Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Domino (64-8)

Edit: YiJiubAeR♌️

Ánh trăng rơi trên mái nhà xanh, trong màn sương mỏng, như những món trang sức bạc rơi xuống nước.

Ôn Lễ An đứng dưới mái nhà xanh, Lương Tuyết đứng bên ngoài mái hiên, con hẻm nhỏ, sâu thẳm và tĩnh mịch.

"Ôn Lễ An." Cô gọi từng chữ, "Anh có điều gì giấu em không?"

Đúng vậy, Ôn Lễ An, anh có giấu em điều gì không? Đêm hôm đó, chính anh là người buông tay trước.

Trong những ngày tháng đã qua, có một khoảnh khắc xa xăm, Lương Xu đã dẫn cô đến trước mặt một người đàn ông, người đàn ông ấy mặc bộ vest.

Khi đối diện với người đàn ông trong bộ vest, Lương Xu không ngừng nói, trong vô vàn lời nói đó, Lương Tuyết chỉ nhớ một câu: "Cô ấy là Tiểu Tuyết."

Khi Lương Xu nói, người đàn ông ấy từ đầu đến cuối chỉ đứng yên lắng nghe, rồi sau đó anh ta nâng tay lên, nói rằng đã đến giờ, một người khác bước vào, anh ta bảo người ấy, "Mua vé máy bay cho họ về, vé sẽ ghi vào tài khoản cá nhân của tôi."

Với chiếc vé máy bay do người đàn ông ấy mua, họ trở lại Angle City. Đêm hôm đó, Lương Xu mượn 500 peso từ bạn bè, và chỉ trong chớp mắt số tiền ấy đã vào tay những tay buôn ma túy.

Nhiều năm sau, khi Lương Tuyết nhớ lại cảnh tượng ấy, cô mới hiểu ra người đàn ông ấy là ai.

Người đàn ông đó là một quan chức ngoại giao của một quốc gia. Trước khi làm công việc đó, ông ta chẳng có gì cả, nhưng đã theo đuổi được một nữ nghệ sĩ nổi tiếng ở Bắc Kinh, và trong suốt thời gian ở Bắc Kinh, tất cả chi phí đều do nữ nghệ sĩ ấy chi trả.

Vài năm sau, nữ nghệ sĩ ấy đã trở thành "một người bạn cũ có chút vấn đề về thần kinh" trong miệng ông ta.

Khi đã hiểu ra người đó là ai, Lương Tuyết đã mang món quà mà người lính Mỹ tặng cho cô, món đồ chơi trang trí mà cô luôn mang theo, bán lại cho cửa hàng đồ cũ với giá 300 peso.

Có thể thích, nhưng không thể yêu, những thứ luôn bên cạnh có thể một ngày nào đó sẽ biến thành tình yêu sâu đậm.

Tình yêu không công bằng cuối cùng chỉ dẫn đến sự sụp đổ, Lương Xu là bài học phản diện của tình yêu sâu đậm.

Bà ấy thậm chí sẵn sàng đóng vai "một người bạn cũ có vấn đề về thần kinh" của người đàn ông đó. Cầm vé máy bay người đàn ông ấy mua, bà ấy tán tỉnh trợ lý của ông ta, khiến trợ lý đó hoảng sợ lùi lại, cứ như thể là "người phụ nữ điên."

Ôn Lễ An, đêm đó chính anh là người buông tay em, nếu anh còn giấu em điều gì, em sẽ mang anh đến tiệm cầm đồ, đó là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.

"Anh có giấu em điều gì không?" Câu hỏi này lại một lần nữa khiến không gian phía sau lặng ngắt.

Cô nâng giọng, sắc nhọn và đầy bực bội: "Ôn Lễ An, câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao? Anh có giấu em chuyện gì không?"

Giọng nói không kém phần bực bội đáp lại: "Lương Tuyết, em phiền không..."

Im lặng—

Lương Tuyết, em thực sự phiền phức phải không?

Được rồi, Ôn Lễ An, lần này tôi nhất định phải mang anh đến tiệm cầm đồ.

Cô đi vài bước rồi chợt nhớ ra điều gì đó.

"À, đúng rồi," nụ cười trên môi cô có chút quá mức: "Anh vừa hỏi tôi, ra ngoài từ cửa sau, thay kiểu tóc mới, xin nghỉ học, không nhìn thấy anh, muốn tôi nói gì sao? Trước đây tôi cũng thường dùng chiêu này để khiến Quân Hoán ngoan ngoãn nghe lời tôi. Ra ngoài từ cửa sau là vì không muốn gặp người ta, thay kiểu tóc mới là để thu hút ánh nhìn của đàn ông, xin nghỉ học có thể là để hẹn hò, còn nhiều thứ nữa."

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hỏi: "Giờ tôi không đi làm, Ôn Lễ An, anh có muốn nghe nữa không?"

Rõ ràng, chủ nhân của mái nhà xanh không muốn nghe, anh bỏ lại câu nói: "Lương Tuyết, em thật kỳ lạ, giây phút trước tôi còn nghĩ phải ôm em thật chặt, giây phút sau tôi chỉ muốn ném em ra ngoài cửa sổ." Cửa bị đóng lại.

Ôn Lễ An nói "cửa sổ" chính là nhà của người sở hữu con trăn vàng, nghĩ đến con trăn vàng, Lương Tuyết bước nhanh hơn.

Tối nay, Lương Tuyết lại đeo tai nghe, nhưng âm nhạc ồn ào không thể đem lại sự bình yên trong tâm trí cô.

Tắt tai nghe, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, trong sự tĩnh lặng lâu dài, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, tai thì tập trung, dường như đang chờ đợi một âm thanh nào đó đến.

Cho đến khi trời sáng, bên kia bức tường vẫn yên lặng.

Ngày hôm sau, Lương Xu đưa cho Lương Tuyết hai gói trà, "Có thể trị quầng thâm mắt."

Đúng là người phụ nữ nhiều chuyện, lúc này Lương mẹ chắc chắn đang lo lắng liệu quầng thâm mắt của mình có khiến những người đàn ông đã mua đồ cho bà sợ quá bỏ chạy không?

Sau khi pha xong trà, bà lại rót thêm cho cô cốc sữa: "Hôm nay buổi trưa nhất định không thể ăn quá nhiều, nếu không mặc váy sẽ bị lộ bụng."

Hôm nay, hai tiết học đều sắp xếp vào buổi sáng. Vào lúc một giờ trưa, Lương Tuyết lên chiếc xe mà khu nghỉ dưỡng cử đến, và một giờ rưỡi, cô xuất hiện trong phòng của người phụ nữ Bắc Kinh.

Gần đây, người phụ nữ Bắc Kinh rất thích chơi golf trong nhà. Vào lúc ba giờ, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài là giám đốc PR hôm qua. Lương Tuyết được dẫn đến phòng trang điểm.

Vào lúc ba giờ bốn mươi phút, cửa phòng trang điểm mở ra.

Lương Tuyết đã chuẩn bị xong xuôi, đứng trước gương toàn thân. Trong lúc hai người phục vụ gọi "Mr.Lê" bên cạnh, cô quay lại.

Khi cửa mở, Lê DĨ Luân thấy cô đứng trước gương, mặc chiếc váy dạ hội màu trắng ngọc trai, tóc dài đen và thẳng rủ xuống đến eo, váy dài vừa chạm đến mắt cá chân, đôi chân nhỏ nhắn với làn da trắng sáng nổi bật lên.

Lê DĨ Luân không dám nhìn vào đường cong lâu hơn một phút.

Nhìn bóng dáng của cô từ phía sau, trong lòng anh đếm ngược: ba, hai, một, quay lại—

Tóc dài được chia theo tỷ lệ ba bảy, phần tóc bảy phần tự nhiên rủ xuống trước ngực, ba phần tóc được cố định bằng phụ kiện hình cành oliu và chải ra sau, đôi tai nhỏ nhắn, xương quai xanh hoàn hảo, đôi vai tròn đầy nâng đỡ chiếc cổ uyển chuyển như thiên nga.

Cô gái quay lại từ từ như vậy có đẹp không?

Lê DĨ Luân không biết, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc ấy, trong lòng anh rõ ràng một điều: người phụ nữ anh thích chính là kiểu như vậy.

Sau đó, anh nghĩ trong lòng, giá như anh đừng tìm cho cô ấy bộ váy dạ hội đẹp như vậy, giá như để cô ấy mặc đồ bình thường thôi.

Nhưng giờ thì đã muộn để nói những điều này, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng sau này.

Angle City có sức ảnh hưởng lớn nhất là gia tộc Lopez, gia tộc này có cả nền tảng từ Mỹ và Tây Ban Nha. Trong thời gian quân đội Mỹ sử dụng sân bay Clark, gia tộc Lopez có ảnh hưởng mạnh mẽ ở khu vực phía nam. Sau khi quân đội Mỹ rút khỏi Philippines và Angle City xuống dốc, gia tộc Lopez chuyển trọng tâm sự nghiệp về Manila, nhưng ảnh hưởng của gia tộc này đối với Angle City vẫn còn.

Một trong những nhà đầu tư lớn nhất trong dự án trung tâm giải trí biển lớn của khu nghỉ dưỡng chính là gia tộc Lopez. Trước khi bắt đầu dự án, ba bên đầu tư đã tổ chức một buổi trà chiều.

Theo yêu cầu của người thừa kế gia tộc Lopez, buổi trà chiều được tổ chức trong vườn của gia đình họ. Người phụ nữ luôn dịu dàng và yên tĩnh bên cạnh anh, chắc chắn không ai trong số những người có mặt ở đó liên kết cô với Angle City cách đó vài km, thậm chí, so với những người phụ nữ có học vấn cao và gia đình nền tảng vững chắc ở đây, cô còn giống như một tiểu thư khuê các.

Trong buổi trà chiều, có người hỏi cô đến từ trường nào.

Biểu cảm cô không chút hoang mang, cười nhẹ, trả lời bằng tiếng Pháp: "Xin lỗi, tôi hiện đang học tiếng Anh, có thể hiểu được tiếng Anh, nhưng khi nói lại thường xuyên không diễn đạt rõ."

Người hỏi có vẻ như đã hiểu ra, rõ ràng là người đó không hiểu cô nói gì, nhưng trong tình huống như vậy, mặt mũi tuyệt đối không thể để mất.

Kể từ đó, những người tò mò về thân phận cô đã bỏ qua ý định bắt chuyện hay thử thăm dò.

Buổi trà chiều kéo dài khoảng một tiếng rưỡi, cô rất tốt trong việc đóng vai trò là bạn đồng hành của anh, khi anh nói chuyện, cô mỉm cười nhìn anh, khi anh giao tiếp với các nhà đầu tư, cô ngồi yên lặng.

Chỗ ngồi của cô gần tường, giữa tường và chỗ ngồi là những cây trà, đúng vào mùa hoa trà nở, dáng vẻ yên tĩnh của cô giống như những bông hoa màu nhạt đang nở phía sau, đẹp và mỏng manh.

Một lúc sau, anh lại rót thêm một ly trà nữa.

Sau khi buổi trà chiều kết thúc, anh buộc phải lái xe ra biển để thư giãn sau khi uống rượu.

Khi mặt trời lặn, cô ngồi ở ghế phụ, ánh mắt dõi theo đường chân trời trên mặt biển.

Cô không phải là người nói nhiều, suốt buổi chiều, cô luôn im lặng, nhưng may mắn là cô không gọi anh là "Ngài Lê", cũng không gọi anh là "Lê Dĩ Luân".

Cô giống như đang tự nhủ với mình: "Nếu lần sau tôi lại quên, anh cứ đánh tôi một cái đi," Lê Dĩ Luân nghĩ trong lòng.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt biển, nhuộm xung quanh thành một bức tranh sơn dầu với tông màu ấm áp, trong xe phát ra những bản nhạc nhẹ nhàng, chỉ vậy thôi là đủ.

Cảnh đẹp, cô ngồi bên ghế phụ của anh.

Chờ khi ánh sáng của hoàng hôn mờ dần, mặt biển trở lại vẻ bình thường, cô ngồi ở ghế phụ đã ngủ say.

Hôm nay cô đến khu nghỉ dưỡng với đôi mắt thâm quầng.

Anh tháo áo khoác của mình và nhẹ nhàng phủ lên người cô, khi làm vậy, đôi môi cô gần như chạm vào anh, trong giây lát...

Anh dừng lại, rút mắt khỏi đôi môi cô.

Thở dài, hôn cô là chuyện sớm muộn mà thôi.

Khi rời khỏi bến tàu, trời đã dần tối.

Ngôi nhà của gia tộc Lopez không nằm trong khu vực xác định của Angle City khi chiếc xe rời khỏi bến tàu, Angle City dưới ánh đèn neon rực rỡ như một quả cầu thủy tinh xuất hiện trước mắt.

Vẫn còn chút say rượu chưa tan hết, Lê Dĩ Luân lái xe chậm lại. Khoảng nửa cây số nữa, một nhóm người cầm đèn laser chiếu thẳng vào mặt anh.

Anh nhíu mày, tình huống như thế này Lê Dĩ Luân đã gặp không dưới ba lần.

Những người cầm đèn laser này là những kẻ côn đồ ở Angle City. Họ đặt chướng ngại vật trên đường, ép bạn dừng xe và yêu cầu tiền, tùy theo thân phận của bạn, số tiền yêu cầu có thể từ mười đô la đến hai trăm đô la.

Lê Dĩ Luân đã đưa tiền hai lần, một lần năm mươi đô la, một lần một trăm đô la.

Anh liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ, nhóm người này không chỉ ăn nói thô tục mà còn là những kẻ liều lĩnh, bất kỳ chuyện gì cũng dám làm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Chướng ngại vật trên đường được làm bằng ván gỗ, anh ước tính có khoảng 80% khả năng phá vỡ được chúng. Anh thở ra một hơi và tăng tốc.

Chướng ngại vật bị lực xe hất văng lên không, xe lao nhanh qua khỏi tầm mắt của bọn họ.

Vài trăm mét sau, bánh xe trước bị mắc phải những chiếc đinh ba mà nhóm người đó đã rải trên đường.

Nhưng lúc này không thể giảm tốc, bọn họ đang lái xe máy đuổi theo phía sau.

Rẽ qua khúc quanh phía trước là Angle City Lê Dĩ Luân biết ở khúc quanh đó có một tiệm sửa xe, không lâu trước anh đã đi cùng khách hàng để lấy xe.

Khi rẽ qua khúc quanh, anh đã nhìn thấy ánh đèn neon của tiệm sửa xe từ xa.

Giảm tốc, nhìn sang bên cạnh, cô vẫn ngủ say, chỉ là chiếc áo khoác đã rơi khỏi vai cô, anh nhẹ nhàng đắp lại áo khoác cho cô.

Xe vào tiệm sửa xe, trên một bãi đất rộng bằng nửa sân bóng, có vài chiếc xe thể thao đắt tiền. Ở Angle City rất hiếm khi thấy những chiếc xe như vậy.

Khi nhìn thấy người đứng trước xe, Lê Dĩ Luân không khỏi cười khẽ. Em gái anh cũng đã làm những việc tương tự, làm hỏng xe của mình, và đương nhiên phải đem xe vào tiệm sửa. Lúc này, anh sẽ gặp được người học nghề xinh trai của tiệm sửa xe,  anh ta còn là biểu tượng đẹp đẽ của Angle City , Angela – "Sát thủ trộm tim".

Gần đây, tình trạng của Lê Bảo Châu khá tốt, điều này cũng khiến Lê Dĩ Luân không còn cảm thấy khó chịu với Ôn Lễ An.

Anh mở cửa xe.

Ôn Lễ An đứng cạnh kỹ thuật viên sửa xe, khi cậu và kỹ thuật viên trao đổi, Lê Dĩ Luân vô thức nhíu mày.

Rõ ràng, cậu ta đang bị phân tâm, nhiều lần ánh mắt anh ta rơi vào những nơi không nên nhìn, và ánh mắt đó không hề che giấu, như thể người ngồi ở ghế phụ chính là tài sản riêng của anh ta vậy.

Tài sản riêng? Ý nghĩ này khiến Lê Dĩ Luân cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng đó là suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu anh lúc đó.

"Học việc" Lê Dĩ Luân nhíu mày, "Tôi không thích cậu nhìn bạn gái của tôi bằng ánh mắt đó."

Lại một lần nữa, ánh mắt của Ôn Lễ An không hề rời khỏi người phụ nữ đang ngủ say trong ghế phụ.

"Mr. Lê" giọng điệu không hề thay đổi, "Trước khi cô ấy trở thành bạn gái của ông, cô ấy là bạn gái của người khác."

Lúc này, Lê Dĩ Luân mới nhớ ra mối quan hệ đặc biệt giữa Ôn Lễ An và Lương Tuyết.

Lương Tuyết là bạn gái của anh trai Ôn Lễ An , nếu anh trai Ôn Lễ An không qua đời, có thể Lương Tuyết đã trở thành chị dâu của anh ấy.

Nghĩ đến đây, hành động của Ôn Lễ An mới có thể hiểu được, có lẽ có một chút sự bất mãn đối với người anh đã khuất.

Lê Dĩ Luân chỉ nhún vai: "Ôn..."

Điện thoại đột ngột vang lên, là cuộc gọi từ con trai trưởng của gia đình Lopez. Khi đầu tư cùng gia đình Lopez, Lê Dĩ Luân phải đối mặt với một số nghi ngờ về rửa tiền, vì người dân Angle City rất nghèo, họ có thể làm bất cứ chuyện gì.

Mãi cho đến khi đến một khu vực hẻo lánh, Lê Dĩ Luân mới bắt máy, vừa nghe điện thoại vừa liếc nhìn vị trí đậu xe, Ôn Lễ An vẫn đứng đó, còn người ngồi ở ghế phụ thì...

Từ góc nhìn của Lê Dĩ Luân, anh mơ hồ thấy tay của Lương Tuyết đang động đậy, có vẻ như cô muốn thay đổi tư thế ngủ, và chiếc áo khoác trên người cô trượt xuống.

Ngay cả từ xa, anh cũng có thể thấy một mảng trắng muốt.

Ngay lập tức, Lê Dĩ Luân muốn cúp điện thoại, vội vàng chạy ba bước thành hai để mở cửa xe, đắp lại áo khoác cho cô.

Hôm nay cô mặc một bộ váy dạ hội dạng quây, làn da hở ra trắng mịn và mượt mà như tuyết. Trong buổi trà chiều, nhiều người đàn ông, dù là công khai hay lén lút, đều đã không rời mắt khỏi cô.

Tiếng gọi "" từ rất gần khiến Lê Dĩ Luân quyết định tiếp tục nghe điện thoại.

Dự án giải trí lớn trên biển đòi hỏi một khoản đầu tư khổng lồ, gia đình Lopez có tiềm lực tài chính mạnh, đó cũng là lý do Lê Dĩ Luân sẵn sàng đối mặt với nghi ngờ về rửa tiền khi hợp tác với họ. Gia đình này không thể đắc tội.

Anh kéo mắt khỏi chiếc xe và tập trung vào cuộc gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gương