Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Tôi yêu

Đã hai tháng trôi qua. Đã hai tháng tôi là bạn của em. Một người bạn tốt chở em đi học. Một người bạn tốt chờ em cùng đi xe buýt. Một người bạn tốt chỉ em từng li từng tí việc sử dụng máy tính. Để rồi tiền công mà anh ta nhận được là nụ cười đẹp như ánh nắng bình minh của em.

Buổi sáng của tôi bây giờ đổi khác. Nếu là mọi ngày, tôi sẽ thức dẫy uể oải. Nếu vui thì tôi nhảy xuống giường đi học. Nếu buồn ngủ quá thì tôi sẽ ngủ tiếp cho đến trưa. Giờ thì không. Mỗi ngày tôi có nhiệm vụ thiêng liêng. Chở em đi học. Nên dù muốn dù không tôi cũng phải leo xuống khỏi giường. Tôi hớn hở trong công việc đó. Tôi chuẩn bị thật nhanh để em khỏi phải đợi lâu. Tôi vui vẽ hơn. Tôi cứ cười tủm tỉm như một thằng điên.

Tôi hát. Cái giọng không ai ưa. Phải nói là quá tệ. Trời không thương nên không cho tôi tài năng đó. Hôm nay thì tôi hát. Cứ ngân nga trong miệng. Tôi hát chỉ để tôi nghe. Tôi hát cho gió nghe. Gió sẽ mang lời này gửi đến em. Và tôi biết em sẽ không chê tôi hát dỡ.

Ban đầu là bài hát của một nhạc sĩ nào đó mà tôi không nhớ tên nữa. Tôi chỉ biết bây giờ nó thích hợp với tôi. Nó đáng cho tôi hát lúc này.

Ta gần nhau phút giây này

Bao muộn phiền xóa hết

Bao ngày qua quá hiu quạnh

Đến khi anh gặp em

Xin được yêu mãi không rời

Bên cạnh em suốt kiếp

Hiến dân em muôn lời yêu

Khi đời anh không hình bóng

Em làm anh chán ngán

Mong chờ em chớ xa rời

Hãy yêu nhiều

Hãy yêu trọn con tim

Tiếp theo là bài hát của tôi. Bài hát do tôi sáng tác. Nó chẳng có nhạc. Tôi không biết làm nhạc. Tôi chỉ ngân nga, hát như đọc kinh. Tôi không cần quan tâm đến nó ra sao. Tôi chỉ biết nó là của tôi dành cho em. Tôi chắc chắn là em không nghe được. Tôi chỉ biết tôi hát là cho em.

Em là tia nắng của bình minh

Em đến bên tôi một mối tính

Mối tình trong sáng thời niên thiếu

Nó đẹp tựa sao giữa màn đêm

Anh là con bướm giữa vườn hoa

Vô tư lạc lối từ lúc nào

Lạc trong mắt em, lạc trong nổi nhớ

Nhưng anh muốn lạc, lạc mãi thôi.

Lớp học bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa. Ông giáo sư mà tôi kính trọng giờ chẳng thấy đâu. Tôi chỉ thấy trên màn hình máy chiếu là dáng em. Cái dáng thon thon, nhỏ nhỏ của em. Dáng của một người con gái xỏa tóc ngang vai đi bộ dưới con đường trải đầy lá vàng. Dáng của cô bé nhí nhảnh chạy tung tăng dưới sân trường. Em đã làm tôi không còn là anh chàng sinh viên chăm chỉ nữa. Tôi chẳng thèm chú ý đến những bài học của thầy. Mà thay vào đó là tiếng cười khanh khách của em vang bên tai. Tiếng của em trong như tiếng con chim sẽ. Tôi nhớ đến những lúc tôi trò chuyện cùng em. Rồi tôi lại nhớ những lời dặn dò của em.

-          Sao mặt anh bị nổi mẩn đỏ vậy?

-          Thì muỗi cắn

-          Anh không giăng mùn nữa hả

-          Tại anh ngủ quên

-          Anh đó! Có mỗi việc mắc cái mùn lên đi ngủ củng không chịu. Lần sao còn như vậy nữa là em đánh anh đó.

-          Em dám đánh cả anh sao

-          Sao không dám – em vừa nói vừa cung tay đặt trước mặt tôi

-          Được rồi! Được rồi! Hay em qua giăng mùn cho anh đi

-          Hứ! Anh đừng có hồng. Anh phải biết tự lo cho mình chứ.

Dòng suy nghĩ miên man của tôi bị cắt ngang bởi thằng bạn kế bên chọt tôi một cái.

-          Hoàng Anh là ai vậy? – Nó hỏi với vẽ mặt vừa ngạt nhiên, vừa có ý gì đó chăm chọc tôi.

-          Sao mầy biết? - Tôi cũng nhìn nó ngạt nhiên.

-          Mầy viết đầy ra giấy kìa.

Nghe nó nói tôi giật mình nhìn lại cuốn tập. Trời ạ! Toàn là tên Hoàng Anh. Tôi đã viết tên Hoàng Anh đầy ra giấy.

Vì yêu em tôi hóa thành ngây dại

Quên mọi người chỉ nhớ mãi tên em.

Đúng vậy đó. Tôi đã quên hết tất cả những gì xung quanh, để nhớ mỗi tên em. Hai tiếng Hoàng Anh bây giờ với tôi thật là kỳ diệu, thật lạ lùng.

Đêm. Tôi thức trắng. Chẳng phải để chơi game như mọi khi. Mà tôi lại thích trăng. Tôi đứng ra ngoài lang can, đứng đó, nhìn trăng. Trăng thật đẹp, bầu trời có đầy sao. Tôi lại nhớ đến em.

Đêm khuya thao thức một mình

Nhìn sao anh ngỡ mắt nàng nhìn anh

Đêm trường đã điểm năm canh

Mà sao anh vẫn, mơ hoài dáng ai

Dáng em dáng liễu trang đài

Dáng em nguyệt thẹn, hoa lài buồn xo

Tôi nhìn qua dãy nhà bên đối diện. Đó là dãy nhà nữ. Tôi ước em có thể bên đó. Và tôi sẽ nhìn thấy em thò đầu qua cửa sổ, giống như con bồ câu trắng thò đâu ra trong một nhà có nhiều cửa. Em sẽ nhìn tôi, em cười với tôi.

-          Anh chưa ngủ sao.

-          Ngủ rồi! – Tôi cắt cớ

-          Ngủ rồi sao còn ra đứng đó

-          Anh đang nằm mơ

-          Mơ gì?

-          Anh mơ thấy em.

-          Tỉnh lại được chưa.

-          Chưa

-          Chừng nào?

-          Chừng nào em đến với anh.

Tôi đã yêu rồi. Lần đầu tiên trong đời một chàng trai biết yêu. Người ta nói khi yêu thì biết làm thơ. Tôi cũng thế, tôi ngồi một mình, tôi làm thơ. Những bài thơ “con cóc” dở ẹc của tôi. Chẳng cần ai khen đâu. Chỉ mình tôi khen tôi là được rồi. Đối với tôi và tôi biết cũng như bao người đang yêu khác. Bài thơ do chính mình làm, làm cho người mình yêu, thật lạ có ý nghĩa, thật là hay. Nó hay hơn cả những bài thơ nào của một nhà thơ nổi danh.

Gió chiều thổi nhẹ hoàng hôn

Tôi thương nhớ ai mà hồn buâng khuân

Hồn tôi ngự ở dương trần,

Mà sao như đã lần vào hư vô.

Hỡi người giờ ở nơi mô,

Nụ cười bẽn lẽn tha hồ tôi mơ.

Hỡi người có biết tôi chờ,

Mà sao người cứ thuờ ơ chẳng màn.

Hỡi mây có đến bên nàng

Cho tôi nhắn gửi lời ngàn gió mây:

“Hỡi người có biết cho đây

Bao đêm vương vấn sợi dây tơi lòng

Mong sao cho đến ngày hồng

Để tôi nói rõ với em là Anh Yêu Em

Thế đấy bài thơ tệ thế đấy. Nhưng đó là nỗi lòng của tôi, đó là những gì tôi muốn bày tỏ cùng em.

Tiếng nhạc. Một bản nhạc không lời êm dịu vang lên. Một thằng bạn chung phòng vửa mở nó trong khi tôi thì đang nghĩ về em. Tôi không biết bản nhạc đó là gì. Nó chỉ có tiếng nhạc nhè nhẹ. Và rồi tôi đã sáng tác lời cho nó. Tôi lẩm bẩm một mình những lời mà tôi muốn nói với em. Không biết từ lúc nào nó trùng với nhạc đệm.

Anh nhớ em, thức suốt đêm dài

Mong được gặp em nói với em rằng

Anh đã yêu, yêu từ ngày đó

Dù thời gian cũng không làm mờ

Mong lá bay hãy đến nơi này

Mang dùm tình tôi, gửi đến cho nàng

Anh nhớ em, yêu rồi người hỡi

Tình của tôi ngất ngây từng ngày

Tình yêu ơi! Mi làm ta điên mất. Hoàng Anh ơi! Em làm anh chết mất. Tôi không thể để yên được nữa. Tình yêu của tôi dành cho Hoàng Anh đã vượt quá cái giới hạn chờ đợi của tôi. Tôi phải làm cái gì đó. Tôi muốn có Hoàng Anh mãi mãi. Tôi muốn được nàng yêu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dinh