Tình Yêu Trong Bóng Tối
Hajime đứng dưới ánh trăng mờ, đôi mắt của anh phản chiếu sự lạnh lùng và kiên cường đã được tôi luyện qua nhiều trận chiến. Nhưng hôm nay, khi cánh cửa nhỏ mở ra, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt anh. Đó là Y/N – người mà anh không thể nào quên.
Y/N bước đến gần, những bước chân nhẹ nhàng, nhưng có một sức mạnh ngầm ẩn trong từng cử động của họ. Cái nhìn của Y/N không giấu giếm sự lo lắng, nhưng cũng đầy quyết tâm. "Hajime, chúng ta cần nói chuyện."
Hajime không nói gì, chỉ đứng im, ánh mắt không rời khỏi Y/N. Anh cảm nhận được một luồng khí ấm áp mà Y/N mang lại, thứ mà suốt bao năm anh không còn cảm nhận được từ bất kỳ ai khác ngoài chính bản thân mình.
Y/N khẽ thở dài, nắm lấy tay Hajime, cảm nhận sự lạnh lẽo trong từng ngón tay anh. "Em không muốn anh phải chiến đấu mãi như vậy," Y/N nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Em biết anh mạnh mẽ, nhưng cũng biết anh cần có ai đó ở bên. Em sẽ luôn ở đây, Hajime."
Hajime nhìn xuống tay mình, cảm giác ấm áp từ Y/N lan tỏa khắp cơ thể anh. Anh đã từng tự nhủ rằng không cần ai, rằng sự cô độc là một phần của anh. Nhưng giờ đây, Y/N lại khiến anh cảm thấy rằng có thể có một lý do để chiến đấu, để sống, ngoài những trận chiến vô nghĩa.
"Hajime..." Y/N ngước lên, ánh mắt ấy không có một chút sợ hãi. "Em không sợ bóng tối mà anh đang mang theo. Em chỉ muốn anh nhớ rằng, dù có là gì đi nữa, em sẽ không rời bỏ anh."
Một sự im lặng bao phủ họ trong vài giây. Hajime cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Y/N. Trong những trận chiến khốc liệt, anh đã đánh bại biết bao kẻ thù, nhưng đối mặt với tình cảm này, anh lại không biết phải làm gì.
"Em thật sự muốn ở bên một người như tôi?" Hajime hỏi, giọng anh có chút gì đó ngập ngừng, không giống như những người chiến binh lạnh lùng mà Y/N từng biết.
Y/N mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tay anh lên và áp lên ngực mình. "Bởi vì em nhìn thấy con người thật của anh, Hajime. Dù anh có chiến đấu bao nhiêu đi nữa, em vẫn sẽ là người ở lại."
Những lời ấy của Y/N như một lời hứa, và Hajime cảm nhận một cảm xúc mới mẻ dâng lên trong lòng mình. Anh kéo Y/N lại gần hơn, đôi tay siết chặt, không muốn buông ra. "Vậy thì, em sẽ là người duy nhất không rời xa tôi."
Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, họ đứng cạnh nhau, không cần nói thêm gì nữa. Mọi sự đấu tranh, mọi nỗi đau dường như đã lùi lại phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có họ và tình cảm trong lòng, một tình yêu mãnh liệt, ngay cả trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro