3: Đường đua lòng kiên nhẫn
Tại ký túc xá, Trầm Trung Hiếu dậy trễ hơn mọi ngày, nhưng tâm trạng lại vô cùng phấn khởi. Cậu nhìn vào gương, chỉnh lại mái tóc rối bù, rồi nhoẻn miệng cười như một kẻ vừa thắng lớn trong trò cá cược.
Đinh Phúc đang ngồi trước bàn học quay lại nhìn Hiếu với vẻ ngờ vực. - "Dậy muộn thế này mà vẫn còn cười? Mày có kế hoạch gì nữa à?"
Trầm Trung Hiếu vừa với tay lấy chiếc áo phông trắng, vừa nhún vai - "Đương nhiên. Tao đã làm bước đầu rồi, giờ là lúc tăng tốc. Muốn anh ấy để ý thì phải điên cuồng làm đến cùng."
Đinh Phúc thở dài, chống tay lên cằm - "Nhưng tao không hiểu tại sao mày lại thích cái kiểu người lạnh lùng như vậy? Biết đâu anh ta chẳng bao giờ để ý đến mày thì sao?"
Trầm Trung Hiếu đứng lại một chút, ánh mắt trầm xuống trong giây lát, rồi mỉm cười - "Chính vì anh ấy lạnh lùng nên mới thú vị. Một người như vậy nếu có thể khiến anh ấy thay đổi suy nghĩ chẳng phải rất đáng thử sao?"
Đinh Phúc lắc đầu, không nói gì thêm. Cậu biết, một khi Trầm Trung Hiếu đã quyết định thì dù có bao nhiêu lời khuyên cũng không ngăn được.
Buổi trưa, tại quán cà phê quen thuộc, hư thường lệ Trịnh Thanh Huy bước vào quán cà phê chọn bàn ở góc khuất và gọi một ly espresso đen. Đây là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà anh cho phép bản thân thư giãn, tránh xa công việc bận rộn.
Nhưng hôm nay, sự yên tĩnh của anh không kéo dài lâu.
"Anh không cảm thấy nhàm chán khi lúc nào cũng gọi một ly espresso đen hả? Có muốn đổi khẩu vị không? Ví dụ như một ly nước cam chẳng hạn"
Giọng nói quen thuộc vang lên, và không cần ngẩng đầu, Trịnh Thanh Huy cũng biết ai đang đứng trước mặt mình.
Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên đối diện với nụ cười rạng rỡ của Trầm Trung Hiếu.
"Cậu không biết khái niệm từ bỏ là gì à?"
Trầm Trung Hiếu không trả lời ngay. Cậu kéo ghế ngồi xuống, như thể đây là điều hiển nhiên, rồi đặt một ly nước cam lên bàn trước mặt Trịnh Thanh Huy.
"Không phải từ bỏ, mà là kiên nhẫn. Anh thử ly nước cam này đi, đổi vị một chút. Đắng mãi chẳng phải sẽ chán lắm đó"
Trịnh Thanh Huy nhìn ly nước cam, rồi nhìn Trầm Trung Hiếu, đôi mắt sắc lạnh thoáng hiện nét trầm ngâm. Cuối cùng, anh không chạm vào ly nước mà chỉ cầm tách espresso của mình lên, nhấp một ngụm.
"Tôi không cần ai xen vào thói quen của mình."
Trầm Trung Hiếu bật cười, không hề phật ý. - "Vậy tôi sẽ xen vào cho đến khi anh cần. Anh có biết rằng, nếu chỉ uống espresso mãi vị giác của anh sẽ bỏ lỡ rất nhiều hương vị khác không?"
Trịnh Thanh Huy đặt tách cà phê xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Trầm Trung Hiếu, lần này không còn vẻ bực bội mà thay vào đó là một chút hiếu kỳ.
"Cậu luôn nói mấy câu không đầu không cuối như vậy để gây chú ý với người khác à?"
"Không phải gây chú ý" - Trầm Trung Hiếu nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy. - "Tôi chỉ muốn anh thử nhìn mọi thứ theo một góc độ khác. Anh không thấy mình đang bỏ lỡ rất nhiều điều hả?"
Câu nói của Hiếu như một mũi tên vô hình, đánh thẳng vào tâm lý của Trịnh Thanh Huy. Trong một thoáng, anh nhớ lại cuộc sống đều đặn, cứng nhắc của mình – công việc, trách nhiệm, những kế hoạch không bao giờ sai lệch. Nhưng anh lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy, không muốn bị dao động bởi một cậu nhóc chưa từng trải.
"Cậu đang nghĩ mình hiểu tôi?" - Giọng Trịnh Thanh Huy thấp xuống gần như lạnh lùng.
Hiếu không trả lời ngay, chỉ mỉm cười - "Không có nha anh đẹp trai~. Nhưng tôi muốn hiểu anh."
"Nhắc lại lần nữa tôi không có thời gian cho trò đùa trẻ con của cậu! Tôi càng không có ý định làm quen với một cậu nhóc sinh viên chỉ biết chơi bời." - Song Trịnh Thanh Huy đứng dậy bỏ đi
Trầm Trung Hiếu ánh mắt say mê nhìn theo bóng người nọ rời đi, lầm bầm. - "Rõ ràng là để ý, anh còn tìm hiểu thông tin của tôi còn gì, một bước lại tiến thêm một bước.'"
---
Chiều tối, tại công ty Trịnh Thanh Huy trở lại làm việc như thường ngày, nhưng lần này tâm trí anh có chút xao nhãng. Bóng dáng của cậu nhóc phiền phức kia cứ lởn vởn trong đầu cùng với câu nói đầy tự tin - "Tôi muốn hiểu anh."
Anh không muốn tin rằng mình đang bị ảnh hưởng, nhưng lại không thể phủ nhận sự thật. Trịnh Thanh Huy thở dài, lần đầu tiên có người theo đuổi một ông chú như anh theo kiểu này
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Vĩ Hạ. - "Thưa giám đốc, có một người gửi tới anh một món đồ. Tôi đã để trên bàn anh."
Trịnh Thanh Huy nhíu mày nhìn chiếc hộp nhỏ màu trắng được đặt gọn gàng trên bàn làm việc. Anh mở ra và bên trong là một chiếc ly thủy tinh nhỏ cùng một mảnh giấy ghi vội - "Nước cam ngon hơn espresso. Đừng uống mãi một vị đắng, mau thử vị mới đi nha~."
Thanh Huy đặt mảnh giấy xuống, môi hơi nhếch lên một đường cong mờ nhạt. Nhưng anh nhanh chóng thu lại biểu cảm, tự nhủ rằng cậu nhóc kia chỉ đang chơi đùa.
"Cậu thực sự nghĩ mình có thể thay đổi thói quen của tôi sao?" - Anh lẩm bẩm, ánh mắt đầy thách thức.
Ở ký túc xá, Trầm Trung Hiếu nhận được tin nhắn từ một số lạ, không cần đoán cũng biết là ai. - "Nếu cậu có thời gian làm những việc vô nghĩa thế này thì nên dành nó để học tập thì hơn."
Hiếu nhìn dòng tin nhắn, bật cười, rồi gõ lại - "Tôi vẫn học mà, nhưng học cách hiểu anh quan trọng hơn. À, lần sau tôi sẽ chọn một món khác. Anh thích vị ngọt hay chua?"
Tin nhắn gửi đi, và lần này không có phản hồi. Nhưng Trầm Trung Hiếu không quan tâm. Cậu tự nhủ, chỉ cần anh còn đọc tin nhắn của mình là còn cơ hội.
Bên kia màn hình, Trịnh Thanh Huy cầm điện thoại, đọc tin nhắn và bất giác thở dài. Anh không biết mình nên tức giận hay bật cười trước sự kiên trì của cậu nhóc này. Nhưng một điều anh chắc chắn: Trầm Trung Hiếu không hề giống bất kỳ ai anh từng gặp. Vì vậy anh muốn thử xem cậu nhóc này muốn làm gì, nếu đổi lại là người khác có khi anh đã block từ lâu rồi. Và chính điều đó, vô tình hay cố ý, đã khiến anh không thể hoàn toàn phớt lờ.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, Trịnh Thanh Huy nhận ra, lần này anh có thể không dễ dàng làm chủ cuộc chơi như những lần trước.
Trầm Trung Hiếu ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím. Nhưng thay vì làm bài tập, cậu lại đang tìm kiếm thông tin về Thanh Huy.
"Trịnh Thanh Huy, 28 tuổi, giám đốc điều hành của công ty tài chính Lạc Minh... Từng du học ở Mỹ, tốt nghiệp loại xuất sắc, không scandal, không tin đồn. Đúng là hình mẫu hoàn hảo."
Cậu gõ nhẹ lên bàn, môi nhếch lên cười - "Nhưng hình mẫu hoàn hảo thì sao chứ? Chỉ cần là người ắt sẽ có điểm yếu và tôi chắc chắn sẽ tìm ra điểm yếu của anh."
Đinh Phúc trở về sau giờ học vừa vặn nghe thấy câu đó liền lắc đầu.
"Mày đúng là không biết sợ. Người ta là giám đốc công ty lớn còn mày chỉ là sinh viên làm sao mà chen vào được"
Trầm Trung Hiếu xoay ghế lại tự tin đáp - "Giám đốc thì sao? Chẳng phải họ cũng là con người à? Mày không thấy trên mạng dạo này nổi mấy bộ phim mà nhân vật chính nghèo khó lại chinh phục được tổng tài lạnh lùng à. Mà tao là nam chính đó đây"
Đinh Phúc thở dài, cầm sách đi thẳng vào phòng ngủ. Nhưng trước khi đóng cửa cậu không quên nhắc - "Được rồi, nhưng đừng có khóc khi bị người ta từ chối thẳng mặt nhé."
Hiếu không trả lời, chỉ cười nhẹ. Nhưng trong ánh mắt cậu là sự quyết tâm rõ ràng.
Buổi tối, tại quán cà phê quen thuộc Trầm Trung Hiếu không ngồi yên chờ Trịnh Thanh Huy như mọi lần. Hôm nay, cậu quyết định thay đổi chiến thuật.
Thay vì chủ động xuất hiện, Trầm Trung Hiếu chọn một góc khuất, cố tình ngồi ở nơi mà Trịnh Thanh Huy sẽ không dễ dàng nhìn thấy. Cậu muốn thử xem liệu sự vắng mặt đột ngột của mình có khiến anh cảm thấy bất thường không.
Trịnh Thanh Huy bước vào quán cà phê vào đúng giờ như thường lệ. Anh liếc nhìn khắp quán, ánh mắt dừng lại vài giây ở chiếc bàn mà Trầm Trung Hiếu vẫn hay ngồi nhưng chỉ thấy trống không.
Không có lý do rõ ràng nhưng cảm giác thiếu vắng đó khiến anh hơi nhíu mày.
"Hôm nay cậu nhóc đó không tới sao? Tốt hơn rồi." - Anh tự nhủ, rồi ngồi xuống góc quen thuộc của mình.
Nhưng dù cố gắng tập trung vào laptop anh vẫn cảm thấy bồn chồn một cách khó chịu. Anh không hiểu tại sao một người hoàn toàn xa lạ như Trầm Trung Hiếu lại có thể khiến anh bận tâm đến vậy.
Phía góc khuất Trầm Trung Hiếu quan sát biểu cảm của Trịnh Thanh Huy từ xa, khóe môi cong lên đầy thích thú. Dù anh chỉ thoáng cau mày hay liếc mắt cậu đều nhận ra.
"Anh ấy đang để ý, dù chỉ là một chút thôi dù vậy cũng đủ rồi. Tôi chỉ cần một khe hở nhỏ để tiến vào."
Trầm Trung Hiếu đứng dậy cầm ly nước cam đi về phía quầy thanh toán. Thay vì ra về, cậu cố tình đi ngang qua bàn của Trịnh Thanh Huy.
Anh ngước lên nhìn khi thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua. Trầm Trung Hiếu không dừng lại cũng không nói gì, chỉ để lại một nụ cười nhẹ như gió thoảng rồi biến mất ở cửa ra vào.
Trịnh Thanh Huy nhìn theo bóng lưng ấy, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện chút khó hiểu. Song cũng không nhìn quá lâu, anh quay lại tiếp tục làm việc của mình coi như không có chuyệm gì
yuna - 18/12/24
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro