Chương I
“ Xuống sân trường với tụi tao đi. ”
Giọng nói cất lên, sắc lạnh và đầy gay gắt, phá vỡ sự tĩnh lặng trong một lớp học nằm ở cuối dãy hành lang.
Gần khung cửa sổ, một nhóm ba người gồm cả nam lẫn nữ đang đứng trước mặt một cô gái . Dáng vẻ của họ tràn ngập sự đáng sợ, như muốn ép buộc người đối diện phải nghe lời.
“ Tôi…tôi không đi đâu . Tôi muốn ở lại ôn bài. ”
Cô gái lí nhí đáp, giọng nói ngập ngừng, đầy vẻ sợ sệt như đang cố né tránh ánh nhìn từ họ.
Thoạt nhìn, cô gái ấy sở hữu một vẻ đẹp mong manh, dịu dàng, nhưng khuôn mặt xinh xắn ấy lại in hằn những dấu vết không thể phai mờ . Những miếng băng trắng nổi bật trên làn da nhợt nhạt, và mái tóc đen dài buông xuống gần chạm lưng tựa như tấm màn che đậy đi phần nào nỗi yếu đuối bên trong.
“ Mẹ nó, lôi cổ nó xuống đi! ”
Người cầm đầu ra lệnh, hất hàm với hai người bạn của mìng . Ngay lập tức, cả hai lao đến, mỗi người nắm lấy một cánh tay của cô gái . Mặc cho cô cố vùng vẫy, sức lực nhỏ bé ấy không thể chống lại sự áp đảo của họ.
Bọn họ kéo cô xuống sân trường, nhưng không muốn gây sự chú ý . Họ vòng ra phía sân sau nơi khuất mắt người và không chút do dự, ép cô gái vào bức tường lạnh ngắt . Những lời lẽ cay nghiệt tuôn ra, từng chữ như mũi dao cứa vào lòng.
Cùng lúc đó, trên con đường rợp bóng anh đào cách trường học không xa, một chiếc xe màu đen cứ chạy qua, rồi lại chạy lại.
“ Helen, đây đã là ngôi trường thứ tư trong thành phố này rồi . Con thật sự muốn học ở đâu ? "
Giọng nói vang lên đầy kiên nhẫn nhưng cũng pha chút mệt mỏi . Người vừa cất tiếng là Adward Randolph, một luật sư đến từ nước Anh . Với mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh sâu thẳm và bộ râu lởm chởm trên cằm, ông trông điển hình như một quý ông Anh quốc . Tuy nhiên, giọng nói của ông vẫn chưa hoàn toàn trôi chảy như người Nhật bản địa.
Helen ngồi tựa đầu vào cửa xe, tay chống cằm . Mái tóc hồng bồng bềnh xoăn nhẹ ở đuôi khẽ rung lên theo nhịp điệu lắc lư của chiếc xe . Đôi mắt đen lặng lẽ dán vào khung cửa kính, toát lên vẻ lãnh đạm.
“ Con không biết, con không thích nơi nào cả. ”
Cô trả lời, giọng nói nhẹ bẫng nhưng có chút đanh đá, rất hợp với ngoại hình kiêu kỳ của mình.
Adward thở dài . Chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi trường mang tên Seikatsu.
“ Đây là ngôi trường cuối cùng trong thành phố . Nếu con không thích, chúng ta sẽ phải tìm trường ngoài thành phố. ”
Ông nói, ngoảnh đầu về phía sau, ra hiệu bảo cô nhìn qua khung cửa kính.
Helen chỉ liếc qua hờ hững, rồi lại tiếp tục ngân nga theo bản nhạc trong tai nghe.
“ Vâng. ”
Nàng đáp nhạt nhẽo.
Bước xuống xe, nàng cùng cha tiến vào trong cổng trường . Trường Seikatsu hiện ra với những dãy nhà mang phong cách kiến trúc hiện đại, màu đỏ gạch nổi bật trên nền kính sáng bóng.
Helen thoáng nhăn mặt . Ngôi trường này không phải kiểu cô thích, nhưng nàng không nói gì, chỉ gật đầu để cha yên tâm . Nàng xin phép đi dạo một vòng quanh trường, để tự mình khám phá.
Tầng lầu, thư viện, lớp học nàng đều lướt qua với đôi mắt tò mò. Đọc thử vài cuốn sách, ngó nghiêng những dãy bàn ghế gọn gàng, Helen thắc mắc.
“ Tại sao có lớp đông đúc, lại có lớp vắng tanh như vậy ? Chẳng lẽ trường này thiếu học sinh? ”
Ý nghĩ còn chưa dứt, một tiếng ồn ào từ phía sân sau trường vọng đến, kéo nàng khỏi dòng suy nghĩ . Theo bản năng, nàng bước xuống cầu thang và đi theo hướng âm thanh phát ra.
Trước mắt nàng là một đám đông học sinh đang tụ tập, bàn tán rôm rả . Helen cố chen vào giữa và nhìn thấy một cô gái đang bị dồn vào góc tường, hứng chịu những lời sỉ vả từ ba người bạn học.
Thoáng nhìn, Helen nhận ra cô gái ấy sở hữu nét đẹp mỏng manh, dù trên khuôn mặt đầy những vết thương . Một bên mắt phải bị che bởi miếng băng màu trắng ngà . Tuy vậy, vẻ đẹp của cô vẫn toát lên sự đặc biệt khó tả.
Helen bỗng dưng thấy có chút tò mò lẫn quan tâm . Nhưng trước khi nàng kịp làm gì, tiếng la lớn từ phía xa báo hiệu thầy cô giáo đã đến . Đám đông tản ra, chỉ còn lại cô gái bị bắt nạt đứng đó, đôi mắt cụp xuống, người gầy yếu tựa như ngọn cỏ trước gió.
Helen núp sau cầu thang, quan sát từ xa.
“ Lại bị bạn bắt nạt nữa à, Murasaki? ”
Giọng của giáo viên chủ nhiệm vang lên.
“ Không… ạ…”
Giọng của nàng yếu ớt, như không còn chút sức lực.
Giáo viên chỉ gật đầu, sau đó quay lưng rời đi.
“ Hả, giáo viên kiểu gì vậy? ”
Helen thì thầm, giọng đầy khó chịu.
Khi người lớn đã đi hết, Murasaki ngồi thụp xuống đất, tay ôm mặt khóc . Từng giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ thấm vào chiếc váy đồng phục.
Helen muốn bước ra, nhưng rồi nàng lại khựng lại.
" Đây không phải chuyện của mình. "
Cô tự nhủ, dù trong lòng có chút ray rứt.
Nàng lặng lẽ theo dõi Murasaki đi vào nhà kho sau khi đã khóc một trận đã đời, lục lọi một hồi rồi lấy ra một sợi dây thừng đi về phía cây hoa anh đào sau sân trường.
Cô bám theo sau, nhíu mày.
" Người gầy yếu như vậy định kéo co hay chơi nhảy dây à !? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro