyến lẩm bẩm trong lòng.

Lúc nhắc tới, Lương Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy được thân ảnh Ôn Lễ An tên đàn ông xấu xa, đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Lễ An xuất hiện sau khi Lương Tuyết làm việc ở siêu thị này.

Chính là bởi vì như vậy, sự xuất hiện của Ôn Lễ An khiến trong đầu Lương Tuyết lần đầu tiên hiện ra ý niệm như vậy: Tên khốn kiếp Ôn Lễ An này sẽ không phải là vì nhìn ngực của Selena mà tới đấy chứ.

Phải biết rằng, tối qua Lương Tuyết mới nói chuyện của Selena với Ôn Lễ An.

Tối qua nói thì hôm nay đã xuất hiện, cô có thể không nghi ngờ sao?

Lúc này, Lương Tuyết cảm thấy xấu hổ.

(03)

Từ lần đầu tiên Ôn Lễ An bước vào siêu thị Lương Tuyết liền xụ mặt, nếu Ôn Lễ An đi trêu chọc Selena, như vậy anh liền có thể vào tiệm cầm đồ rồi.

Không, không phải,...loại suy nghĩ vào tiệm cầm đồ này không thể có, đổi thành cái khác, đổi thành,....đổi thành.

Hiện tại nghĩ như vậy là còn quá sớm, đợi trở thành sự thật rồi lại nói.

Selena có một đôi mắt khéo phát hiện trai đẹp, Ôn Lễ An vừa xuất hiện liền bị cô ta theo dõi rồi, sau vài lần cô ta ngay lập tức ý thức được người đàn ông mặc hoodie màu xám là ai, khoảnh khắc mộng đẹp trở thành sự thật tới rồi.

Ưỡn ngực, vén tóc.

Shit! Selena thật sự dùng vốn tự có để lấy le, đồng phục rộng cũng không che đậy được bộ ngực kiêu ngạo của cô ta, tuy là cô cũng không nhỏ, nhưng so với Selena liếc mắt một cái rõ ràng là tình thế không thuận lợi.

Ưỡn ngực, Selena vẫn không quên nháy mắt với Lương Tuyết, vẻ mặt đang nói rõ: dự cảm của tôi cũng không sai phải không, cô đợi xem kịch hay đi.

Lương Tuyết hướng Selena cười với khuôn mặt tràn đầy vẻ "rửa mắt chờ mong", trong lòng lại hận không thể chống nạnh trừng mắt, nghĩ cũng đừng nghĩ, đó là người đàn ông của tôi, đàn ông của tôi không phải là như mấy tên bạn trai cũ dồi dào hooc- môn của cô đâu.

Ôn Lễ An cùng một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bóng chày cùng nhau bước vào siêu thị, bọn họ vừa nói vừa cười đi về phía kệ hàng đồ dùng thể thao.

Lúc này, anh không có liếc nhìn Lương Tuyết ở bên này, nhìn không có gì khác biệt với những khách hàng khác.

Selena ưỡn ngực cả buổi thấy Ôn Lễ An một chút cũng không chú ý tới cô ta cũng không có biểu hiện ra bất kỳ sự mất mác gì, lấy thời gian rảnh, cô ta lấy ra son môi.

Không sao, đồ dùng thể thao đều tính tiền ở bên quầy bên này của bọn họ, cô ta muốn làm là tay chân thêm lanh lẹ nụ cười thêm thân thiết, tay chân lanh lẹ nụ cười thân thiết có thể khiến người ta sinh ra cảm giác "Tiếp xúc cùng người như vậy cũng không tệ."

Vì để tiện cho một vài bà cụ ông cụ không quen quẹt thẻ đứng xếp hàng, quầy Lương Tuyết phụ trách là khu vực không thể quẹt thẻ.

Lễ Tạ Ơn sắp tới, các ông cụ và bà cụ trút hết toàn bộ sức lực, bên này cả Lương Tuyết xếp hàng dài.

Trong lúc một bà cụ mở ví tiền Lương Tuyết liếc nhìn qua quầy của Selena một cái, vị khách hàng kia xách theo túi đồ rời khỏi, quầy của Selena liền trống vắng.

Cô gái vốn có niềm tin cực kỳ mạnh mẽ lúc này trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ khẩn trương, ánh mắt vẫn luôn ngoắc ngoắc hướng về phương, theo tầm nhìn của Selena, Lương Tuyết nhìn thấy Ôn Lễ An đang đi tới quầy tính tiền.

Bạn của Ôn Lễ An vừa nhìn chính là người giỏi ăn nói, miệng vừa há đã liền liên tục khép mở, mà Ôn Lễ An một đường đều sắm vai một người nghe, từ vẻ mặt của anh một chút cũng nhìn không ra vợ cũ của mình đang làm việc ở siêu thị này.

Hơn nữa, vợ trước của anh...

Vợ cũ? Gần đây Lương Tuyết đã rất lâu rồi không có để từ này xuất hiện ở trong đầu cô, Ôn Lễ An không thích cô nhấn mạnh từ vợ trước ở trước mặt anh.

Giống như nguyên lý mà Ôn Lễ An nói lúc trước "Chuyện Lương Tuyết không thích Ôn Lễ An làm thì Ôn Lễ An liền muốn đi làm", Ôn Lễ An chẳng biết tại sao xuất hiện ở nơi này khiến trong lòng Lương Tuyết không vui, trong lòng không vui liền muốn đi làm chuyện Ôn Lễ An không thích cô làm.

Hiện tại Lương Tuyết suy nghĩ xong rồi, nếu Ôn Lễ An đến là có mục đích cô về sau liền muốn ở trước mặt anh lải nhải không thôi từ "vợ cũ, vợ cũ"

Không hề nghi ngờ, trước sau của Selena rất phù hợp với khiếu thẩm mỹ của người Mỹ, nhìn Selena giống như Scarlett nói không chừng cũng phù hợp với khiếu thẩm mỹ của phương Đông.

Ôn Lễ An không phải là thích da trắng sao? Lương nữ sĩ có thể nói là da cô trắng giống như đuôi cá tuyết tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Da của Selena cũng trắng, hơn nữa còn là màu da trong trắng ngoài lộ hồng nhìn rất khỏe mạnh.

Người kia đi cùng với Ôn Lễ An rất rõ ràng cô gái da trắng vóc người nóng bỏng ở quầy tính tiền mê hoặc, người đẹp phải cùng nhau nhìn mới là bạn chí cốt.

Dưới sự ra hiệu của bạn, mặt của Ôn Lễ An liền chuyển hướng về phía quầy tính tiền của Selena.

Đừng thấy Selena chỉ mới 20 tuổi, ngoại trừ bốn người bạn trai cũ nghe nói còn từng có quan hệ mờ ám với hơn một chục người đàn ông, cô gái có kinh nghiệm phong phú về phương diện đàn ông làm sao có thể bỏ qua cơ hội khoe dáng.

"Nè, anh trai, tôi ở phương diện đó rất thành thạo nha!" được Selena thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Đôi mắt Lương Tuyết nhìn chằm chằm Ôn Lễ An: Học viên, còn không dời mắt đi.

Ôn Lễ An không những không dời tầm nhìn, thậm chí anh còn hướng Selena cười nhạt.

Được lắm, được lắm, không việc gì.

Được lắm, được lắm, không sao!

Âm thanh gần nay trước mắt "Thu ngân" đem Lương Tuyết từ trong chuyển động của Ôn Lễ An và Selena kéo trở về.

Từ vẻ mặt có chút sợ hãi của bà cụ có thể đoán được biểu tình vừa nãy của cô có bao nhiêu dữ tợn. Mẹ Lương nói biểu tình hung dữ của cô có thể đóng vai mẹ kế của nàng công chúa Bạch Tuyết.

Vội vàng nở nụ cười, món nợ này cô sẽ đợi tính toán trên đầu Ôn Lễ An.

Đầu cũng không ngẩng, đóng lại ngăn kéo quầy tính tiền: "Người tiếp theo."

Một chồng sách, bao nhiêu đồ ăn được để trước mặt, Lương Tuyết liếc nhìn đống đồ ăn vặt đó, thật đúng là những thứ mà cô thích ăn.

Sau sách, đồ ăn vặt, một chiếc hộp màu lam xinh xắn được đặt lên trên.

Ừ, vị việt quất, gần đây cái này bán rất chạy.

Chiếc hộp màu lam được đặt tùy tiện ở trên sách, thật phách lối, cũng không để ý tới ông cụ bà cụ xếp hàng ở phía sau, ở phía sau còn thêm cao giọng, sau hộp màu lam là hộp màu lục.

Màu lục là vị bạc hà, sau vị bạc hà là vị cam, ba màu được xếp thành một hàng, hành động này rước đến những tiếng huýt gió vang dội của khách hàng khác đợi tính tiền.

Thật là, mua bao cao su đều phách lối như vậy, nhưng không thể phủ nhận là tay rất đẹp, hơn nữa nhìn còn rất quen thuộc, đợi đã...

Lương Tuyết ngẩng đầu lên nhìn thấy Ôn Lễ An đứng trước quầy thu tiền.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, Selena đứng ở quầy thu tiền khác với vẻ mặt nhăn nhó, quầy đó một khách hàng cũng không có.

Lúc này, Ôn Lễ An giống như sợ bị các ông cụ bà cụ lầm tưởng là học sinh xấu đến cướp chỗ, liền giải thích: Hôm nay cháu không có mang thẻ.

Rõ ràng, ba hộp nhỏ màu lam, lục, cam khiến người bạn lắm mồm của Ôn Lễ Anim miệng, anh ta hỏi Ôn Lễ an ba hộp có thể dùng trong bao lâu.

"Một tối bốn lần, cậu nói xem?" Vẻ mặt của Ôn Lễ An thuần lương.

Lời nói đó khiến anh bạn kêu lên một âm thanh kỳ quái.

Vừa nãy sau khi cùng cô gái da trắng liếc mắt đưa tình lại còn dám nói khoác mà không biết ngượng, một đêm bốn lần! Nằm mơ đi! Hơn nữa trước mắt vốn dĩ không cần dùng tới.

Lương Tuyết hung hang đập tay lên quầy thu tiền: "Anh ơi, muốn nói chuyện phiếm bên ngoài công viên còn rất nhiều."

"Tôi cũng biết nơi này không thể là nơi có thể ngồi trò chuyện", Ôn Lễ An ra vẻ vô tội, "Nhân viên thu ngân, cũng phải đợi em kết sổ chúng ta mới có thể đến công viên nói chuyện, em có thể nâng cao hiệu suất làm việc một chút được hay không, các ông cụ bà cụ đi đứng không tiện."

Ôn Lễ An chính là có loại bản lĩnh trả đũa đó, mặt không thay đổi bỏ đồ vào trong túi mua sắm, tính tiền, thối tiền.

"Người tiếp theo." Khi nhìn người bạn của Ôn Lễ An Lương Tuyết liền nở nụ cười.

Lương Tuyết có lúc sẽ làm những chuyện mà Ôn Lễ An ghét.

11:35, Lương Tuyết thấy Ôn Lễ An đúng giờ đợi ở cửa sau siêu thị, lúc trước, mỗi lần tới lúc này Lương Tuyết đều sẽ vui vẻ ở trong lòng, cảm thấy bọn họ giống như trở lại năm tháng ở Angel City.

Chỉ là hôm nay Lương Tuyết cũng không dự định cho Ôn Lễ An thấy sắc mặt vui tươi, ít nhất là trước khi cô chưa tức chết.

Ôn Lễ An hôm nay phạm phải hai sai lầm, biết rõ cô đang làm việc ở đây còn cười với cô gái khác, cô gái này trẻ hơn cô đẹp hơn cô vóc người cũng đẹp hơn cô, lại còn trêu chọc vị trí công việc của cô tội lỗi càng thêm một bậc.

Còn nữa, ngay cả giai đoạn hôn còn chưa tới, anh đã mua bao cao su trước thời hạn, đây rõ ràng là không đem lời cô để vào trong mắt, ba điểm này kết hợp lại, cô phải cho anh thấy sắc mặt của mình.

Giả vờ không thấy người đợi ở một bên, tiếp tục đi về phía cửa ra.

Phía sau, tiếng ồn xe mô tô chậm rì rì theo sau, cô đi nhanh nó cũng theo nhanh, bước chân của cô chậm lại nó liền chậm lại.

Khoảng cách tới cửa ra càng ngày càng gần.

"Lương Tuyết."

Sao có thể không còn tức giận nhanh như vậy chứ, không có cửa đâu.

"Nhân viên thu ngân."

Ôn Lễ An bắt chước giọng hát của cụ bà trước đó ở siêu thị, thật đáng ghét!

"Cá dẫu môi."

Đại học Duke cũng là trường của lưu manh sao? Thấy giọng điệu của Ôn Lễ An, vô lại!

"Quỷ hẹp hòi."

Lưu manh, vô lại! Nắm chặt tay, bước chân tiếp tục hướng về phía trước.

"Đồ xấu xí!"

Cái...gì! Cô không có nghe nhầm chứ? Ôn Lễ An vừa nãy nói là đồ xấu xí? Đồ xấu xí trong miệng của Ôn Lễ An nói là cô sao?!

Dừng bước lại, quay đầu lại, phóng ra ánh mắt ác ý: "Ôn Lễ An, anh nói ai là đồ xấu xí?!"

"Nhân viên thu ngân, tại sao xụ mặt với anh, nhưng lại cười với tên đàn ông khác?" Nói xong, Ôn Lễ An vặn mạnh tay lái xe, dùng tiếng xe mô tô để biểu đạt sự không vui của anh.

Thật là ấu trĩ.

"Ôn Lễ An." Che trán, Lương Tuyết đem túi chuyển từ vai trái sang vai phải, "Anh phải biết, hiện tại em và anh đã là quan hệ vợ trước và chồng trước, hơn nữa, người đó là bạn của anh."

Giống như không nghe thấy lời của cô, Ôn Lễ An nói: "Lương Tuyết, em phải nghỉ việc. Hôm nay anh đã quan sát, khách hàng của siêu thị này tỉ lệ nam nữ là 7 - 3, 70% nam 30% nữ, 70% nam có hơn một nửa là đàn ông trẻ tuổi, còn lại một nửa là đàn ông trung niên chiếm đại đa số, có nghĩa là, trong ba tiếng đồng hồ em làm việc anh phải chịu đựng việc em giao tiếp với người đàn ông khác."

Lương Tuyết hoàn toàn tan nát cõi lòng, không nghe thấy lời cô nói có phải hay không? Đem sự thực mối quan hệ chồng trước và vợ trước giữa anh và cô lựa chọn quên đi có phải hay không?!

Kéo túi xuống, túi hướng về phía Ôn Lễ An: Gặp quỷ đi đồ vô lại.

Tay vẫn là dừng ở giữa không trung, Ôn Lễ An cách cái túi hơn trăm thước , cái túi không những không thể đánh trúng anh mà còn bị anh cướp được.

Không chỉ như vậy, Ôn Lễ An còn cố chỉnh âm thanh động cơ xe mô tô ầm ầm vang dội, thậm chí, anh còn giơ túi của cô lên giữa trời dùng điều nay để khoe khoang tay anh dài.

Hơn nữa, anh còn làm ra vẻ với cô: Lương Tuyết, em nếu không với tới được, anh liền ném túi vào thùng rác.

Tên khốn, trong túi còn có ví tiền.

Ngừng bước, nhấc chân chạy, chạy đến trước mặt Ôn Lễ An, nhảy lên muốn lấy lại túi của mình, tay còn chưa đụng tới, túi đã bị đổi sang cái tay còn lại.

Điều này khiến Lương Tuyết giận đến muốn cởi giày đập vào đầu của Ôn Lễ An.

Nhớ lại cô suýt chút quên mất chuyện quan trọng nhất, một tay chống nạnh, cái tay còn lại chỉ vào kính chắn gió mũ bảo hiểm của Ôn Lễ An: "Anh còn chưa trả lời em, đồ xấu xí vừa nãy anh nói là em sao?"

Ôn Lễ An cởi mũ bảo hiểm xuống, để cô nhìn rõ ràng khuôn miệng của anh: đúng vậy!

"Ôn Lễ An, anh lại dám nói em xấu, em còn chưa có ghét bỏ anh ấu trĩ!" Lương Tuyết nổi giận.

Rất rõ ràng, Ôn Lễ An chính là muốn ấu trĩ đến tận cùng: "Anh nói là thực, hôm nay anh phát hiện em cười lên rất xấu, hơn nữa không phải là xấu bình thường."

Ừ, học viên rất có thiên phú biểu diễn, đều đem lời nói dối nói thành sự thật, cô sắp tin bản thân cười lên rất xấu rồi.

Tới gần Ôn Lễ An một chút, Lương Tuyết hỏi: "Vậy...nếu em cười với anh, anh còn cảm thấy em xấu không?"

Anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, sau cùng ánh mắt rơi trên môi cô: "Nếu em để anh hôn, vậy anh khẳng định em tuyệt đối có dung mạo như thiên tiên."

Muốn hôn, không có cửa đâu, hôm nay Ôn Lễ An lại cười với Selena.

"Ôn Lễ An, anh hôm nay vì sao lại tới siêu thị?"

"Anh hôm nay thấy được một quảng cáo đồ ăn vặt."

"Quảng cáo đồ ăn vặt với đi siêu thị thì có liên quan gì?"

"Bởi vì đó là đồ ăn vặt em thích ăn."

Thật đáng ghét, Lương Tuyết cố gắng hết sức kiềm chế khóe miệng nhếch lên.

Đầu đường người tới người lui, anh yên lặng nhìn cô: "Cho nên, anh đã không khống chế được chân của mình."

Thật...tốt đi, một chút cũng không đáng ghét, một chút cũng không.

Hiện tại một chuyện khác còn đáng ghét hơn.

"Ôn Lễ An, nói thử xem, anh mua những thứ đồ chơi nhỏ không cần dùng tới làm cái gì?" Lương Tuyết dùng ngữ điệu rất là xem thường.

"Đồ chơi nhỏ không cần dùng đến?" Sợ cô nghe không rõ, Ôn Lễ An gia tăng thanh âm, "bao cao su?"

Khốn nạn, vô lại, ở trên đường lớn thảo luận về thứ đồ kia.

Hơn nữa, màu sắc của túi treo ở phía trước xe mô tô là trong suốt, bên trong túi có gì đều rất rõ ràng, ba hộp nhỏ lục lam cam đều đặt ở nơi rõ ràng nhất.

Lương Tuyết hạ thấp giọng: "Đừng quên, anh ngay cả độc quyền hôn môi còn chưa xin được."

"Hôn xong miệng liền đến những thứ đồ chơi nhỏ kia ra sân," Tầm mắt Ôn Lễ An không chút kiêng kị đặt ở trên ngực cô, "Anh cảm thấy anh cần phải bày rõ thái độ, cá dẫu môi, một ngày bốn lần, cộng thêm số lần cảm giác tới, ba hộp tối đa cũng chỉ có thể dùng một tuần."

Đ*o, đ*o! Tên khốn nạn này da mặt càng ngày càng dày rồi, quang minh chính đại giống như đang nói chuyện thời tiết.

Hoang mang rối loạn ngồi lên xe mô tô, đưa ra cảnh cáo với Ôn Lễ An: Ôn Lễ An, em muốn tuyên bố lệnh cấm ngôn với anh, trong nửa tiếng không được phép nói chuyện, nếu dám nói nửa câu thì độc quyền hôn môi sẽ bị lùi lại vô kỳ hạn.

Lúc xe mô tô tiến vào khu nhà ở của bọn họ, Lương Tuyết bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, lỗ tai tiến đến bên tai Ôn Lễ An: Ôn Lễ An ai cho anh cười với người con gái khác.

Không có trả lời.

Tên vô lại này sẽ không phải là có tật giật mình đi, Lương Tuyết lặp lại câu hỏi vừa nãy một lần nữa, lần này âm thanh to hơn.

Vẫn không trả lời?! Xem ra đây là có tật giật mình, giọng nói từ cổ họng nhắc cô nhớ đến trước đó cô không cho phép Ôn Lễ An nói chuyện trong nửa tiếng, hiện tại chẳng qua chỉ qua 10 phút.

Học đồ lần này vẫn thật nghe lời, mặt mày rạng rỡ: "Được rồi, được rồi, Ôn Lễ An anh có thể nói chuyện rồi, mau trả lời câu hỏi của em."

"Anh không có cười với người con gái khác." Người đàn ông được hủy bỏ lệnh cấm ngôn liền nói như vậy, "Về chuyện em nói anh cười với người con gái khác cách nói này có thể giải thích là vì, hiện tại nhân viên thu ngân dẫu môi đang ở trong ống kính truyền hình cáp rất dễ thương."

Hóa ra...hóa ra là như vậy.

Xem ra, cô thật là người phụ nữ ngây thơ, chẳng qua, Ôn Lễ An cũng không khá hơn chút nào, như vậy đúng lúc, người phụ nữ ngây thơ xứng đôi với người đàn ông ấu trĩ.

Tay vòng qua hông của anh chặt hơn, chủ động đem mặt dán lên lưng của anh, nói:

Học viên, nếu anh tiếp theo vẫn biểu hiện tốt liên tục, lễ Giáng Sinh để cho anh hôn em.

(04)

Trận tuyết rơi đầu tiên của bờ Đông Hải tới vừa kịp lúc, rơi vào đêm trước Giáng Sinh, đêm Giáng Sinh của Durham là đêm sắc trắng.

Tiếng chuông Giáng Sinh vang lên, cho đến nay đôi còng tay đó vẫn là ác mộng của cô, ác mộng đó đã vây khốn cô nhiều năm, cô lớn thêm một tuổi thì nó liền cùng cô dài thêm một năm, lúc cô nhắm mắt lại thì nó liền cùng cô nhắm mắt lại, cô hô hấp nó cũng cùng cô hô hấp.

Chưa từng ngừng nghỉ.

Hiện tại, thời điểm chia tay đã tới, giống như đêm Giáng Sinh vậy, giống như màu đỏ của Giáng Sinh ở trước mắt tràn ngập nơi nơi.

Trong tuyết trắng xóa, Lương Tuyết nói tạm biệt với bản thân của ngày xưa, nói tạm biệt với thành phố thiên sắc, nói tạm biệt với đôi cánh màu đen cùng mình một tuổi rồi một tuổi lớn lên.

Quân Hoán đã nói: phải nhớ đến sông Hồng Hà, và một người thật lòng yêu em.

Lúc này, người này đã nơi gần trong gang tấc.

Quay người, đem mặt dán lên lưng anh, nghe tiếng tim anh đập, tiếng tim đập đó quen thuộc giống như đập từ trong lồng ngực của mình.

Giáng Sinh 2016 chính là bắt đầu từ Ôn Lễ An "Cá dẫu môi, mau dậy đi"

Vừa mới mở mắt, chuông cửa liền vang lên.

Mở cửa, Ôn Lễ An lôi tay cô đi về phía nhà vệ sinh.

Đánh răng rửa mặt, thậm chí ngay cả việc bôi kem dưỡng da cho cô cũng làm luôn, sau đó, thúc giục cô đi thay quần áo, thay quần áo xong anh liền đưa cô mũ len, sau đó kéo tay cô hướng ngoài cửa.

"Ôn Lễ An, anh muốn làm gì?"

"Hôm nay siêu thị có hoạt động giảm giá, chúng ta đi đem đồ siêu thị mang về."

Lương Tuyết đối với giảm giá không có bất kỳ sức chống cự nào.

"Nhưng...em chưa trang điểm."

Ôn Lễ An đưa cho cô một đôi kính đen to bản đặc biệt đo ni đóng giày cho những cô gái lười.

Ban đêm, Lương Tuyết cuối cùng cũng sắp xếp chỗ xong cho cái đệm dựa hôm nay cô mua được ở siêu thị, chính là để ở trong gác xép, cô thỉnh thoảng sẽ ở trên gác xếp đọc sách nghe nhạc, thảm trải sàn màu đậm phối với đệm dựa tươi đẹp càng nhìn càng có phong cách, vừa thưởng thức vừa hỏi ý kiến của Ôn Lễ An.

Không trả lời, người này từ lúc cùng cô lên gác xếp liền không nói nửa câu.

Quay đầu đi.

Âm thanh đó "Ôn Lễ An" nhưng dưới ánh mắt của anh biến thành càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng giống như đang làm nũng, "Ôn Lễ An...anh làm gì vậy..., Ôn Lễ An...không...không được phép dùng ánh mắt đó nhìn...nhìn em có nghe thấy hay không, em lại không có ăn trộm...em lại không có trộm khoai lang của nhà anh."

"Em so với tên trộm ăn cắp khoai lang càng đáng ghét hơn." Mở miệng thì cũng đã mở miệng nói rồi, nhưng lời nói thì không được vừa lòng lắm.

"Em đáng ghét chỗ nào?" Lương Tuyết từ ngồi lập tức chuyển thành nửa quỳ, "Ôn Lễ An, anh nói, em đáng ghét chỗ nào!"

"Lương Tuyết" Thanh âm của Ôn Lễ An có chút nghiến răng nghiến lợi, "em cố ý sao?"

"Em cố ý cái gì? Anh có thể rõ ràng được không?"

"Nếu không phải cố ý, vậy em càng đáng ghét hơn!" Ôn Lễ An cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, từ ngồi chuyển thành nửa quỳ, động tác này khiến lực áp bách của anh tự nhiên hình thành, khiến cho Lương Tuyết theo bản năng rụt cổ một cái.

Một giây kế tiếp, lại kiên trì đến cùng thẳng lưng: "Rốt cuộc em đáng ghét chỗ nào?"

"Giáng Sinh! Em nói sẽ cho hôn!" Ôn Lễ An một từ một câu, "Tại sao? Hiện tại còn muốn giả bộ em quên rồi, hay là muốn quỵt nợ, cá dẫu môi, một tháng tới đây em thế nhưng không ít lần chơi lệnh cấm ngôn, ít thì năm phút, dài thì nửa tiếng, em hiện tại muốn nói với anh chơi chưa hết hứng sao? Hả!"

Cổ theo bản năng lại rụt một cái, lần này, không dám thẳng lưng.

Mắt rũ xuống: "Em không nói chơi chưa hết hứng, nhưng mà...Ôn Lễ An, em..."

"Tạm thời cho em nói những lời vô dụng kia, hôn vẫn là không để cho hôn?!"

"Ôn ...Ôn Lễ An, anh làm gì mà dùng giọng điệu hung dữ như vậy nói chuyện với em." Giọng nói của Lương Tuyết thấp giống như con muỗi, "Em chưa từng nói không cho hôn."

Hiện tại hôn, đâu có người nào bàn bạc vấn đề hôn môi như vậy, dù sao cũng phải bồi dưỡng một chút bầu không khí, nói ví dụ như dưới cây thông Giáng Sinh dưới lầu, đó là nơi hôn môi trong lý tưởng của Lương Tuyết.

Nhưng đan xen dáng vẻ của Ôn Lễ An hiện tại hình như rất tức giận, cũng chỉ có thể ở tại đây.

Nhìn quanh bốn phía một chút, nơi này hình như cũng rất phù hợp hôn môi, cảnh vật ngoài cửa sổ bị tuyết trắng bao trùm giống như trong thế giới truyện nhi đồng, tiểu tinh tinh lấp lánh lấp lánh treo ngoài cửa sổ, cánh cửa gác xếp có vòng hoa Giáng Sinh, căn gác xếp rất ấm áp với mái nhọn.

Còn có, dáng vẻ người đàn ông trước mắt nhìn giống như một khắc cũng không chờ được, đều làm cô nhìn đến nhịn không được nhếch mếp lên.

"Còn dám cười." Giọng anh khàn khàn.

"Em cười đó, em cười đó." Giọng nói trầm thấp, êm ái.

"Cười nữa anh sẽ hôn em."

Cười, lần này cười là vì để anh hôn cô, để anh có thể hôn được cô.

Anh ngồi trên thảm, cô ngồi trên chân anh, lúc môi anh dán lên môi cô lấy tay quấn vòng quanh cổ anh, cuối cùng, bọn họ cùng dắt tay nhau bước vào giai đoạn hôn môi, chính là giống như những đôi tình nhân bình thường trên thế giới này.

Dựa vào rất mềm mại, mềm đến mức khiến cô nhịn không được suy nghĩ nếu nằm ở trên mặt cảm giác giống như giẫm lên đám mây, loại ý nghĩ này làm cơ thể cô trái ngược với ý chí, lưng dựa vào đống đệm dựa, thật sự là giống như nằm ở trên đám mây, loại cảm này này thoải mái đến mức khiến cô nhịn không nổi phát ra tiếng, âm thanh tinh tế lộn xộn đó làm cho hơi thở anh thô đục, lúc này trực giác nói với cô, phải đẩy anh ra, tay nghe theo ý thức, nhưng cũng không biết do khí lực của cô nhỏ quá hay là cơ thể đang tựa ở trên người cô quá nặng, làm cho cử động của cô khiến cho tiếng thở dốc của anh càng thêm thô nặng hơn, và áp lực của cơ thể trên người mình cũng nặng thêm.

Lại đẩy ra.

"Đừng động đậy, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu." Anh khàn giọng ở bên tai cô cảnh cáo.

Lời này khiến Lương Tuyết sợ đến trực tiếp rút tay lại.

Hơi thở quanh quẩn bên tai cũng không có bởi vì sự yên tĩnh của cô mà trở về ổn định, mà càng ngày càng nóng, cô cảm giác sự run rẩy kịch liệt của anh, đây vẫn là lần đầu tiên Lương Tuyết thấy được dáng vẻ này của Ôn Lễ An, một cái hôn cũng không thể làm cho anh run rẩy thành như vậy đi? Thấy có chút giống như bị sốt cao, nghe nói cái này có một phần nguyên nhân gây ra là do ăn nhầm đồ ăn, tối nay là Lương Tuyết nấu cơm, cơm tối có tôm hùm nhỏ, gần đây tin tức đều liên tiếp đưa tin có người bởi vì ăn tôm hùm nhỏ mà phải nhập viện.

"Ôn ...Ôn Lễ An?" Cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Có phải cảm thấy dạ dày có gì không ổn phải không?"

Cỗ thân thể kia kề sát vào bản thân run rẩy càng thêm lợi hại hơn, "xuỵt" anh ra hiệu cho cô yên lặng.

"Ôn Lễ An, em gọi bác sĩ nha." Lương Tuyết càng nhìn càng cảm thấy Ôn Lễ An không thích hợp lắm, "Ôn...ưm..."

Môi bị chặn lại một cách hung hăng, theo động tác này của anh, Lương Tuyết ý thức được bản thân ngốc đến mức đáng thương, vậy nơi nào là sốt cao cấp bách, rõ ràng là...trong lúc sắp hít thở không thông, Ôn Lễ An buông cô ra.

Sửa sang lại đầu tóc bị anh làm rối loạn, thấp giọng nói: "Em đi xuống trước."

Cũng chỉ vừa mới nhúc nhích cơ thể, tay đã bị bắt lại.

Ánh nắng ban mai từng chút từng chút từ cửa sổ thông gió thâm nhập vào.

Điên rồi, điên rồi, cái trán của Lương Tuyết từng cái từng cái đập vào cửa phòng tắm, cô trốn vào trong phòng tắm đã được nửa giờ rồi, lúc này, cô ngay cả đi làm có bị trễ hay không cô cũng không muốn để ý nữa, tối đó cô và Ôn Lễ An đem chuyện "hôn môi" và "có thể làm loại chuyện kia" toàn bộ đều hoàn thành rồi.

Sáng nay cô thế nhưng mất rất nhiều sức lực mới đẩy được Ôn Lễ An đè ở trên người mình ra, có trời mới biết đó là chuyện tốn sức bao nhiêu. Ôn Lễ An đè ép cô, trong lúc đẩy anh ra còn phải kiêng dè không thể làm anh tỉnh ngủ, rất vất vả, đẩy anh ra, cúi lưng mặc quần áo, không dám để bước chân của mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, dọc theo cầu thang mở cửa phòng tắm, khóa trái cửa phòng tắm, bật đèn.

Dưới ánh đèn sang bừng, cổ xương quai xanh rải rác từng dấu hôn, mà hành vi tối qua của mình khiến cô càng thẹn đến muốn chui xuống đất.

Trong lúc xấu hổ vô cùng, đầu chống ở trên cửa, hành vi của cô và Ôn Lễ An tối qua ở trên gác xếp giống như một bức tranh vẽ, nghĩ tới đoạn xấu hổ nhất liền dập đầu lên cửa một lần.

Cái gì? "Ôn Lễ An, anh nói làm sao em đều theo anh." Rất rõ ràng tối qua cô là lấy một dáng vẻ vô cùng ngu xuẩn từng bước một rơi vào trong bẫy của Ôn Lễ An.

Lại lần nữa, cái trán hung hăng đập lên cửa.

Ngoài cửa, Ôn Lễ An đang nói, cá dẫu môi đều là anh sai, đừng đập đầu nữa, nếu em muốn nghe tiếng đập đầu lên cửa, anh liền đập cho em nghe có được hay không.

Một tiếng "bịch", cái trán của Lương Tuyết hung hăng đập vào cửa.

Hung dữ cảnh cáo: "Anh dám, Ôn Lễ An, anh hiện tại làm chuyện quái gì với em mà nói cũng đều là sai, tất cả những thứ anh khởi xướng em đều muốn phản đối."

Vì để bày tỏ quyết tâm của mình: "Bịch" "bịch" "bịch"

"Được rồi được rồi được rồi..." Ôn Lễ An dùng một loại giọng điệu đau thương đến muốn chế: "Nữ vương đại nhân, anh hiện tại cái gì cũng không làm."

Ngoài cửa rất yên tĩnh rất bình lặng.

Yên tĩnh trở lại, trong đêm tối những hình ảnh phiền lòng kia lại lần nữa cuốn tới, dậm chân, trán đập lên cánh cửa: "bịch"

Tiếng vọng trán đập lên cửa phát ra còn chưa mất đi, ngoài cửa tiếng của Ôn Lễ An vội vàng kêu lên: "Đem toàn bộ chuyện xảy ra tối qua coi thành một trận đấu bóng đá đang tiến hành thì xảy ra chập mạch dây điện, hiện tại, chúng ta nằm ở giai đoạn vừa mới hôn môi."

Chập mạch dây điện? Cũng chính là nói...đổi cách nghĩ khác chính là chuyện tối qua xảy ra ở trên gác xếp có thể trở thành không có chuyện gì xảy ra, chuyện gì cũng đều không xảy ra thì sẽ không có những chuyện mắc cỡ mà cô nói kia.

Cách nhau cánh cửa: "Ôn Lễ An, chúng ta tối qua không có xảy ra bất kỳ chuyện gì, anh tin được không?!"

"..."

"Bịch" "bịch"

Lần thứ ba, Lương Tuyết dốc hết sức lực, cái trán hung hăng hướng vào cánh cửa.

"Tin, anh tin!"

Lương Tuyết mở cửa phòng tắm, nhìn Ôn Lễ An một cái, tên khốn nạn này tối qua làm nhiều chuyện như vậy thế nào ngược lại vẻ mặt khí sắc rất tốt.

"Ôn Lễ An!" Mặt xịu xuống, ánh mắt hung dữ tập trung ở trên mặt Ôn Lễ An, "Nói cùng em, tối qua chuyện gì cũng không xảy ra."

"Tối qua -chuyện---gì - '' Ánh mắt của Ôn Lễ An không chút kiêng kị rơi vào trên xương quai xanh của cô, giọng điệu chậm rãi, "đều-chưa từng ---xảy ra"

Fuck! Đây là cố ý muốn chọc cô tức chết sao? Lương Tuyết hất tóc mái ra, khiến Ôn Lễ An nhìn kỹ một chút cái trán sung đỏ của mình, hung tợn "Nói!".

"Tối qua chuyện gì cũng đều chưa từng xảy ra, tối qua chuyện gì cũng đều chưa từng xảy ra, tối qua chuyện gì cũng đều chưa từng xảy ra...."

(5)

Ngày thứ ba của năm 2017, Lương Tuyết và Ôn Lễ An đi tới New York, lần này Ôn Lễ An tới New York mục đích chính là lấy thân phận người phát ngôn của nguồn năng lượng mới tham dự hội nghị khí hậu Liên Hợp Quốc, trong thời gian này anh sẽ có một bài phát biểu chủ đề phương thức lấy tin.

Xe dừng ở bãi đậu xe quy định của tòa nhà Liên Hợp Quốc, Ôn Lễ An dưới sự hướng dẫn của nhân viên công táckéo tay cô tiến vào bên trong tòa nhà Liên Hợp Quốc.

May mắn là, trong lúc này không một ai biểu hiện ra một chút tò mò với chuyện cô gái và Ôn Lễ An đan tay vào nhau, càng không có mượn trò chơi góc độ phương hướng chơi đùa để len lén quan sát.

Theo sát Ôn Lễ An, Lương Tuyết nhìn anh và người bắt tay danh tiếng lẫy lừng đó, một khắc đó Ôn Lễ An trong mắt Lương Tuyết với năm ngoái, thậm chí là Ôn Lễ An của tối qua cũng đều không giống nhau.

Trước mắt, thanh niên đó nắm chặt tay cô, không phải là hàng xóm của cô, không phải người cưỡi mô tô cướp đi túi của cô, không phải là người theo đuổi cô mỗi buổi tối của mỗi ngày cố chấp kiểm tra cửa sổ của nhà cô.

Nhưng vậy có liên quan gì đâu, đó đều là Lễ An của cô.

Cô tin tưởng, năm sau, thậm chí ngày mai Lễ An của cô với Lễ An của năm nay hay hiện tại đều sẽ không giống nhau, Lễ An của cô cuối cùng sẽ đứng ở trung tâm thế giới, truyền đạt thanh âm mạnh mẽ: Tôi là một đứa trẻ đến từ Angel City.

Đúng vậy, tôi là một đứa trẻ đến từ Angel City.

Ôn Lễ An là một đứa trẻ đến từ Angel City, Lương Tuyết cũng là một đứa trẻ đến từ Angel City.

Trong thời gian Ôn Lễ An tham dự hội nghị đọc diễn văn chủ đề, Lương Tuyết được nhân viên công tác dẫn tới viện bảo tàng của Liên Hợp Quốc, viện bảo tàng ghi chép lại toàn bộ những thời điểm có tính đại diện xảy ra ở tòa nhà này.

Từng cái từng cái công ước được tạo ra đều vì dốc sức thúc đẩy tinh cầu màu lam này từng bước một hướng tới nền văn minh, hòa bình, dùng hình thức tranh ảnh ghi lại ở trên tường, khiến Lương Tuyết giống như đặt mình vào trong hành lang thời gian.

Tiếng "Lương Tuyết" trầm trầm đó là ở sau lưng cô.

Quay đầu.

Cô tốn một chút thời gian mới nhận ra người đàn ông đứng sau lưng cô.

Lê Dĩ Luân, người bạn cũ có liên quan đến tòa Angel City, mặc một áo vét màu đậm, phong cách nhẹ nhàng.

Anh mỉm cười với cô: "Thời gian kỳ nghỉ năm mới anh mập lên khoảng 7 pound, anh hi vọng khoảng bảy pound này sẽ không khiến cho em sinh ra ý nghĩ người đàn ông mập như vậy là ai."

Lương Tuyết lắc đầu: "Lê..."

Nhớ tới Lễ Dĩ Luân không thích cô gọi là anh là ngài Lê, nhanh chóng im lặng, đổi thành Lê Dĩ Luân.

Yên lặng

Sự yên lặng đó có lẽ liên quan đến quan hệ tình cảm nam nữ đã từng xảy ra giữa bọn họ.

Phá vỡ sự yên lặng trước là Lê Dĩ Luân: "Vẫn ở chung với Ôn Lễ An hả?"

Gật đầu, hỏi thêm một câu "Còn anh?"

"Anh tới xem Lê Bảo Châu, Lê Bảo Châu là một trong những thư ký của hội nghị khí hậu lần này."

Lê Bảo Châu, chuyện xa xôi biết bao nhiêu.

Tòa nhà này lại có thêm một người có quan hệ với Angel City, e rằng hai người kia cũng đang ở một nơi khác tiến hành khoảnh khắc gặp nhau, mặt đối mặt, nở nụ cười thư thái.

Trên phố New York tuyết rơi đầy trời, lúc rời đi quá vội vàng Lương Tuyết để áo khoác ngoài ở phòng nghỉ ngơi rồi.

Dưới bức poster quảng cáo khổng lồ, Lê Dĩ Luân lấy áo khoác ngoài của anh khoác cho Lương Tuyết, sau đó anh lấy ra một xấp tiền đổi lấy dù và một khăn quàng đen một khăn quàng đỏ từ trong tay một đôi tình nhân.

Lê Dĩ Luân quấn khăn quàng màu đen cầm dù, Lương Tuyết quấn khăn quàng màu đỏ, hai người dùng chung dù đi trên con phố tuyết lớn tung bay của New York.

"Lương Tuyết."

"Ừ"

"Anh có thể nghĩ trận tuyết này đặc biệt tới là vì Lê Dĩ Luân và Lương Tuyết gặp nhau hay không,"

Lương Tuyết cười một cái.

"Cười rồi, vậy có nghĩa là đồng ý."

Lương Tuyết lại cười.

"Lương Tuyết"

"Ừ"

"Mọi người nói Trái Đất này tròn, đi tới đi lui sẽ liền gặp nhau, anh tình cờ tưởng tượng tới việc chúng ta gặp nhau, anh phải nói cho em, cảnh tượng gặp nhau trên thực tế so với bất kì cảnh nào anh tưởng tượng trong đầu đều vẫn tuyệt đẹp hơn, đầu đường tuyết lớn tung bay, trên người cô ấy mặc áo ngoài của anh, chúng ta trong gió tuyết chỉ có một cây dù."

Lương Tuyết chỉ có thể nở nụ cười.

Bọn họ từng bước từng bước kề sát vai vào nhau.

Cũng không thể cứ để Lê Dĩ Luân nói chuyện, vì vậy, Lương Tuyết cũng hỏi anh sống có ổn không?

"Cũng là coi như tốt, ít nhất rất nhiều người khi nhắc đến cái tên Lê Dĩ Luân này đều mang theo sự hâm mộ, đây cũng coi như là có một phần thành công."

"Ừ"

"Em không hỏi anh kết hôn rồi chưa hả?" Lê Dĩ Luân bỗng nhiên hỏi.

"Anh kết hôn rồi hả?"

Lê Dĩ Luân bật cười: "Anh kết hôn rồi, cưới một người phụ nữ sẽ không bao giờ phạm sai lầm ở nơi công cộng, tin tưởng, sau mấy năm, anh sẽ trở thành người giống như anh trai anh"

Lúc nói câu cuối cùng Lê Dĩ Luân bỗng nhiên bật cười, nhưng giọng điệu lại bi thương.

Giọng điệu đau thương khiến Lương Tuyết ngừng chân, Lê Dĩ Luân cũng ngừng bước chân lại.

Dưới ô, anh ngắm nhìn thật kỹ cô.

"Lương Tuyết."

"Ừ."

"Anh may mắn hơn nhiều so với anh trai anh , bởi vì anh đã từng gặp được người con gái khiến tim anh đập rộn ràng. Anh đã từng cố gắng thể hiện, chỉ là trái tim cô ấy không thuộc về anh, Lương Tuyết, đã cố gắng thực hiện rồi anh cũng không hối tiếc."

Chiếc dù nghiêng phần lớn về phía người cô, làm cho hơn phần nửa người anh đều ở phía bên ngoài ô, hoa tuyết từ trên trời rơi xuống trên bả vai của ang.

Đưa tay, chụp lấy bông tuyết trên vai của anh.

Dưới ô, hai người nhìn nhau cười.

Tiếp tục không có phương hướng đi dọc theo con đường dưới chân, Lương Tuyết lặng lẽ nhìn đồng hồ đeo tay, đại hội khí hậu Liên Hợp Quốc lúc này có lẽ cũng sắp kết thúc rồi, cô nên tranh thủ thời gian nhẹ nhàng quay lại.

"Điện thoại của em kêu kìa." Lê Dĩ Luân nhắc nhở cô.

"Không cần để ý, là điện thoại làm phiền thôi."

Khi điện thoại lần thứ ba vang lên, Lương Tuyết và Lê Dĩ Luân dừng ở trước cột đèn giao thông, Lê Dĩ Luân nói quán rượu của anh đối diện với đèn xanh đèn đỏ.

"Anh phải quay lại quán rượu rồi."

Lương Tuyết gật đầu.

Lúc muốn cởi xuống áo khoác ngoài trả cho Lê Dĩ Luân liền bị đè lại: "Giữ làm kỷ niệm đi."

Suy nghĩ một chút, tay trượt xuống từ trên áo khoác.

Anh nhìn cô: "Cho dù Trái Đất thật là tròn, nhưng muốn bước tới bước lui đụng phải nhau cũng không phải là một chuyện dễ dàng, có lẽ lúc gặp lại, anh thật sự trở thành một người thương nhân trung niên vóc dáng quá cỡ, Lương Tuyết, anh có một yêu cầu."

Dựa vào yêu cầu như vậy của Lê Dĩ Luân, Lương Tuyết đứng ở đầu này đèn giao thông, đưa mắt nhìn bóng lưng của Lê Dĩ Luân, băng qua lối đi bộ trong bông tuyết bay khắp bầu trời, dọc theo đầu bên kia con đường.

"Anh hi vọng em sau này lúc hồi tưởng về anh là dáng vẻ khí thế hừng hực." Lê Dĩ Luân vừa mới nói với cô.

Khi điện thoại lần thứ ba vang lên, Lê Dĩ Luân đã đứng ở đầu đường bên kia, ngăn cách bởi tuyết lớn tung bay khắp bầu trời, Lương Tuyết hướng anh mỉm cười.

Mỉm cười giơ tay.

"Nói tạm biệt rồi, em có thể đi rồi, cứ đi theo con đường lúc đi tới." Lê Dĩ Luân vừa vặn nói với cô.

Nói tạm biệt rồi liền quay đầu.

Lương Tuyết biết, Lê Dĩ Luân sẽ luôn đứng ở bên kia đường nhìn theo cô, mãi cho đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt của anh, đó là phương thức chào chia tay của anh với cô gái ở Angel City đã từng khiến trái tim anh đập rộn ràng,

Mặc dù, Lê Dĩ Luân chưa từng nói nhưng Lương Tuyết hiểu, Lương Tuyết còn hiểu rõ ràng hơn, mặc dù Lê Dĩ Luân chưa từng nói, nhưng hi vọng cô hiểu.

Không để ý tới điện thoại vẫn vang lên không ngừng, lưng thẳng tắp, đón lấy bông tuyết bay khắp trời, vẫn đi thẳng về phía trước, trong lúc này điện thoại reo lên lần thứ tư.

Khi điện thoại lần thứ tư reo lên Lương Tuyết cuối cùng đã tới khúc rẽ.

Tòa nhà Liên Hợp Quốc ở con phố bình thường ngay khúc rẽ đó, vội vã nghe điện thoại, nhưng mà, đầu bên kia điện thoại không phải là giọng của Ôn Lễ An.

Bên kia điện thoại giọng nam xa lại nói với cô: "Ngài Ôn đã xảy ra tai nạn xe."

Xảy ra tai nạn xe?!

Trong đầu Lương Tuyết oanh một cái.

Cẩn thận thăm dò: "Nghiêm trọng không?"

Tắt điện thoại, trái tim chạm đất.

Tình cảnh quen thuộc này như đã từng xảy ra, một giây kế tiếp, Lương Tuyết nổi trận lôi đình, tên khốn nạn Ôn Lễ An này thật là tính xấu không đổi, anh còn nói lời thề son sắt muốn bắt đầu lại từ đầu!"

Tên vô lại Ôn Lễ An này chúng ta đùa xong rồi đó, Ôn Lễ An anh đừng nghĩ em sẽ tha thứ hành động này của anh, một đường từ tòa nhà Liên Hợp Quốc tới bệnh viện Ôn Lễ An đang ở Lương Tuyết đều suy nghĩ linh tinh.

Vừa đến bệnh viện, Lương Tuyết liền thấy được người đàn ông tự xưng là trợ lý của Ôn Lễ An đứng ở đó, nói chuyện điện thoại với cô trước đó là người này, người này thấy cô liền mở miệng.

"Tôi hiện tại cái gì cũng không muốn nghe," chỉ vào anh ta, "Ngay lập tức, mang tôi đi gặp Ôn Lễ An."

Người đó đập cánh cửa, cởi khăn quàng cổ, Lương Tuyết đi về phía Ôn Lễ An, hung hăng ném khăn quàng cổ lên bả vai, mặt của anh: "Ôn Lễ An, chúng ta giỡn xong rồi, Ôn Lễ An anh đừng nghĩ em sẽ hiểu hành vi của anh nữa, em chịu anh đủ rồi, khốn nạn, tai nạn giao thông vui lắm hả? Em chỉ vừa mới đi gặp Lê Dĩ Luân anh liền muốn xảy ra tai nạn giao thông, em..."

Giây tiếp theo, tay liền bị nắm lại.

Người nắm lấy tay cô gằn từng chữ: "Cho nên, em vừa nãy bởi vì Lê Dĩ Luân mà một mực không nghe điện thoại sao? Cho nên, khi anh ở trên từng con phố tìm em thì em ở bên cạnh Lê Dĩ Luân sao, không chỉ ở chung với nhau, em còn khoác áo khoác của anh ta, hơn nữa, em còn khăn quàng cổ anh ta đưa em để đánh anh sao?"

Lời này của Ôn Lễ An là có ý gì, lẽ nào anh không phải bởi vì cô đi gặp Lê Dĩ Luân cố ý xảy ra tai nạn xe, làm sao có thể? Chỗ nào lại có chuyện trùng hợp như vậy.

"Đừng...giả bộ..." Âm thanh càng ngày càng nhỏ, tầm mắt nhìn xung quanh, tình cảnh có chút không đúng lắm...

Nơi này giống như là phòng khách của bệnh viện dành cho người nhà, hơn nữa, người đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô có lẽ là viện trưởng bệnh viện này, nhìn cô còn có bác sĩ, y tá, ban am hai nữ mặc đồ thường cũng đang nhìn cô.

Đây thấy thế nào cũng giống như trước đó những người này đang thảo luận chuyện gì đó lúc cô chưa xuất hiện, sau đó bỗng nhiên nhảy ra một cô gái, cô gái này không đầu không đuôi đánh Ôn Lễ An một trận lộn xộn.

Sau nửa giờ, Lương Tuyết chán chường đi theo sau lưng Ôn Lễ An từ con phố này sang con phố khác, toàn bộ biện pháp Lương Tuyết đều thử qua, nhưng Ôn Lễ An không thèm đếm xỉa tới cô, thờ ơ lãnh đạm.

Lần này Ôn Lễ An giống như tức giận thật sự, nếu đổi lại là cô cô cũng có lẽ sẽ rất tức giận? Nhưng cũng không thể trước mặt nhiều người, cô ra sức đánh phủ đầu một trận anh, bày ra vẻ người đàn bà chanh chua không bỏ sót chút nào, người bị đánh đó nhưng lại là người sáng lập tập đoàn Pacific Rim, chuyện này nếu truyền ra...

Hơn nữa, lần này cô đã trách oan Ôn Lễ An rồi.

Ôn Lễ An xảy ra tai nạn xe, chẳng qua là vì cứu một đứa trẻ mà xảy ra tai nạn. May mắn là Ôn Lễ An thân thủ nhanh nhẹn, thế nghìn cân treo sợi tóc, anh từ trong bánh xe cứu được đứa trẻ chạy ra đường lớn để lượm bóng bay, đầu đứa trẻ bị thương nhẹ, đầu gối Ôn Lễ An bị trầy da.

Cũng không biết đầu gối bị thương như thế nào, ở bệnh viện cô muốn xem nhưng anh không cho cô xem, mắt thấy trời sắp tối rồi, Ôn Lễ an đã đi được gần nửa tiếng đồng hồ, người bị thương đầu gối đi đường nhiều như vậy làm gì chứ, lúc này phải trở về quán rượu nghỉ ngơi mới phải.

Lần này, cô không có biện pháp nào với anh, cô biết, trong lòng anh còn trách cô hơi động tí là đem câu bọn họ kết thúc rồi treo ở ngoài miệng.

Được rồi, được rồi, sau này cô không nói nữa là được, sau này cô không kích động như vậy là được, trên cô đều cam đoan với anh, nhưng không nhận được bất kì hiệu quả nào.

Thời tiết lạnh như vậy, khốn nạn, nếu đi tiếp nữa đầu gối sẽ hỏng mất.

Lúc nhìn thấy tiệm thuốc, suy nghĩ một chút, Lương Tuyết cắn răng, nhào tới Ôn Lễ An, tay khóa trên cổ anh, để bản thân giống như con khỉ treo ở trên lưng anh, cắn lỗ tai anh: "Em thích bao mùi vị việt quất, tối nay em cho anh một cơ hội thử một chút có muốn hay không, suy xét đến đầu gối bị thương của anh, em có thể ngồi...Ừ."

Không chút phản ứng nào, lời nói khiến người khác phải mặt đỏ tới mang tai giống như đều đổ xuống Thái Bình Dương.

Tiếp tục thì thầm: "Học viên, nếu em nói...Lili nhỏ bé tối nay sẽ thể hiện rất đáng yêu thì sao?"

Cuối cùng.

Anh ngừng bước chân.

Lương Tuyết cười khà khà trong lòng, nhóc con, động lòng rồi chứ gì, mang lên Lili nhỏ bé liền không khống chế nổi rồi? Cô cứ nghĩ tiếp theo cô sẽ đạt được câu trả lời nhiệt tình như lửa.

Nhưng..

"Sau đó, lại biến thành chuyện dây điện chập mạch trong trận đấu bóng đá sao?" Ôn Lễ An lạnh lùng nói, "Mà anh chẳng qua chỉ là nhận viên kẹo đó của Lương Tuyết đưa tới."

Hả...tâm tư bị anh đoán được rồi.

Đẩy tay cô ra, Ôn Lễ An chẳng qua cũng chỉ dùng một chút sức lực liền đem Lương Tuyết từ trên vai quẳng xuống.

Đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn anh tiếp tục bước về phía trước, năm bước, mười bước, mười lăm bước.

Thở ra một hơi, dậm chân, hét: "Ôn Lễ An, anh đứng lại đó cho em."

Bước thứ 16, bước thứ 17.

Tay vòng lại đặt ở trên môi, hét: Cá dẫu môi cho phép học viên được làm chuyện đó với cô ấy.

Durham, cuối tháng một, ở siêu thị cách đại học Duke 2 con phố, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo chẽn đem một đống hộp vuông nhỏ nhiều màu sắc đặt ở trước mặt nữ nhân viên mắt đen da vàng duy nhất của siêu thị.

Nói: "Nhân viên thu ngân, hôm nay tôi lại quên mang thẻ rồi."

(Phần cuối)

Khẩu hiệu tuyên truyền của điểm biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn toàn cầu của ca sĩ nổi tiếng Lương Xu ở French Riviera là "Tôi đã hát vài bài ca ở vườn hoa sau nhà tôi."

Tại sao lại chọn điểm cuối cùng là ở French Riviera, lúc tiếp nhận phỏng vấn Lương Xu nói, người kính yêu của tôi đã an nghỉ tại French Riviera.

Phía nam nước Pháp, vùng French Riviera, phố cổ Nice.

Phố cổ Nice ngoại trừ nhiều người một chút, trừ một số khuôn mặt quá quen thuộc, trừ một tấm thảm màu đỏ ở giữa quảng trường Old Town, những thứ khác giống như không có gì thay đổi.

Trên thảm đỏ ngoại trừ trưng bày những thiết bị âm thanh vô cùng đơn giản không còn gì khác.

Về tấm thảm tròn đỏ đó, điều duy nhất mà các cư dân hơn nửa cuộc đời ở phố cổ Nice là, có một người phụ nữ Trung Quốc muốn đến nơi này để hát.

Người phụ nữ Trung Quốc đó hình như danh tiếng không nhỏ, đã biểu diễn cho nhiều nhà lãnh đạo xem.

Màn đêm buông xuống, cư dân của phố cổ Nice đi ra khỏi cửa tới quảng trường, sự phô trương ở quảng trường vẫn khiến cho bọn họ thực sự bị dọa đến giật mình.

Những gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trên quảng trường tập hợp lại có thể sánh ngang với Liên hoan phim Cannes, chỗ khác biết là những minh tinh này không có dáng vẻ giống như lúc đi trên thảm đỏ, các nghệ sĩ mặc quần áo thường nhìn không có gì khác biệt với những du khách ở đây.

Xem ra, người phụ nữ Trung Quốc tới phố cổ Nice của bọn họ hát địa vị thật không nhỏ, hơn nữa, biểu diễn ca nhạc này sẽ không thu bất kỳ tiền vé vào cửa nào.

Chạng vạng tối dần, người tập trung ở quảng trường ngày càng nhiều, những người này dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác được sắp xếp rành mạch rõ ràng.

Quán cà phê ngoài trời chung quanh quảng trường chật kín chỗ ngồi, cư dân ở gần quảng trường dứt khoát mở cửa ban công nhà mình cho du khách ở nơi xa tới, người đến trễ sẽ từ chỗ nhân viên công tác lấy số ghế, những chiếc ghế nhựa sáng màu được sắp xếp theo thứ tự vây quanh thảm đỏ giữa quảng trường, hàng ghế đầu được sắp xếp cho khách quý, thảm đỏ bên cạnh hàng ghế khách quý.

7:30, cả hội trường chi chít toàn là người.

8h, đèn trên thảm đỏ sáng lên, buổi biểu diễn bắt đầu.

Ra sân khấu trước là dàn nhạc, sau đó là ca sĩ, người phụ nữ Trung Quốc ở trong miệng những người ở phố cổ Nice.

Người phụ nữ Trung Quốc đó trông cũng không còn trẻ nữa, nhưng lại có lúm đồng tiền rất ngọt ngào, một bảng màn hình duy nhất toàn sân khấu ghi lại dáng điệu cô nở nụ cười.

Một nụ cười, tỏa ra ánh sáng lung linh.

Người phụ nữ Trung Quốc ngắm nhìn bốn phía: "Tôi tên là Lương Xu."

Tên chương trình giống như ý nghĩa <Tôi hát mấy bài hát ở vườn sau nhà tôi>, ánh đèn sân khấu không có khiến người khác hoa cả mắt, không có trang phục lộng lẫy, từ những vị khách quý minh tinh đầu gối kề đầu gối ngồi ở trên ghế bọt biển giản đơn, từ đội viên của dàn nhạc mặc quần áo như công nhân đốn củi ở nông trường, đến cả mặt và mắt của bản thân ca sĩ cũng lười trang điểm, đều không có ý định giải thích chủ đề này.

Người phụ nữ Trung Quốc có má lúm đồng tiền ngọt ngào đầy tình cảm, khẽ hôn lên chiếc micro, giai điệu quen thuộc vang lên ở quảng trường phố cổ Nice.

Bài hát "Life of Roses" đã đồng hành cùng một thế hệ người Pháp lớn lên đã khiến những người già nghe mà nước mắt lưng tròng.

Trong lúc mơ hồ, họ nhìn thấy cô gái Chanson vào buổi tối đầu xuân này đã sớm rời xa họ xuất hiện trước mặt bọn họ, xoa dịu tâm hồn họ bằng tiếng hát, và xóa bỏ nỗi cô đơn vô tận tích tụ theo năm tháng bằng sự dịu dàng.

Bà lão tóc bạc phơ tựa vào vai con gái nghẹn ngào khóc, đó là giọt nước mắt vui sướng, kể cho con gái của mình về những điều ngu ngốc mà bản thân khi còn trẻ đã trải qua trong những giọt nước mắt vui mừng.

Ca khúc tới đoạn cuối, trong đôi mắt người nghe tràn đầy nước mắt mừng rỡ, trong mắt người hát cũng chan chứa những giọt lệ nóng, đôi mắt tràn đầy nước mắt lưng tròng liên tục nhìn phía ban công hướng đông nam quảng trường.

Bài hát kết thúc, người dân của phố cổ Nice đã dành tặng những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất cho người phụ nữ Trung Quốc này.

Đó thực sự là một người phụ nữ Trung Quốc đặc biệt biết hát, và từng bài từng bài hát quen thuộc được cô ấy biểu diễn vô cùng tinh tế sâu sắc, khiến người ta nghi ngờ rằng trên đời này tìm không có bài hát nào mà người phụ nữ Trung Quốc này không thể hát được.

Gần mười giờ, buổi biểu diễn tới phần kết thúc.

Người phụ nữ Trung Quốc hướng trước sân khấu làm động tác tay ra hiệu im lặng, và trong giây lát, toàn quảng trường im lặng như tờ.

Ánh mắt chậm rãi hướng về phía ban công hướng Đông Nam, người phụ nữ Trung Quốc một lần nữa để mọi người nhìn thấy má lúm đồng tiền của mình, lần này, nó rung động lòng người hơn so với bất kì lúc nào.

Ánh mắt chăm chú nhìn về hướng ban công hướng Đông Nam, chậm rãi kể: "Tôi có một cô con gái rất giỏi, chín tháng nữa, con bé sẽ lên chức mẹ, bài hát cuối cùng tôi muốn dành tặng cho con bé và thiên sứ nhỏ sắp tới với thế giới này, tôi mong rằng những năm tháng sau này, tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này đều thuộc về con bé, và chỉ có hạnh phúc trọn vẹn nhất trên đời này mới có thể xứng được với con bé. "

Đó là bài hát phổ biến rộng rãi ở Đức.

Du khách tới từ Đức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, những người biết tiếng Đức cũng đứng dậy, những người hát được bài hát đó cũng đứng dậy, cùng nhau hợp xướng hát vang giai điệu của bài hát, bày tỏ sự chúc phúc.

Schlaflied / Khúc hát ru:

Mỗi người đều có những lo nghĩ

Mỗi trái tim đều có một đoạn quá khứ phủ đầy bụi

Nhưng mà không còn phải lo lắng nữa hiện tại không cần phải sợ hãi

Thư giãn và hít thở bình tĩnh

Ngày mai mọi thứ lại tiếp tục

Lúc này hãy cứ thiếp đi trong lòng mẹ

Cho đến khi con quên hết mọi thứ ở đây

Mẹ sẽ ôm con cho đến khi con chìm vào giấc ngủ.

Mỗi một linh hồn bé nhỏ tìm tới giấc mơ tuyệt vời của con giữa các vì sao

Tình yêu của con ở đâu trong từng căn phòng trống

Tối nay con có phải lại ở nơi nào đó trong đám mây của con

Tối nay mẹ đã tìm được con rồi, mẹ sẽ chờ đợi con cho đến khi nào con lãng quên được mọi thứ ở nơi này.

Mẹ sẽ ôm con mãi cho đến khi con chìm vào giấc ngủ say

...

Trên ban công hướng đông nam, Lương Tuyết để mặc cho những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt.

Tiếng thở dài bên tai cô: "Sắp làm mẹ rồi, mà sao lại nhiều nước mắt vậy."

Phát triển của sự việc khiến cho Lương Tuyết có chút trở tay không kịp, rõ ràng mấy tháng trước, cô còn nói với Ôn Lễ An rằng: "Nếu chơi xong rồi, em có thể cân nhắc đến chuyện sinh em bé cho anh." Ngày đó tin chắc tai mình đã không nghe lầm, liền lấy lại tinh thần, nắm tay hung hăng đấm về phía Ôn Lễ An người đi cùng cô kiểm tra.

Từ lúc bối rối ngạc nhiên khi được xác đinh mang thai, tới khi vui vẻ chấp nhận nó cũng chỉ mất vài phút đồng hồ ngắn ngủi.

Sau đó, chính là niềm vui xúc động của hiện tại.

Được rồi, bây giờ con cũng đã có rồi, một số chuyện liên quan đến cô mà cha đứa trẻ phải biết.

Cúi đầu xuống, Lương Tuyết nhìn bụng dưới của mình, nó giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy, nhưng bên trong thực sự có một thiên sứ nhỏ như mẹ Lương đã nói.

Thiên sứ nhỏ, con có nghe thấy hay không, con có một người bà ngoại hát rất hay.

Tay đặt nhẹ nhàng lên bụng dưới và thì thầm:

"Ôn Lễ An, mẹ của con anh lớn lên trong hoàn cảnh không có cha rồi. Mẹ của con anh có chút đa nghi, không chỉ đa nghi mà còn cực kỳ tự ti thiếu cảm giác an toàn, chính vì điều này, cô ấy đôi khi sẽ lộ ra một mặt ngang ngược không nói lý lẽ. Ôn Lễ An, khi cô ấy muốn cãi lộn với anh, anh phải nhường nhịn cô ấy. "

"Được. "

"Nhường nhịn cô ấy, đợi cô ấy, tin tưởng cô ấy, một ngày nào đó, cô ấy sẽ bỏ được những thiếu sót này. "

"Cá dẫu môi. "

"Ừ. "

"Không cần phải từ bỏ những cái đó, cho dù khi răng rụng, dù cho khi tóc đã bạc, nếu em không vui mà muốn tìm anh cãi lộn thì em cứ tìm anh mà cãi nhau, em muốn nổi giận với anh thì cứ nổi giận, còn về sự thiếu cảm giác an toàn quái lạ kia, anh tin rằng sẽ có một ngày em tỉnh dậy, phát hiện bọn nó sớm đã bị quên lãng rất lâu ở Thái Bình Dương rồi."

"Còn sự tự ti, em đã có được tình yêu của Ôn Lễ An, còn có thể tự ti về cái gì chứ."

Đúng là một thằng cha chảnh chọe.

Nhưng mà cũng đúng, cô đã có được tình yêu của Ôn Lễ An, còn có thể tự ti về cái quái gì nữa.

Ôn Lễ An, Lễ An của cô.

---------------------------------------------------------------------

- Cuối cùng cảm ơn vì đã làm bạn cùng tôi suốt chặng đường -

Chương này độ dài gấp 5 lần chương bình thường nên mới làm lâu như vậy, tại vì nó dài mà t cũng lười quá nên nhờ một bạn khác dịch hộ, văn chương mướt hơn t nhiều, đúng là dân chuyên nghiệp có khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro