Phần 6: Đừng giận nữa mà...
Kin đang lo lắng sợ rằng không hợp khẩu vị với nó. Ai dè....
Nó liền bỏ nguyên miếng sườn vào miệng nhai nhoàm nhoàm. Kin bật cười với tướng ăn uống của nó. Nghe tiếng anh cười nó ngẩng đầu lên giơ ngón tay tay cái rồi nói:
-Tuyệt. Sau này em sẽ thuê anh làm đầu bếp cho em
-Ậy thế nãy có đứa nào còn khinh thường anh thế nhỉ
-Đứa nào thế? Đứa nào mà ngu vậy ? Nói em biết đi để em xử lí nó _ - hình như ngon quá lú lẫn mất rồi hình như cái đứa anh Kin nói là mình thôi kệ đang ngon ăn trước rồi tính_nó nghĩ
Rồi cứ vậy bữa ăn tràn đầy tiếng cười nói . Ăn xong nó đòi rửa bát nhưng anh lại nhất quyết không cho nên nó mặc kệ anh rửa luôn .
Xong xuôi chúng nó ra phòng khách chơi một lát nó chợt nhớ ra điều gì liền hỏi Kin. . .
-Anh hai không về sao anh?
-À nó còn chút công việc ở công ty nên tạm thời chưa thể về.
-. . . .
-Nhưng em đừng lo nó sẽ sớm về mà
-Dạ
Trở về nhà nó ngả mình trên chiếc giường êm ấm hôm nay quả thực là nó rất vui gặp lại Kin là điều mà nó mong muốn nhưng nó cũng muốn gặp anh Kun nó thật sự nhớ anh rất nhiều.
Đột nhiên nó nhớ ra một việc quan trọng mình cần phải làm. Nó cầm điện thoại lên bật ra ôi không điện thoại đã hết pin từ sáng mà sao nó quên lãng đi thế này. Nhanh chóng lấy bộ sạc cắm vào rồi đi tắm
Bước ra khỏi phòng tắm nó phóng luôn lên giường vớ lấy cái điện thoạt bật nguồn lên. Đột nhiên mắt nó trợn tròn miệng há hốc. Nó đang nhìn thấy cái gì thế này 45 cuộc gọi nhỡ 15 tin nhắn tất cả đều của " Gió độc "
-Phải làm sao chắc là hắn giận lắm _nó lăn qua lăn lại trên giường miệng liên tục lẩm bẩm
-Thôi kệ thử gọi xem_cuối cùng nó cũng chịu ngồi dậy và gọi điện cho hắn thôi không lăn nữa. Hít một hơi thật sâu nó gọi. . .
" Vì sao em ơi
Tất cả chuyện này chẳng thể nào cho vơi
Cứ nhớ hoài về một phút người buông lơi
Chẳng thể nào thảnh thơi, người ơi
Vì sao chia tay,
Cảm giác còn lại vẫn thế ở ngay đây
Những nỗi lòng mình chẳng biết người đâu hay
Níu lấy những phút giây trong vòng tay
Chỉ vì quá yếu đuối nước mắt tiếc nuối
Không dám ôm em khi em đang buông xuôi
Có lẽ anh, có lẽ do anh
Vì anh quá cố chấp cứ muốn bất chấp
Không nghĩ em đang vui hay em đang lo cho chúng ta
Đang lo cho chúng ta
Người hỡi khi lìa xa anh mới chợt nhận ra
Khi cần em anh viết lên khúc ca
Từng ngày qua người ở nơi phương xa
Mong cho em yêu đừng vấp ngã
Cho dù anh níu kéo thì rồi sao
Em hãy quên đi những thứ đã trao
Dù thời gian lòng anh thêm nôn nao
Anh tiếc một cuộc tình hư hao"
[ Chỉ còn trong ký ức – Hồ Quang Hiếu ]
[ Có chuyện gì ? ] đầu dây bên kia giọng lạnh băng
-À à tao...tao à ...._
[ Nói gì nói nhanh lên không thì tắt máy ]
-Điện thoại tao hết pin nên không biết mày gọi
[Vậy thì sao? Không phải là mày đang bỏ tao đi chơi với trai đẹp của mày đó sao]
-Gì gì chứ? Đó là anh tao mà
[ . .. .]
-Thôi mà tao xin lỗi
[ Tao không có lỗi để mày xin]
-Ken à đừng giận nữa mà
[. . . .]
-Ken đẹp zai ơi Ken đẹp zai à
[. . . .]
-Này!
[Gì ]
-Mày đừng có giận tao. Tất cả là tại cái điện thoại hết pin đó chứ. Cứ quyết định vậy đi mai kêu tao đi học Ok pipi_nó nói một lèo rồi cúp máy không để hắn nó gì thêm. Hí hửng lên giường đắp chăn đi ngủ
Ở một nơi nào đó bên cửa sổ của một căn biệt thự dưới ánh trăng có một chàng trai ngồi đó cười vu vơ rồi nói
-Tao biết rồi tao thực sự biết rồi tao yêu mày ngốc ạ
{ Không cần nói cần nói chắc mọi người cũng biết là ai rồi phải không }
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro