Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Domino(61-5)

Edit: YiJiubAeR♌️

Trong phòng chiếu bỏ hoang, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Lương Tuyết co rút trong vòng ôm của Ôn Lễ An, mặt vùi lên ngực anh, thấp giọng hỏi: "Ôn Lễ An, gần đây anh có gì giấu em không?"

"Sao vậy?" .

"Thực sự không có ?"

"Anh có thể giấu em cái gì? Trước đó không phải đã nói rồi sao, dạo gần đây gara có rất nhiều việc."

Vậy là không có rồi phải không?

"Ôn Lễ An."

"."

"Anh cũng biết mà, em là kiểu người như thế nào. Có phải..." Giọng cô nhỏ dần, nhỏ đến mức gần như không nghe được, "Có phải một ngày nào đó anh sẽ chán ghét em không? Lương Tuyết, cái người phụ nữ ấy, hễ một chút là giận dỗi, một chút là nói dối, ngoài gương mặt còn có thể nhìn được và thân hình còn tạm ổn ra..."

Tiếng cười khẽ vang bên tai khiến Lương Tuyết lập tức xụ mặt xuống, cảnh cáo: "Ôn Lễ An! Chẳng lẽ em không xinh , dáng người cũng không đẹp sao?"

Chàng trai sống ở khu Hadrian vẫn cười.

"Ôn Lễ An!" Cô giơ chân lên, đá anh.

"Lương Tuyết cái người phụ nữ ấy hễ một chút là đá người, hễ một chút là nói dối, hễ một chút là giận dỗi. Lương Tuyết, cái người phụ nữ ấy không thể chịu nổi bất kỳ ai nói điều gì không tốt về mình, Lương Tuyết, cái người phụ nữ ấy rõ ràng nhan sắc chỉ ở mức tạm được nhưng cứ hay lấy mác phụ nữ xinh đẹp ra để nói. Lương Tuyết, cái người phụ nữ ấy thích trang sức đẹp, thích quần áo đẹp, Lương Tuyết cái người phụ nữ ấy thù dai không tha."

Tên này điên rồi, biết cô thù dai mà vẫn dám nói thế! Chỉ đá anh ta thôi thì quá nhẹ cho anh rồi.

"Lương Tuyết cái người phụ nữ ấy có một rổ khuyết điểm, nhưng điều đó thì có gì quan trọng? Điều đó không ngăn được Ôn Lễ An xem từng khuyết điểm của Lương Tuyết như báu vật hiếm có mà yêu thương."

Bàn chân vừa giơ lên lập tức đặt xuống. Thực ra, cô vốn định dùng đầu gối để "chào hỏi" anh cơ.

Cậu trai lễ phép, thông minh nhất nhà Quân Hoán, sao lại trở thành người miệng lưỡi trơn tru như mấy tên côn đồ ở Angel City vậy chứ?

Nhưng không thể phủ nhận rằng, tâm trạng của cô nhờ những lời nói ấy mà tốt lên, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều.

Cô sắp mắc bệnh giống Lương mẹ rồi sao? Thích đàn ông có gương mặt đẹp, thích những lời hoa mỹ từ họ. Không được! Có thể giống bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể giống Lương mẹ được.

"Ôn Lễ An, mấy câu này của anh..." Cô lắp bắp, "Mấy câu này... với em... chẳng... chẳng có tác dụng gì đâu."

"Lương Tuyết, em nói đúng. Từ lúc em mặc chiếc váy đó, mắt anh không thể rời khỏi em. Trong đầu anh chỉ nghĩ: đưa cô ấy đến nơi không có ai, việc đầu tiên chính là xé nó ra."

Ôn Lễ An, tên khốn này! Tìm đủ mọi lý do, gán cho cô mấy tội danh kỳ quặc, cũng chỉ vì để thỏa mãn sở thích cá nhân kỳ quái của mình.

"Anh phải trả em 50 peso."

"Còn gì nữa không?"

Chiếc váy đã mua với 50 peso cũng đòi lại được rồi, có lẽ không còn gì nữa. Cái người trong khu Haradian lại vẫn đang cười.

"Không còn gì nữa."

"Lương Tuyết, em thì không còn gì, nhưng anh thì vẫn còn."

"Còn gì nữa?" Cô vừa lo vừa tức, "Chẳng còn gì cho anh xé đâu."

"Không phải." Giọng khàn khàn vang lên, "Sau khi xé đi rồi, anh phải từ góc nào để tiến vào em, từ góc nào để em biết rằng có những chuyện có thể lấy ra để giận dỗi anh, nhưng cũng có những chuyện không thể lấy ra để giận dỗi anh."

"Ôn Lễ An, anh dám!" Giọng run rẩy cảnh cáo.

Ôn Lễ An thật sự dám, tên khốn này thật sự dám.

Khi đồng nghiệp vừa dùng xong nhà vệ sinh, mở cửa ra, Lili, người vừa ở đây, đã không thấy đâu. Cô tìm khắp nơi nhưng không thấy, rồi cất giọng gọi to: "Lili"

Tiếng gọi "Lili" theo làn gió đêm luồn qua từng con hẻm, đến rạp chiếu phim bỏ hoang, qua những lỗ thông gió. Lúc tiếng "Lili" vang lên, Lương Tuyết đang cắn chặt môi, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, cơ thể tựa như một con búp bê bất ngờ bị bẻ gãy. Chỉ có mái tóc đung đưa dữ dội chứng minh sự sống của con búp bê ấy.

Tên Ôn Lễ An này thật sự là kẻ xấu xa. Anh còn nói những lời như thế bên tai cô: "Có nên nói cho cô ấy biết Lili đang ở đâu không nhỉ?" Rồi thêm một lần nữa, anh nói: "Lili đang ở đây, Lili lớn ở đây, Lili nhỏ cũng ở đây."

Cậu trai lễ phép, thông minh nhất nhà Quân Hoán, lại bày trò xấu xa, mà lần này còn cực kỳ xấu xa, khiến cô giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cô lại chẳng có cách nào với anh, hoàn toàn không thể làm gì.

Khi rời khỏi rạp chiếu phim bỏ hoang, chân cô vẫn run rẩy không ngừng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể gãy lìa.

Ngày hôm sau, tại nhà hàng Las Vegas, Lương Tuyết đang cầm thức uống đi về phía đại sảnh. Bức tường ngăn cách với kho bia. Khi nghe thấy tiếng nói của một người, cô dừng lại một chút. Qua cửa thông gió của kho bia, Lương Tuyết nghe thấy giọng của Vinh Xuân:

"Chuyên, xem xong màn biểu diễn của Angela, có bị mê hoặc không?"

Lương Tuyết lắng nghe, giọng Vinh Xuân đáp lại:

"Mê mẩn cả một đêm không thể ngủ được."

Lương Tuyết ngẩn người, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả, nhưng rồi cô tiếp tục đi về phía đại sảnh.

Lúc 9 giờ 30 sáng, tại hành lang của nhân viên, dù biết rằng Ôn Lễ An sẽ không xuất hiện, nhưng Lương Tuyết vẫn không thể không nhìn quanh tìm kiếm. Tuy nhiên, chẳng có gì ngoài sự thất vọng im lặng.

Ôn Lễ An đã nói với cô rằng cuối năm công việc nhiều, lại còn phải thi cử, nên trong thời gian này anh sẽ không đến đón cô. Dù vậy, sáng nay anh vẫn như mọi khi, lén lút bỏ tiền vào trong túi xách của cô.

Lương Tuyết không biết anh đã bỏ bao nhiêu tiền vào túi hôm nay. Cô đã không ít lần nói với anh là cô tự có tiền, nhưng anh chẳng quan tâm. Sáng nay, dù anh đã bỏ bao nhiêu tiền cô cũng không thèm nhìn vào nữa, không muốn bận tâm.

Sáng hôm sau, người đã nói là "bị mê mẩn cả đêm không thể ngủ được" lại tràn đầy năng lượng, ra sân trường chơi đùa cùng mấy đứa trẻ. Vinh Xuân đóng vai "chim đại bàng", vừa chạy vừa hát, khiến đám trẻ sợ hãi la hét. Chỉ một lúc sau, tiếng la hét đã chuyển thành những trận cười vui vẻ khi đại bàng làm trò.

Sân chơi trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, thu hút thêm nhiều người tham gia. Trẻ con reo hò cười đùa, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của sân trường.

Vinh Xuân cười thật to, khiến không khí yên lặng trong sân chơi bỗng chốc trở thành một không gian vui vẻ. Tiếng cười và la hét của những đứa trẻ vang vọng qua cửa kính của thư viện, trong đó tiếng cười của Vinh Xuân là rõ nhất, vui tươi nhất.

Làm sao mà cô ấy có thể vui vẻ như vậy? Có phải vì "anh ấy" không?

Lương Tuyết thở dài một hơi, kéo rèm và đeo tai nghe vào.

Sau khi xử lý xong công việc trong thư viện, Lương Tuyết mở cửa phòng nghỉ trưa.

Buổi trưa, mọi thứ xung quanh đều im ắng, nhưng một giọng nói chói tai và đầy thù địch vang lên: "Cậu làm gì vậy?"

Lương Tuyết đứng ở cửa nhìn thấy Vinh Xuân đang lục lọi  túi vải của cô.

"Cậu làm gì vậy?" Giọng của Lương Tuyết còn chưa dứt, cô đã tiến lại gần và giật túi vải từ tay Vinh Xuân: "Cậu muốn tìm gì trong túi của tôi? Hay cậu có điều gì muốn biết?"

Cô gái cao hơn một chút so với Lương Tuyết, nhìn có vẻ như "Cậu làm tôi sợ rồi."

"Sợ rồi sao?" Lương Tuyết lạnh lùng nói, "Có ai dạy cậu rằng không được lục lọi túi của người khác à?"

"Không phải..."

"Vì cậu là khách của Angel City, vì cậu là người mà bọn trẻ thích, vì cậu khiến những người xung quanh cảm thấy vui vẻ, nên cậu có thể tự tiện lục lọi túi của tôi à?"

"Lương Tuyết..."

"Theo tôi, hành động của cậu rất thiếu lễ độ, cậu chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác. Cậu có biết rằng mọi lời cậu nói với bọn trẻ đều được chúng nhớ mãi không? Cậu hứa càng nhiều, chúng càng mong đợi, hy vọng càng lớn. Và còn nữa!" Lương Tuyết tiến đến công tắc quạt và tắt quạt đi, "Hành động không suy nghĩ của cậu cũng bao gồm việc không bao giờ tắt quạt khi rời phòng. Tắt quạt dễ đến vậy mà sao cậu không làm? Cậu có biết vì sự bất cẩn của cậu mà tôi phải chi thêm một khoản tiền điện không?"

"Xin lỗi, tôi... sẽ nhớ tắt quạt sau này, và... tôi hứa, những điều tôi đã hứa với bọn trẻ không phải là nói suông."

Lương Tuyết cười lên: "Xây dựng một cơ sở giáo dục cho trẻ em từ bảy đến mười ba tuổi ở Angel City? Trung tâm y tế cho trẻ em? Trung tâm tư vấn tâm lý cho phụ nữ? Chỉ vì cậu chụp vài bức ảnh thôi à? Hay là cậu có một ý thức mạnh mẽ về bản thân, cảm giác cậu sẽ thành công rực rỡ trong tương lai?"

"Không... không phải vậy."

"Thôi đi." Lương Tuyết khoanh tay lại, "Cậu vẫn nên trả hết số tiền cậu nợ tôi trước khi nói mấy chuyện này."

Vinh Xuân rời đi, mặt đỏ bừng, đi nhanh ra ngoài.

Lau mặt xong, khi để túi vải trở lại chỗ cũ, Lương Tuyết thấy một vài món đồ rơi trên sàn, ví, lược, dầu mát xa.

Cô tựa tay lên trán, có vẻ như cô đã hiểu lầm lòng tốt của người khác, trước đây Vinh Xuân không phải là đang lục lọi trong túi của cô mà là đang giúp nhặt những thứ rơi ra để bỏ lại vào túi.

Khoảng 8:30 tối, vài chiếc xe quân sự dừng lại trước cửa Las Vegas. Từ xe bước xuống vài chục người mặc đồng phục quân đội màu ô liu.

Thông thường, khi có tình huống này xảy ra, đó có nghĩa là vài nhân viên mới không may mắn sẽ gặp rắc rối. Những người này là lính đặc nhiệm Philippines, cùng với quân đội Mỹ, họ chịu trách nhiệm huấn luyện người dân phía Nam trong việc tự vệ khi gặp quân du kích.

Thỉnh thoảng những người này sẽ xuất hiện ở các trung tâm giải trí của Angel City. Họ lấy lý do kiểm tra bất ngờ, để đưa những nhân viên mới đến. Những nhân viên này sẽ bị họ đưa về trại quân đội, một số nhân viên sáng hôm sau sẽ trở lại, một số thì đi vài ngày, cũng có người từ đó không bao giờ trở lại nữa.

Khi Lương Tuyết nhìn thấy những chiếc xe quân sự, cô ngay lập tức nghĩ đến Vinh Xuân, cô ấy cũng là một nhân viên mới. Cô lấy gương trang điểm ra, bôi mặt mình càng trắng hơn.

Người Mỹ không thích những phụ nữ có làn da tái xanh.

Sau khi bôi xong, cô vội vã làm rối tóc, chạy nhanh về phía sảnh.

Nhưng cô đã đến muộn, vài chục lính vũ trang đã kiểm soát hết sảnh, những khách quen không còn cảm thấy lạ lẫm, còn những khách mới thì nhìn nhau đầy nghi ngại.

Mười mấy nhân viên mới xếp thành hàng trước mặt những lính vũ trang, trong đó có Vinh Xuân.

Chỉ sau vài chục phút, cuộc kiểm tra đột xuất kết thúc, sáu nhân viên mới bị đưa lên xe quân sự, khi Lương Tuyết nhìn thấy Vinh Xuân ngồi lên xe, cô cảm thấy chân mình mềm nhũn và ngồi phịch xuống đất.

Cô gái xui xẻo, đáng lý ra cô ấy có thể sống cuộc sống yên ổn, vì một lý do ngớ ngẩn mà đến đây, thật sự coi Angel City là một thành phố thiên thần.

Giờ thì tốt rồi, chắc hẳn cô ấy cũng sẽ giống như Mạch Chí Cao như Lê Bảo Châu, trước khi rời đi sẽ nguyền rủa, thề rằng "Tôi sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa."

Một vài chiếc xe quân sự lần lượt rời khỏi Las Vegas. Chúng vừa khuất khỏi ánh đèn rực rỡ thì tiếng trống và nhạc từ Las Vegas lại vang lên.

Những khách hàng đứng dậy đã ngồi lại vào chỗ của mình, một số khách hàng thậm chí còn không đứng dậy. Những nhân viên phục vụ rút lui, mang khay trên tay, di chuyển qua lại giữa các chỗ ngồi.

Tất cả có vẻ không thay đổi, sự thay đổi là có ít nhân viên phục vụ hơn, trong đó có một cô gái với mái tóc dày và nụ cười rạng rỡ, nhiều lần Lương Tuyết không thể không nhìn về phía cửa Las Vegas, nhưng cô cũng không biết mình đang nhìn gì.

Lần thứ ba, khi ánh mắt của Lương Tuyết lại dừng lại ở cổng Las Vegas, nơi đó đã có thêm vài chiếc xe quân đội, và vẫn là những người lính vũ trang đó. Một trong số họ mở cửa, các nhân viên phục vụ bị đưa đi bước xuống khỏi xe, không thiếu một ai.

Sáu nhân viên phục vụ quay lại vị trí công việc của họ, xe quân đội không hề chậm trễ rời khỏi Angel City, điều khác biệt duy nhất là khi họ rời đi, không còn uy phong như khi đến.

Từ khi những người lính vũ trang xuất hiện trước cửa Las Vegas cho đến khi họ rời đi lần thứ hai, thời gian chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Sáu nhân viên phục vụ quay lại và cho biết họ cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Một nhân viên phục vụ ngồi ở hàng ghế đầu tiết lộ rằng khi họ mới đến Angel City , người đứng đầu nhóm đã nhận được một cuộc điện thoại và sau đó đã cho họ quay lại.

"Chắc có lẽ họ có nhiệm vụ đặc biệt" một nhân viên phục vụ khác đoán.

Có vẻ như, chỉ có lý do này là hợp lý nhất.

Vinh Xuân vẫn như mọi khi là người xuất hiện sớm nhất ở phòng thay đồ, Lương Tuyết đi theo sau.

Khi Lương Tuyết xuất hiện, Vinh Xuân vẫn mỉm cười với cô, để lộ hàm răng trắng: "Chào."

Tủ đồ của Lương Tuyết nằm ngay cạnh tủ của Vinh Xuân. Lương Tuyết cúi đầu, khẽ nói lời xin lỗi về sự việc trưa nay.

"Chắc tôi cũng có lỗi" người đã thay đồ xong đẩy mái tóc dày ra khỏi trán, "Lần sau tôi sẽ nhớ tắt quạt trước khi rời đi. Và vì tôi sử dụng điện khá nhiều, tôi sẽ chịu ba phần tư tiền điện. Số tiền tôi nợ cô, tuần sau khi lĩnh lương tôi sẽ trả lại. Còn..."

"Và, tôi sẽ rời khỏi đây trước Tết Nguyên Đán, có thể sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ nhớ cô."

Vinh Xuân rời đi.

Không thể phủ nhận, khi nghe Vinh Xuân nói sẽ rời đi trước Tết, Lương Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Nhiều người khác bước vào phòng thay đồ, Lương Tuyết nghĩ một lát rồi lấy túi và nhanh chóng rời đi.

Vừa ra khỏi phòng thay đồ, Lương Tuyết đã bắt đầu chạy, có lẽ cô sẽ đuổi kịp Vinh Xuân. Nếu đuổi kịp, cô sẽ mời Vinh Xuân đến quán nước trái cây gần đó.

Nước trái cây có màu sắc tươi sáng không chỉ có vị ngon mà còn là một trong những đặc sản nổi bật của Angel City. Một cốc nước trái cây với màu sắc rực rỡ kèm theo cá nướng, vừa trò chuyện vừa ngắm những người đàn ông và phụ nữ trên phố.

Chạy hết hành lang dọc, Lương Tuyết nhìn thấy Vinh Xuân. Cô nhận ra hướng đi của Vinh Xuân, và ngay lập tức định nói "Bạn đi nhầm hướng rồi."

Tuy nhiên, bóng dáng Vinh Xuân mặc áo khoác ngoài trông như một cậu con trai, vừa đặt chân vào đường dành cho nhân viên cao cấp, bảy người đàn ông mặc sơ mi tối màu như từ trên trời rơi xuống.

Những người đàn ông mặc sơ mi tối màu, dù từ vóc dáng hay cách đứng đều giống như những người máy sản xuất hàng loạt, chia thành hình chữ V xung quanh Vinh Xuân, cả nhóm tám người nhanh chóng di chuyển về phía lối vào bãi đỗ xe ngầm, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Đèn chỉ dẫn của lối vào nhân viên cao cấp từ màu đỏ chuyển sang vàng.

Đèn chỉ dẫn màu đỏ của lối vào nhân viên cao cấp có nghĩa là vì lý do đặc biệt, không ai được phép sử dụng, trong khi đèn vàng có nghĩa là có thể sử dụng trở lại.

Lương Tuyết thề rằng từ khi cô chạy ra ngoài cho đến khi đèn vàng sáng lên, chắc chắn không quá ba phút.

Đứng lặng một lúc, đột nhiên cô nhớ lại mỗi lần Vinh Xuân đều là người rời khỏi phòng thay đồ của nhân viên sớm nhất. Những chi tiết về Vinh Xuân lần lượt hiện lên trong tâm trí, ví dụ như cô ấy chưa bao giờ lo lắng về tình hình an ninh ở Angel City. Thỉnh thoảng khi có người đề cập đến, cô lại cười tươi nói, "Nếu lo lắng thì phải lo lắng về phụ nữ không tốt với tôi chứ." "Có thể là do tôi may mắn."

Mọi chi tiết cứ như một chiếc kính vạn hoa, liên tục thay đổi và cuối cùng tạo thành câu nói "Những lời hứa với bọn trẻ không phải nói suông."

Đứng ngây ra đó, đột nhiên có ai đó vỗ vai cô, "Sao còn không đi?"

Cô như bừng tỉnh, bước đi và theo sau những bước chân đó...

"Lili, bạn đi sai hướng rồi."

Dừng lại, Lương Tuyết nhận ra đúng là vậy. Cô sờ mặt một cái rồi quay lại, đuổi theo bước chân của các đồng nghiệp.

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, Lương Tuyết không thấy Vinh Xuân. Linda nói Vinh Xuân đã ra ngoài từ sáng sớm, trước khi đi có dặn lại là cô ấy sẽ không về ăn trưa.

Không về ăn trưa, có phải ai đó mời cô ấy ăn trưa? Trong đầu Lương Tuyết bất chợt lóe lên một suy nghĩ.

Suy nghĩ này khiến cô mở cửa văn phòng của Linda, trong văn phòng có điện thoại.

Cầm điện thoại lên, một dãy số trong đầu cô được quay nhanh chóng, cuộc gọi được kết nối.

"Cần tìm ai?"

"Ôn Lễ An có ở đó không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gương