Chương 1
Một buổi sáng đẹp trời mùa xuân , ánh nắng ban mai chiếu rọi qua những tán lá. Cỏ, cây , hoa lá đua nhau khoe thắm . Những chú chim líu lo bay lượn . Lúc này công viên càng trở lên vui nhộn và náo nhiệt.Mọi người đua nhau dạo chơi quanh công viên ai ai cũng vui vẻ. Nhưng hoà quện trong đám đông là một chàng trai buồn rầu ủ rũ đi về phía công viên. Một chàng trai với gương mặt thanh tú, mái tóc có vẻ hơi rối như thể lâu ngày không được chăm chuốt. Quần áo thì luộm thuộm . Anh ta đi trong tư thế như thể không còn sức sống về phía bờ hồ công viên.
Bất chợt anh ta ngồi sụp xuống một chiếc ghế đá . Anh ta cứ nhìn mãi , nhìn đến thơ thẩn người về phía hồ nước như đang nghĩ điều gì.
Rồi từ xa một cô bé dễ thương đi đến cô ngơ ngác nhìn xung quanh như tìm thứ gì đó. Mắt cô rớm lệ , cô bé chạy lon tổn hỏi hết người nọ đến người kia nhưng dường như không ai quan tâm. Có lẽ sự vô cảm đã lấn áp họ . Họ như thể đang lo lắng rằng cô bé sẽ lừa họ hay đại loại sẽ lấy cắp của họ thứ gì đó..
Cô bé đến bên ghế đá ngồi nhưng chàng trai vẫn không phản ứng như thể không để ý . Anh ta vẫn cứ nhìn ra phía bờ hồ...
Hai con người lạc lõng vô tình gặp nhau họ không biết nhau nhưng có lẽ là do duyên phận đã đưa đẩy để họ gặp nhau.
Chú ơi! Cô bé ngây thơ kéo tay áo người đàn ông lạ mặt.
Tiếng gọi như thể đánh thức anh ta. Anh ta giật mình theo phản xạ quay ra nhìn. Trước mặt anh ta là một cô bé dễ thương tóc cặp hai bím . Đôi mắt đỏ hoe rớm lệ . Anh ta im lặng nhìn cô bé mà không nói gì...
Cô bé thấy vậy càng thêm sợ hãi mà oà khóc:
Oaaaa...hu hu
Anh ta bất giác hoảng sợ vội lấy khăn tay lau cho cô bé.
Sao tự dưng lại khóc. Anh ta gãi đầu nhìn xung quanh như xem dò rồi vội dỗ dành cô bé.
Ngoan! Có gì kể chú nghe xem nào.
Cô bé thấy đỡ sợ hơn vì hành động và lơi nói của người đàn ông.
Cô bé sịt soạt nói trong cơn nấc:
Cháu...b..i lạc.. bố mẹ cháu! Cháu không biết tìm ở đâu. Hu..hu
Chú ơi chú làm ơn dẫn cháu tìm bố mẹ cháu với...
Chàng trai dắt tay cô bé đến bên phòng bảo vệ hai người đi dưới ánh nắng ban mai một khung cảnh đẹp tựa bức tranh...
Tiểu Hoa dậy mau! Tiếng hét lớn khiến của Mai Anh khiến cô tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy dụi dụi mắt trong cơn ngái ngủ rồi cất tiếng:
Có chuyện gì vậy? Sao mà ồn ào vậy.
Mai Anh vội vội vàng chuẩn bị vừa thúc dục Kiều Hoa:
Tiểu Hoa mau lên. Hôm nay là ngày quan trọng chúng ta phải nhanh lên.
Cô sực nhớ ra hôm nay là ngày cưới của mình. Cô vội vã chuẩn bị rồi để cho nhà trang điểm riêng của gia đình cô trang điểm cho mình. Sau 1 h đồng hồ chuẩn bị. Lúc này cô nhìn vào trong gương khi nghe Lisa gợi ý:
Nào, tiểu thư cô nhìn xem có đẹp không?
Cô bất giác nhìn vào trong gương. Trước mặt cô là một cô gái thật xinh đẹp cô bất ngờ đưa tay lên mặt :
Đây là tôi sao? Cô sững sờ trước vẻ đẹp của mình.
Mai Anh đặt tay lên vai cô nói:
Kiều Hoa, cậu đẹp lắm.
Nghe xong câu nói của cô bạn Kiều Hoa chỉ cười trừ với nụ cười châm biến.
Hôm nay là ngày cô kết hôn với An Bảo nhưng sao cô chẳng thấy vui chút nào. Có lẽ là vì cô không yêu anh ấy. Cũng có thể là do giấc mơ đêm qua khiến cô đau nhói. Cô cảm thấy rất rối , tâm trạng hỗn loạn. Rồi cô lại nhớ lại chuyện khi xưa về một tình yêu mà cô không thể nào có được...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro