Teresa (69-4)
Edit: YiJiubAeR♌️
Ngày Chủ Nhật, dưới ánh nắng chói chang, Lương Tuyết ôm một đống tờ rơi, toàn thân bị bao bọc trong chiếc Sari màu tối, chỉ còn lại đôi mắt, mắt cô nhìn chăm chú vào những chiếc xe đang đi qua.
Cô chỉ đợi chiếc xe nào đó dừng lại, rồi chạy tới đưa tờ rơi vào trong xe.
Hôm nay, một đoàn xe chở hàng từ Manila sẽ tiến vào Angle City. Cùng với đoàn xe, một nhóm phóng viên từ đài truyền hình phương Tây cũng sẽ đến.
Sự có mặt của đoàn làm phim khiến một số khu giải trí không đáp ứng yêu cầu đã bị yêu cầu ngừng hoạt động.
Các nhà hàng hải sản trên con đường từ sân bay Clark tới Angle City, trong vòng một kilomet, đều bị yêu cầu đóng cửa trong một tuần vì không đạt tiêu chuẩn vệ sinh. Lương Tuyết, trước đây làm việc bán thời gian ở một nhà hàng hải sản, giờ đây chỉ có thể đến Ấn Độ quán để phát tờ rơi.
Để phát tờ rơi cho quán Ấn Độ, tất nhiên cô phải mặc trang phục truyền thống của họ.
Vì Ôn Lễ An không thích cô mặc đồ quá sặc sỡ, Lương Tuyết đã chọn chiếc sari màu nâu đất, đơn giản và không nổi bật. Nhân viên của quán Ấn Độ trêu đùa cô, bảo trông cô như một góa phụ trẻ mới mất chồng.
Hôm nay có khá nhiều người phát tờ rơi. Những người mặc sườn xám đại diện cho các nhà hàng Trung Quốc, người mặc hanbok là đại diện cho quán Hàn Quốc quảng bá các gói bữa cuối tuần, còn những người mặc tạp dề Bavaria là nhân viên của quán Đức.
Nhóm quay phim đặc biệt từ đài truyền hình phương Tây khiến con phố trung tâm Angle City trở nên náo nhiệt: Những cảnh tượng thường ngày bỗng trở nên khác lạ: vài bảo vệ không làm việc thường xuyên nay mặc đồng phục và cầm gậy, phụ nữ trang điểm như các bà nội trợ với giày bệt và túi xách tay, những kẻ buôn ma túy và tội phạm buôn lậu đeo đồng hồ vàng, ngậm xì gà, còn đám thanh niên du đãng của Angle City thì chải tóc vuốt keo và mặc áo sơ mi trắng.
Không ít khách du lịch tò mò dạo quanh nhìn ngó.
Có những đứa trẻ nắm tay mẹ hoặc bà đi ra ngoài để xem náo nhiệt, người ngoài nghe tin về đài truyền hình phương Tây cũng lái xe vào Angle City.
Tất cả chỉ để có thể xuất hiện trên ống kính của thế giới phương Tây.
Khi đoàn xe chưa vào Angle City, người ta đã bắt đầu chuyền tay nhau những tin đồn: đoàn xe đã rời Manila, và theo đoàn xe lần này có cả đài truyền hình Sky của Anh.
Nghe nói về đài Sky, đám đông lập tức xôn xao.
Chẳng mấy chốc, lại có người nói đoàn xe chỉ còn nửa tiếng nữa là sẽ đến Angle City, rồi lại có người nói công chúa Teresa cũng sẽ vào Angle City với tư cách là nhân viên của đài truyền hình.
Câu nói "Công chúa Teresa" từ miệng người đàn ông có hàm răng to khiến đám đông vỡ òa trong tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay rộn rã khiến Lương Tuyết giật mình, làm rơi tờ rơi trên tay.
Cô cúi xuống nhặt lại tờ rơi, thì một đứa trẻ mặc áo phông lớn chạy qua, miệng hô lớn: "Công chúa Teresa sẽ đến Angle City!" và chạy qua trước mặt Lương Tuyết.
Ánh mắt cô dõi theo đứa trẻ, khoảng cách chừng mười mấy bước, ở đó có một đôi nam nữ đứng gần, và ánh mắt của cô chạm phải ánh mắt họ.
Lại một lần nữa, tờ rơi cô vừa nhặt lại rơi xuống đất, lần này Lương Tuyết không cúi xuống nhặt nữa.
Biết đâu là do cô hoa mắt nhìn nhầm.
Dừng lại một chút, Lương Tuyết lại nhìn về phía đó.
Cô không nhìn nhầm, cách mình chừng mười mấy bước, đứng ở đó là bà Ferdinand và Charlie nhỏ.
Bà Ferdinand và Charlie nhỏ không đến mức khiến Lương Tuyết hoảng hốt làm rơi tờ rơi, nhưng chính là người đứng bên trái Charlie nhỏ, Vinh Xuân, mới làm cô giật mình khiến tờ rơi rơi xuống đất.
Áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình, đội mũ bóng chày ngược, ôm chiếc máy ảnh như báu vật, đó là dấu hiệu đặc trưng của Vinh Xuân.
Đứa trẻ vẫn miệng hô "Công chúa Teresa sẽ đến Angle City" còn chưa chạy đến nhóm bạn của nó.
Ferdinand, Charlie nhỏ, Vinh Xuân, chỉ thiếu Ôn Lễ An nữa thôi. Đúng lúc này, một suy nghĩ vụt qua trong đầu Lương Tuyết, khiến trái tim cô bất chợt thót lại.
Cô không thể lúc nào cũng thần kinh như vậy, lần trước chẳng phải đã nhận được một bài học rồi sao?
Hơn nữa, từ biểu cảm của Vinh Xuân, rõ ràng cô ấy không quen biết người phụ nữ và đứa trẻ đứng bên cạnh. Những gì Lương Tuyết nhìn thấy có thể giải thích là: Vinh Xuân đến để xem náo nhiệt và một cách tình cờ lại đứng cạnh Ferdinand, người cũng đến để xem.
Chỉ có vậy thôi.
Nhưng điều kỳ lạ là, dạo gần đây Vinh Xuân luôn tránh nói về "người ấy" của cô ta với Lương Tuyết.
Trước đây, Vinh Xuân còn suýt nữa nắm lấy tay cô, ép cô phải nghe từng lời kể, nhưng gần đây mỗi khi Lương Tuyết thỉnh thoảng hỏi, cô lại luôn tránh ánh mắt, nhìn ngó xung quanh.
Cô là một cô gái chưa biết cách che giấu cảm xúc, thậm chí có vài lần, Lương Tuyết cảm thấy cô gái không giấu được cảm xúc đó như thể ngay sau đó sẽ nói ra điều gì đó.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn không nói gì.
Gió từ những chiếc xe chạy qua cuốn theo vài tờ rơi trong tay cô bay lên không trung. Lương Tuyết vội vàng giữ chặt những tờ rơi còn lại và định đợi gió ngừng thổi rồi sẽ nhặt lại.
Gió vẫn chưa ngừng, từ ngã ba đường Clark đến Angle City, tiếng gọi của đám trẻ con vang lên: "Đoàn—xe—đến—rồi—!"
Ngay lúc đó, dường như mọi ánh mắt ở hiện trường đều hướng về phía ngã ba đó.
Tại ngã ba, tiếng bánh xe từ những chiếc xe đang dần tiến đến cùng với bụi mù cuồn cuộn, mờ mờ ảo ảo, có thể nhìn thấy lá cờ có biểu tượng của Hội Chữ Thập Đỏ Quốc Tế tiến về phía Angle City.
Tiếng reo hò của đám trẻ vang lên từ đám bụi mịt mù, các phụ nữ vừa mới chỉnh lại trang phục của mình bỗng nhiên phát hiện ra những đứa trẻ đứng bên cạnh mình đã không còn ở đó.
Ngay sau đó, họ nhìn thấy trong đám người vội vã chạy về phía đám bụi mù, có những đứa trẻ của mình, và ngay lập tức, những tiếng la hét của phụ nữ vang lên không ngừng—
"Manu!" "Nicole!" "Tucot!"
Khi những đứa trẻ nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình, chúng đều dừng lại, có đứa chạy lại, có đứa tránh sang bên đường, nhưng cũng có một đứa vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Vì tiếng ồn của xe tải quá lớn, đứa chạy đầu tiên không nghe thấy tiếng gọi của mẹ.
Manu đã quay lại, Nicole cũng quay lại, Tucot cũng đã đứng bên lề đường, nhưng đứa trẻ tên là Charlie nhỏ thì chưa quay về bên mẹ.
Một giọng nữ không còn trẻ, đầy sợ hãi gào lên: "Charlie —!"
Charlie nhỏ?! Là Charlie nhỏ nhà Ferdinand?
Tờ rơi trong tay Lương Tuyết lập tức bị ném lên trời, cô hướng về phía đứa trẻ đang chạy ở phía trước, chỉ cần nhìn thấy mái tóc xoăn màu nâu là cô đã nhận ra đó chính là Charlie nhỏ nhà Ferdinand.
Cô lập tức lao ra chạy.
Một bóng dáng khác nhanh hơn Lương Tuyết, nhanh nhẹn, linh hoạt và bình tĩnh hơn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tiếng phanh xe, tiếng hét, tiếng bước chân vang lên.
Những đứa trẻ hoảng loạn gọi mẹ mình, tiếng gọi vang lên trong không khí đầy căng thẳng.
Khi làn bụi tan đi, Lương Tuyết nhìn thấy một cảnh tượng như thế này: Dưới bánh xe của chiếc xe tải lớn, cô gái mặc áo sơ mi kẻ sọc ôm lấy đứa trẻ có mái tóc xoăn màu nâu, bảo vệ nó dưới thân. Xung quanh chiếc xe tải, có hàng chục người đứng vây quanh, gần nhất với chiếc xe tải là một thanh niên cao ráo. Một người phụ nữ trung niên đứng sát bên cạnh thanh niên ấy.
Đứa trẻ dưới bánh xe, giọng run rẩy gọi "Mẹ", người phụ nữ trung niên hình như mới giật mình nhận ra, tựa đầu vào cánh tay của thanh niên bên cạnh.
Thanh niên ấy ôm lấy người phụ nữ trung niên, nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, không sao đâu."
"Mẹ, không sao đâu." Giọng nói ấy nghe quen đến lạ, như thể đã nghe từ đâu đó trước đây, rõ ràng là giọng nói ấy tối qua còn đang trêu đùa cô, "Lili nhỏ, tối nay có vẻ vội vã quá, Lili nhỏ nói với tôi cô ấy đói bụng rồi, Lili nhỏ nói khi đói bụng sẽ càng gầy đi, mặt xị ra, gầy đi rồi Lili nhỏ còn đáng yêu hơn nữa" – những lời ấy khiến cô vừa tức vừa giận, đến nỗi đấm đá lung tung.
Ánh mắt từ từ di chuyển, đôi tai của cô đang lừa dối cô.
Đúng rồi, là Ôn Lễ An, và chiếc xe máy của anh ta vẫn đang nằm đó, vẫn còn chưa rời đi.
Chắc hẳn là thợ học việc của cửa hàng sửa xe đã nhận một công việc ngoài, mang theo hộp dụng cụ vào Angle City, và khi chiếc xe máy vừa vào thành phố thì đã gặp phải cảnh tượng này. Khi nhìn thấy đứa trẻ, anh ta vội vã ném chiếc xe máy sang một bên.
May mắn là có người nhanh hơn anh ta, lao ra cứu lấy Charlie nhỏ dưới bánh xe, nhưng anh ta không nhìn thấy người khác cũng đang gắng sức cứu đứa trẻ ấy, chỉ là người đó không thể nhanh như một thợ săn.
Cô ấy làm thế nào được nhỉ? Lương Tuyết nhìn hai người dưới bánh xe.
Vinh Xuân và Charlie nhỏ.
"Tôi là vận động viên, huấn luyện viên của tôi từng khen tôi có sức bùng nổ mạnh mẽ." Vinh Xuân đã từng nói như vậy với Lương Tuyết.
Lúc này, Lương Tuyết cảm thấy may mắn vì Vinh Xuân là vận động viên. Nếu là một người bình thường, có lẽ giờ này Charlie nhỏ đã bị bánh xe làm cho nát bét rồi.
Có người la lên rằng cô gái bị thương, những người xung quanh mới giật mình tỉnh lại, tài xế xe tải mở cửa xe, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt.
Ôn Lễ An từ dưới bánh xe ôm lấy Charlie nhỏ, Vinh Xuân theo sau anh. Charlie nhỏ được giao cho mẹ, và Ôn Lễ An quay lại nhìn, đằng sau anh là Vinh Xuân.
Ôn Lễ An nhìn Vinh Xuân, Vinh Xuân cũng nhìn lại anh.
Trong một khoảnh khắc, Lương Tuyết cảm thấy ánh mắt của hai người ấy dường như kéo dài cả một thế kỷ.
Đôi mắt lộ ra ngoài của Vinh Xuân nhìn, nhìn thấy Ôn Lễ An cúi đầu xuống.
Ngay sau đó, bàn tay bị thương của Vinh Xuân đã được Ôn Lễ An nắm lấy.
Không sao, điều đó rất bình thường, với tư cách là anh trai của Charlie nhỏ, việc kiểm tra vết thương của người cứu em trai mình là một chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng hành động tiếp theo của Ôn Lễ An lại khiến mọi thứ không còn bình thường nữa.
Ôn Lễ An nhặt chiếc mũ bóng chày rơi trên đất, đội lại lên đầu Vinh Xuân. Cử chỉ ấy của anh ta rất thành thạo.
Thành thạo đến mức khiến Lương Tuyết không thể ngừng nghĩ, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên.
Hơn nữa, chiếc mũ bóng chày được đội ngược, điều này rất ít người, đặc biệt là các cô gái, sẽ làm. Chỉ có Vinh Xuân mới thích đội mũ bóng chày ngược.
Mà anh ta, làm sao lại biết cô ấy thích đội mũ như vậy?
Không, không, cô ấy đang nghĩ gì vậy? Đây không phải lúc để hoài nghi. Đây là khoảnh khắc phải ăn mừng vì đứa trẻ nhỏ đã được cứu thoát khỏi nguy hiểm.
Charlie nhỏ, đang được mẹ ôm vào lòng, thấy anh trai mình, đứa trẻ vừa thoát khỏi nguy hiểm muốn tìm sự an ủi từ anh, mở rộng đôi tay: "Anh Lễ An."
Ôn Lễ An bước tới, vỗ nhẹ vào vai Charlie nhỏ như để an ủi.
Lương Tuyết lúc này đứng khá gần Ôn Lễ An, giữa họ chỉ có tài xế xe tải. Một nửa cơ thể của Lương Tuyết bị che khuất bởi tài xế, cô nhìn qua khe hở giữa tài xế và chiếc xe tải, thấy Ôn Lễ An mỉm cười và nói với em trai: "Em phải cảm ơn cô ấy." Nụ cười của anh nhìn về phía Vinh Xuân.
Đây là lần đầu tiên Lương Tuyết nhận ra, nụ cười của Ôn Lễ An cũng có thể dành cho một cô gái khác.
Lúc này, nụ cười của Ôn Lễ An đẹp đến lạ, thậm chí đẹp hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Mọi người đều nhường đường.
Ferdinand ôm Charlie nhỏ, Ôn Lễ An nắm tay Charlie nhỏ, cùng nhau bước về phía Vinh Xuân.
Trước ánh mắt của mọi người, Vinh Xuân vô thức muốn vuốt tóc mình, nhưng cô nhận ra phần lớn tóc thường rủ xuống trán giờ đã được đội gọn vào trong chiếc mũ. Cô khẽ kéo khóe miệng, cười một cách ngây ngô, giữa sự ngây ngô ấy là một chút xíu ngượng ngùng.
"Cảm ơn chị." Charlie nhỏ nháy mắt.
Vinh Xuân chạm nhẹ vào tóc xoăn màu nâu của Charlie nhỏ, nụ cười trên môi mở rộng, đôi mắt sáng và hàm răng trắng sáng, chắc chắn đã khiến mọi người ở Thành phố Thiên Thần đều phải lòng.
Lương Tuyết vô thức nghiêng người sang bên trái, khiến thân hình cô hoàn toàn bị tài xế xe tải che khuất.
Cô cúi đầu, nghe thấy Ôn Lễ An nói: "Mẹ, mẹ đưa Charlie về nhà trước nhé, con đưa cô ấy đi bệnh viện một chuyến." Cô lại cúi đầu và nghe thấy Ôn Lễ An nói: "Cô ơi cô, xin lỗi, làm ơn nhường đường."
"Cô ơi cô, làm ơn nhường đường." Giọng anh gần đến mức khiến Lương Tuyết giật mình. Cô nhìn thấy đôi giày Nike đã cũ, bên cạnh đó là đôi giày thể thao mà đám trẻ gọi là "ngay cả ăn mày cũng không thèm lấy", chẳng thể nhận ra màu sắc.
Lương Tuyết lúc này mới nhận ra rằng, khi Ôn Lễ An gọi cô là "Cô", có lẽ anh đang ám chỉ cô.
Cô? Ôn Lễ An sao lại gọi cô là cô? Hơn nữa, lại dùng 1 giọng điệu xa lạ như vậy. Ôn Lễ An, anh không nhận ra em sao?
Trong khi cô đang mải suy nghĩ, một người kéo tay cô: "Cô ơi, cô chắn đường rồi."
Theo sự kéo của người đó, Lương Tuyết bước sang một bên, để cho hai người đi qua: một người mang giày Nike cũ và một người đi đôi giày thể thao cũ không thể nhận diện màu sắc.
Cô ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của họ, cảm giác trong lòng bỗng dưng hoảng loạn.
Đột nhiên, cô chợt nhận ra, nhìn vào chiếc Sari trên người mình, Lương Tuyết khẽ cười thầm. Không hiểu sao lại nghĩ ra được, không trách Ôn Lễ An vì đã gọi cô là "cô". Cô nhớ lại lời của người trong quán Ấn Độ: "Chiếc Sari này trên người cô trông giống như một góa phụ trẻ."
Được rồi, được rồi, điều này không thể trách Ôn Lễ An.
Nhưng nụ cười bị che giấu dưới khăn vẫn dần trở nên trống rỗng. Có rất nhiều đêm cô và anh lăn lộn trong tay nhau, nhưng lúc này, anh gọi cô là "cô", chẳng phải quá buồn cười sao?
Lương Tuyết dõi theo hai người đi qua con đường mà mọi người nhường lại cho họ.
Ôn Lễ An nâng chiếc xe máy bị ngã nằm dưới đất lên, Vinh Xuân ngồi nghiêng trên yên xe sau, chỉ trong một khoảnh khắc, hai người đó biến mất ở cuối con phố.
Gió từ cuối con phố thổi về phía cô. Dưới lớp khăn che khuất, môi cô mấp máy, khẽ thì thầm: "Ôn Lễ An, chẳng phải anh đã hứa với tôi, ngoài tôi ra anh không để cô gái nào ngồi trên yên xe máy của anh sao?"
Lương Tuyết bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm ấy, khi cô và Ôn Lễ An rời khu nghỉ dưỡng dọc theo bờ biển, trong gió biển mát lành, cô đã yêu cầu anh làm một việc đặc biệt: "Ôn Lễ An, sau này đừng để cô gái nào ngồi lên yên sau xe máy của anh."
Trước đó, cô chưa bao giờ yêu cầu anh làm điều gì như thế, nhưng điều này lại mang một ý nghĩa rất sâu sắc với cô: "Ôn Lễ An, tôi cho phép anh cùng tôi chăm sóc mẹ; tôi sẽ không còn mơ mộng về thế giới bên ngoài nữa, và cũng sẽ không nhận bất kỳ thứ gì từ người đàn ông nào khác."
"Từ giờ trở đi, tôi chỉ muốn ở bên anh, dù giàu hay nghèo, đều sẽ ở bên anh."
Những lời này, cô chỉ đã từng nói với em trai mình, chưa từng nói với người anh lớn như Ôn Lễ An. Và bây giờ, sự phản bội trong hành động của anh khiến cô cảm thấy rằng anh là người tệ nhất.
Ôn Lễ An, người đã cho phép cô gái khác ngồi sau xe của anh, thật là tệ hại đến mức không thể tha thứ.
Chiếc xe tải phát ra tiếng động lớn khi khởi động, Lương Tuyết lùi lại một bên, và cảnh tượng trên phố trở lại sự nhộn nhịp trước đó. Những chiếc xe tải chở hàng hóa chạy qua, khiến lũ trẻ hò reo vui mừng. Chúng tin rằng những món đồ trong xe sẽ khiến Giáng Sinh năm nay của chúng trở nên rực rỡ hơn.
Tờ rơi từ quán Ấn Độ vương vãi khắp nơi, việc thu lại hết chúng là điều không thể. Điều đó có nghĩa là cô chỉ có thể lấy lại một nửa tiền đặt cọc. Chủ của quán Ấn Độ là người keo kiệt, luôn nhấn mạnh rằng nếu chiếc sari bị hỏng hoặc thất lạc, hoặc nếu không phát được ít nhất 80% số tờ rơi, thì cô chỉ có thể lấy lại một nửa tiền đặt cọc.
Tính ra, không chỉ không kiếm được một đồng nào, cô còn mất thêm 13 peso.
Trả lại Sari, nhận về 12 peso, rời khỏi quán Ấn Độ, mặt trời đã bắt đầu lặn, một ngày nữa lại trôi qua mà không có gì, và đây lại là một ngày tồi tệ.
Đứng ở cửa quán Ấn Độ, khu vực giải trí Hadrian đã cũ, không còn những ánh đèn neon chiếu sáng, một cảnh tượng đổ nát. Cảnh đổ nát này kéo dài dọc theo những con phố lâu năm đã xuống cấp.
Cả hành tinh này, gió vẫn không ngừng thổi, biển cả vẫn mãi vươn xa, những thành phố vẫn phát triển mạnh mẽ, và nền văn minh nhân loại không ngừng tiến bộ.
Chỉ riêng Angle City mới đang tụt lại phía sau, đang suy tàn, đang vật lộn giành giật sự sống.
Đứng trước Angle City nơi vắng vẻ này, tất cả cư dân có phải đã đi hết để gặp công chúa Teresa không?
Trong khoảnh khắc đó, Lương Tuyết chợt nhớ đến sự lải nhải của Lương Xu, và ước gì có ai đó ở bên cô, để nghe cô than thở một chút.
Cô vẫn chưa xin lỗi Lương Xu về chuyện hôm trước. Trong việc xin lỗi, cô thấy mình giống như Lương Xu lười biếng không muốn nói xin lỗi, và thường chờ vài ngày để cơn giận qua đi. Dù sao thì mối quan hệ giữa họ cũng chẳng thay đổi gì, ai cũng không thể bỏ qua ai.
Cô đẩy cửa bước vào, Lương Xu ngồi trên ghế, gật gù ngủ với chiếc máy cuộn tóc. Bên trong căn phòng phảng phất mùi cần sa. Cô đặt đồ ăn mua từ cửa hàng tiện lợi lên bàn, rồi mở cửa sổ để không khí trong phòng được thoáng.
Xắn tay áo lên, bắt đầu rửa đống bát đĩa chưa được rửa.
Vứt rác, giặt những bộ đồ mấy ngày chưa giặt, thanh toán nợ nần ở tiệm tạp hóa gần nhà, bước ra khỏi nhà chủ, Lương Tuyết chỉ còn lại 3 đô la và 60 peso trong túi.
Lại một lần nữa cô rơi vào cảnh túng quẫn, nhưng thật ra cô vốn dĩ chẳng bao giờ có nhiều tiền.
Vừa bước vào cửa, Lương Tuyết nghe thấy điện thoại trong túi rung lên. Cô nhìn sang Lương Xu, người vẫn đang ngủ say.
Là cuộc gọi từ Ôn Lễ An.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro