Cố nhân ( RyuTake ) 1
Author: YnNhiT9
Satou Ryusei là phó đội trưởng của đội 1 Touman, Ryusei là một người có tính cách khá vui vẻ và hơi nhây một chút.
Trong một lần nọ, Takemichi đã vô tình gặp Ryusei và được hắn giúp đỡ.
" Này bé, em không sao chứ? "
" Không... cảm ơn anh, nhưng đừng gọi em là bé "
Ryusei chìa tay ra, Takemichi nắm lấy tay hắn đứng dậy. Em phủi sạch bụi đất trên người rồi cúi người cảm ơn hắn lần nữa.
Takemichi 11 tuổi, em nằm trong 1 nhóm bất lương ở trường. Vừa rồi những kẻ đã thua nhóm của em đã nhân lúc em đi một mình để đánh hội đồng. Takemichi đương nhiên không chịu thua nhưng một mình em chẳng thể đánh lại chúng. May thay có một chàng trai xuất hiện đã cứu em. Hắn ta rất mạnh, rất nhanh liền hạ gục hết bọn chúng.
Takemichi quan sát một lượt người trước mắt, hắn ta có làn da ngăm, khuôn mặt điển trai, Ryusei ăn mặc khá thời thượng, hắn còn bấm khuyên ở bên phải và xăm hình rắn ở cổ. Takemichi thầm cảm thấy trông hắn rất ngầu. Nhưng trái với vẻ ngoài của mình, Ryusei lại có tình cách khá lầy, vừa mở mồm liền sổ ra một tràng trêu chọc Takemichi.
" Này bé, người ta cứu em xong em nghĩ một câu cảm ơn là xong à? Hóa ra em là người vong ân bội nghĩa như vậy. Này cậu bé dễ thương, ít ra em cũng phải mời anh đi uống gì đi chứ, à nhân tiện thì chúng ta trao đổi số điện thoại luôn nhé~ "
Takemichi cứng họng, không ngờ ân nhân của mình lại là người vô liêm sỉ như vậy. Dù sao người ta cũng là ân nhân của mình, em chỉ có thể vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Takemichi định mời Ryusei đi uống nước, nhưng hắn mặt dày lại đòi về nhà em chơi. Sau một hồi do dự Takemichi vẫn đưa hắn về.
Takemichi pha nước ép mời Ryusei, còn mang thêm bánh kẹo và bim khoai tây yêu thích của em ra mời hắn. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện.
Qua lời của Ryusei, em biết được hắn cũng là bất lương, còn là đội phó đội 1 của một băng bất lương nào đó. Takemichi trầm trồ nói em cũng muốn lập một băng bất lương. Ryusei cười lớn, hắn nói em rất đáng yêu, nếu vào băng bất lương thì nhất định rất hợp với vị trí linh vật. Takemichi giận dỗi, em phồng má bĩu môi nói mình đánh nhau rất giỏi, nhất định còn có thể làm đội trưởng của hắn luôn. Ryusei càng cười lớn hơn.
Từ sau hôm đó, Ryusei ngày nào cũng đến nhà em chơi, có khi hắn qua tán gẫu, có khi hắn qua rủ em đi chơi. Ryusei hay dùng con xe phân khối lớn của mình, chở Takemichi đi xung quanh thành phố. Takemichi cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh hắn, em thích quãng thời gian ở bên cạnh Ryusei.
Hôm đó cả ngày Ryusei không nhắn tin cho em, Takemichi chờ mãi không thấy hắn đến. Bình thường cứ sau khi tan học là hắn sang nhà em chơi rồi, nếu là chủ nhật hắn thì hắn còn sang nhà em từ sáng sớm cơ.
Takemichi bồn chồn không yên. Em lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Ryusei. Chờ mãi mà không thấy hồi âm, Takemichi nghĩ rằng chắc hắn có việc bận, hôm nay sẽ không đến.
Bố mẹ Takemichi rất bận, thường xuyên đi công tác xa nhà. Em đã quen với việc ở một mình. Buổi tối, Takemichi cẩn thận khóa cửa lại. Em vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị cặp sách. Xong xuôi em lên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Bất ngờ, Takemichi nhận được cuộc gọi từ Ryusei. Giọng hắn khàn khàn, nói với em hãy mở cửa cho hắn, hắn đang ở trước cửa nhà.
Takemichi ngạc nhiên, không hiểu sao Ryusei lại đến nhà em vào giờ này. Xong em cũng không nghĩ nhiều, lập tức chạy xuống mở cửa cho hắn.
Cả người Ryusei toàn vết thương, mặt hắn bầm tím, trên áo còn có vết máu. Takemichi vội vàng đỡ hắn vào nhà. Em sơ cứu rồi băng bó vết thương cho Ryusei.
Takemichi nhìn Ryusei, hắn mạnh như vậy, rốt cục là ai có thể đánh hắn ra nông nỗi này chứ?
" Anh ổn chưa ạ? "
" Tốt hơn rồi, cảm ơn em "
" Đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ? "
" Không... chỉ là "
Ryusei im lặng một lúc, sau cùng hắn vẫn quyết định nói ra.
" Anh đã cãi nhau với bố mình... và ông ta đánh anh... "
Takemichi ngạc nhiên, hóa ra Ryusei là nạn nhân của bạo lực gia đình.
Takemichi ngôi bên cạnh Ryusei, im lặng lắng nghe nỗi lòng của hắn.
Thực ra Ryusei là con riêng của mẹ hắn và chồng cũ, cha dượng hắn là một người giàu có. Có thể nói, Ryusei là công tử nhà giàu.
Mẹ Ryusei tái hôn với cha dượng từ khi hắn còn rất nhỏ, hắn còn không biết mặt cha ruột của hắn. Cha dượng của Ryusei là một doanh nhân thành đạt, ông ta có hẳn một công ty lớn và còn là một người đàn ông chu đáo, rất yêu thương gia đình. Nhưng đó chỉ là cái vỏ bên ngoài. Thực chất ông ta là một người vũ phu, thường xuyên sử dụng bảo lực với vợ và con.
Cha dượng của Ryusei vô sinh, nên ông ta và mẹ hắn không thể có thêm người con nào. Vậy nên ông ta cố gắng huấn luyện cho Ryusei để hắn trở thành người thừa kế của ông.
Ryusei đã từng rất ngoan, hắn cố gắng để làm vừa lòng cha mình. Là một người thông minh sáng dạ, hắn dễ dàng đạt điểm cao trong các kì thi và cũng luôn tham gia tốt các hoạt động chung. Hắn nghĩ làm vậy sẽ làm cha yêu thương mình và mẹ hơn, nhưng hắn đã nhầm.
Cha dượng vẫn ghét hắn, ông ta yêu mẹ hắn nhưng vẫn rất bạo lực với bà, một thứ tình yêu méo mó. Thật ra cha ruột của Ryusei là do ông ta hại chết. Đến tận bây giờ ông ta vẫn ghen với người chồng đã mất của mẹ hắn và thường xuyên lấy cớ đánh đập bà. Dù bà có cố gắng cầu cứu thì vẫn không ai tin mẹ Ryusei cả, vì cha dượng luôn giữ mặt nạ hoàn hảo và lớp ngụy trang tốt.
Sau đó Ryusei bắt đầu nổi loạn, hắn cố gắng chống lại cha dượng mình bằng cách thường xuyên bỏ học và tham gia vào băng bất lương và đi đánh nhau. Hắn biết cách này vốn không có ích gì cả, nhưng đó là cách duy nhất để hắn tỏ ra bất bình với cha dượng của mình.
Gần đây cha dượng bắt đầu đánh mẹ hắn nhiều hơn, Ryusei cố gắng ngăn cản ông ta để bảo vệ mẹ mình, tuy nhiên ông ta không những không dừng lại mà còn đánh luôn cả hắn. Mặc dù Ryusei thừa sức đánh lại ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng là cha hắn, hắn không thể xuống tay. Cuối cùng bị ông ta đánh cho một trận. Ryusei tức giận, nhưng hắn bất lực chẳng thể làm gì, liền bỏ ra khỏi nhà, tìm đến chỗ Takemichi, chỉ khi ở bên em thì hắn mới cảm thấy bình yên.
Sau khi bộc bạch với Takemichi, hắn cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Takemichi ở bên cạnh, vẫn luôn lắng nghe hắn, Ryusei cảm thấy mình được an ủi.
" Takemichi, tối nay anh không muốn về nhà. Anh có thể ở lại đây không? "
" Vâng. Để em đi dọn phòng dành cho khách cho anh "
" Không, anh muốn ngủ chung với em "
" Vâng... vậy để em đi lấy thêm gối ạ "
Takemichi tắt điện rồi nằm xuống bên cạnh Ryusei, đây là lần đầu tiên em ngủ chung với hắn. Takemichi có hơi hồi hộp.
Takemichi nằm quay lưng lại với Ryusei. Bất ngờ, hắn vòng tay qua eo, ôm lấy em. Ryusei gục đầu vào vai em, hắn khẽ thì thầm.
" Em quay đầu lại đây được không Takemichi? Anh muốn nhìn thấy mặt bé "
Takemichi hơi đỏ mặt, em ngại ngùng quay đầu lại. Em nhìn vào khuôn mặt băng bó đầy vết thương của Ryusei, bỗng hắn nở một nụ cười ranh mãnh rồi bất ngờ hôn em.
Takemichi ngạc nhiên, đây là nụ hôn đầu tiên của em. Đây rõ ràng là cưỡng hôn, Takemichi không hề phòng bị mà bị tấn công. Nhưng nụ hôn này, em không ghét nó.
Thấy Takemichi không chống cự, Ryusei nhoẻn miệng cười. Hắn tiếp tục hôn em, lần này hắn đưa luôn lưỡi vào, bắt đầu hôn sâu.
Ryusei là vậy, hắn luôn làm những gì mình muốn. Tạm bỏ qua chuyện buồn với cha dượng, Ryusei bây giờ đang nổi lên dục vọng với Takemichi.
Thật ra từ lần đầu gặp Takemichi hắn đã thấy thích em rồi. Ban đầu chỉ là hứng thú, với cậu nhóc tóc vàng với đôi mắt xanh biếc như bầu trời, yếu đuối nhưng kiên cường bất khuất là Takemichi. Càng dần tiếp xúc với Takemichi, hắn càng thích em hơn, hắn đã yêu em mất rồi. Hôm nay khi được Takemichi chăm sóc và an ủi, cảm xúc của hắn cuối cùng cũng bùng nổ. Hắn quyết định trong đêm nay sẽ chiếm lấy em.
" Anh yêu bé, Takemichi. Làm người yêu anh nhé "
" Hả? "
Takemichi kinh ngạc trước lời tỏ tình bất ngờ của Ryusei.
" Cái này... để em suy nghĩ đã... "
" Không được, bé không có lựa chọn đâu Michi à "
Không để Takemichi có cơ hội từ chối, Ryusei tiếp tục hôn em. Kết thúc nụ hôn sâu và dài kéo theo một sợi chỉ bạc. Ryusei mỉm cười nhìn Takemichi đang thở hổn hển. Hắn bắt đầu thoát y. Takemichi đỏ mặt nhìn cơ thể nam tính của Ryusei dần lộ ra trước mắt. Ryusei tiến tới chỗ em, hắn cởi quần áo em ra. Liếm nhẹ vành tai em, hắn khẽ thì thầm.
" Bé à, cho anh lần đầu tiên của em nhé! "
Ờm... cập nhập 1 chút nhé. Về Ryusei, tôi viết chap này ổng mới vừa ra mắt và chưa có nhiều thông tin về ổng. Tôi vừa viết vừa đoán và thật may mắn đã đoán đúng phần nào tính cách của ổng. Nhưng về tuổi thì tôi đã đoán sai, ổng bằng tuổi Chifuyu tức là cũng bằng tuổi Takemichi.
Nhưng do tôi đã viết cốt truyện theo hướng Ryusei lớn tuổi hơn nên tôi sẽ oc tuổi của Takemichi giảm đi 1 tuổi nhé. Còn lại đều không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro