Những tháng ngày vô vọng trước cuộc tái hợp rồi sẽ đến giữa tôi và Nikki
Dịch: LanLem
Tôi chẳng cần nhìn lên cũng biết đó là Mẹ tôi – người lại đang dành cho tôi một chuyến ghé thăm bất ngờ. Những ngón chân của bà luôn được sơn màu hồng trong những tháng hè, và tôi nhận ra những họa tiết hoa hòe trên đôi sandal; thứ bà đã mua vào lần cuối cùng bà lôi tôi ra khỏi nơi tồi tệ này và đến cửa hàng mua sắm.
Lại một lần nữa, Mẹ tìm thấy tôi trong bộ áo choàng tắm, tập thể dục mà không có người giám sát ngoài sân, và tôi mỉm cười bởi tôi biết bà sẽ tới hét vào mặt bác sĩ Timbers, chất vấn ông ta tại sao tôi vẫn còn bị giam trong này khi tôi đã có thể hành động tỉnh táo cả ngày và không cần ai giám sát.
“Con còn định hít đất thêm bao nhiêu cái nữa hả, Pat?” bà nói khi tôi lại bắt đầu chuỗi hít đất 100 cái lần thứ hai và vẫn không nói lấy một tiếng nào với bà.
“Nikki – thích – một – người – đàn - ông – với – phần – ngực – vạm - vỡ” tôi nói, phun ra từng từ một theo mỗi cái hít đất, cảm nhận một dòng chảy ngọt mặn đan xen đang trồi lên miệng mình.
Khí trời mù sương của tháng Tám là thời gian hoàn hảo cho việc đốt cháy mỡ thừa.
Mẹ tiếp tục nhìn tôi chống đẩy thêm khoảng một phút, hoặc đại loại vậy, rồi bà đột ngột làm tôi giật mình.
Giọng bà nghe run run, “Con có muốn về nhà với mẹ không, ngay hôm nay?”
Tôi dừng ngay động tác của mình lại, ngước mặt về phía bà, ngắm nghía khuôn mặt bà xuyên qua ánh nắng trắng xóa buổi ban trưa – và tôi có thể lập tức nhận ra rằng bà thật sự nghiêm túc, bởi nét mặt bà ẩn hiện nhiều lo lắng, như thể bà đang mắc lỗi, và đó chính xác là biểu cảm mỗi khi bà thực sự có ý như những gì bà nói, không hề giống như khi bà tám chuyện hàng giờ liền không ngừng nghỉ trên điện thoại hay lúc bà thoải mái.
“Miễn là con hứa với mẹ rằng con sẽ không tìm Nikki lần nào nữa”, bà thêm vào, “Con có thể về nhà và sống với ta và cha con cho đến khi chúng ta tìm được cho con một công việc mới, và chuẩn bị cho con một ngôi nhà mới.”
Tôi quay lại với chuỗi mấy trăm cái hít đất của mình, dán mắt vào lũ kiến đen đang bò trên mảnh kính ngay trước mặt, nhưng tầm nhìn của tôi lại bắt gặp những giọt mồ hôi đang nhỏ giọt từ mặt mình xuống nền đất.
“Pat, chỉ cần nói rằng con sẽ về với mẹ, mẹ sẽ nấu những món con thích và con có thể ghé thăm mấy người bạn cũ, và cuối cùng con có thể bắt nhịp lại với cuộc sống của mình. Làm ơn. Mẹ ước chi đây là những điều con mong muốn. Vì mẹ, Pat. Làm ơn.”
Lại những cái hít đất, nhanh gấp hai lần, cơ thịt tôi như rách toạc ra, trong tôi có thứ gì đó lớn dần lên – chúng là nỗi đau, sức nóng, mồ hôi, và thay đổi.
Tôi không muốn ở lại cái bệnh viện buồn tẻ này , nơi không một ai tin vào những ánh sáng may mắn màu bạc của tôi, không một ai tin vào tình yêu, vào những kết thúc có hậu, nơi mọi người đều nói với tôi rằng Nikki vẫn sẽ chẳng thích diện mạo mới của tôi đâu, hay, cô ấy sẽ chẳng bao giờ muốn gặp tôi đâu cho dù thời gian cách ly có kết thúc. Nhưng tôi cũng sợ hãi về việc khi tôi đang cật lực cố gắng trở nên nhiệt huyết hơn thì những con người nơi cuộc sống ngày xưa của tôi lại không cho tôi được một lần đáp trả tương xứng.
Dù thế, tôi vẫn cần sự giải thoát, khỏi những ông bác sĩ u ám, những y tá xấu xí – và vô vàn thuốc men trong những chiếc ly giấy – nếu như tôi có thể đả thông được suy nghĩ của mình, và vì so với cái đám y tế chuyên nghiệp trong đây thì đối phó với Mẹ tôi dễ hơn nhiều. Tôi nhảy bật ra xa, lấy lại thăng bằng, và nói, “con sẽ về nhà sống cùng mẹ, nhưng chỉ đến khi cái lệnh cấm tiếp xúc ấy kết thúc thôi.”
Khi Mẹ tôi đang kí các biên bản pháp luật, tôi tắm một lần cuối trong phòng mình rồi nhét đầy chiếc túi cắm trại đống quần áo của tôi và cả khung hình Nikki. Tôi nói tạm biệt với tên bạn cùng phòng, Jackie , người vừa nhìn tôi chằm chắm từ chiếc giường của anh ta, như vẫn thường làm, nước mũi anh ta chảy tè le xuống cằm hệt như mật ong. Tội nghiệp Jackie, với búi tóc hỗn độn, cái đầu có hình thù kì lạ, và thân hình ủy mị như con gái. Người phụ nữ nào có thể yêu anh ta được chứ?
Anh ta nháy mắt với tôi. Tôi tự mặc định rằng đây là lời tạm biệt và chúc may mắn, thế nên tôi cũng nháy cả hai mắt lại luôn để trả lời – ý rằng tôi cầu mong may mắn gấp đôi đến với anh ta, Jackie, tôi nghĩ là anh ta hiểu, vì anh ta lẩm bẩm điều gì đó và nhún mạnh vai mình, như cái cách anh ta vẫn thường làm mỗi khi hiểu được những gì mà bạn cố nói với anh ta.
Những người bạn khác của tôi đang trong lớp thư giãn cùng âm nhạc, tôi không tham gia lớp này, vì mấy giai điệu nhẹ nhẹ của jazz thỉnh thoảng làm tôi trở nên cáu bẳn. Nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên nói tạm biệt với người anh em thân nhất trong phòng này, nên tôi ghé mắt qua cửa sổ phòng nhạc và nhìn thấy mấy anh chàng ngồi kiểu Ấn Độ trên tấm thảm yoga màu tím, khuỷu tay họ thả lỏng đặt trên đầu gối, lòng bàn tay chắp lại ngay trước mặt, và mắt họ nhắm. Thật may mắn, kiếng cửa sổ đã ngăn toàn bộ âm thanh nhạc jazz trong kia khiến chúng không trôi tuột vào tai tôi. Các bạn tôi trông thật sự thoải mái – thật yên bình – nên tôi quyết định sẽ không xen vào bài tập của họ. Tôi ghét nói lời tạm biệt.
Trong chiếc áo choàng trắng, bác sĩ Timbers đang đợi tôi khi tôi gặp mẹ mình ngoài hành lang, nơi mấy cây cọ nép mình sau chiếc đi văng dài và những hàng ghế lác đác, làm tôi cứ cảm thấy nơi buồn tẻ nhạt thếch là Orlando chứ chả phải Baltimore nữa. “Tận hưởng cuộc sống của cậu đi”, anh ta nói với tôi – với một bộ dạng đứng đắn – và bắt tay tôi.
“Tôi sẽ thế ngay sau khi thời gian cách ly kết thúc“, tôi nói, và khuôn mặt anh ta thất vọng như thể tôi vừa nói là tôi sẽ giết vợ anh ta, Natalie, và ba đứa con gái với mái tóc vàng đồng của họ - Kriten, Jenny, và Becky – bởi anh ta luôn nghĩ rằng anh ta càng tối thiểu niềm tin vào may mắn bao nhiêu, thì sự nghiệp của anh ta sẽ bớt hững hờ và tiêu cực và tuyệt vọng bấy nhiêu.
Nhưng, chắc chắn anh ta hiểu rõ là anh ta đã thất bại trong việc tiêm nhiễm vào đầu tôi cái triết lý sống chán ngắt ấy – và tôi vẫn sẽ mong chờ cho đến ngày lệnh cấm tiếp xúc này chấm dứt. Tôi nói với Timbers, “nhớ cho kĩ mặt tôi này”, đó cũng là những gì mà Danny – người bạn thân duy nhất của tôi ở nơi này – dự là sẽ nói với bác sĩ Timbers khi cậu ta được ra khỏi đây. Tôi hơi ngượng vì cướp mất lời của bạn mình, nhưng chúng rõ ràng có tác dụng, tôi biết thế vì bác sĩ Timbers nheo hết mắt lại cứ như thể tôi vừa mới thoi một cú vào bụng ông ta.
Khi chở tôi ra khỏi Maryland và tiến vào Dalaware, ngang qua cả chuỗi cửa hàng fastfood và dải dài các cửa tiệm, Mẹ giải thích cho tôi rằng bác sĩ Timbers không hề muốn để tôi rời khỏi cái nơi tồi tệ ấy, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của một vài luật sư cùng với vị bác sĩ trị liệu bạn bà – cũng là người sẽ trở thành bác sĩ mới cho tôi – bà đã kết thúc cuộc chiến tại tòa và thuyết phục được các thẩm phán rằng bà có thể chăm sóc tốt cho tôi tại nhà, và tôi biết ơn bà vì điều này.
Khi xe đang băng qua cây cầu Dalaware Memorial, bà nhìn sang tôi và hỏi liệu tôi có muốn trở nên tốt hơn không, “con thật sự mong muốn một cuộc sống tươi đẹp, phải không Pat?”
Tôi gật đầu, trả lời. “Con muốn”.
Sau đó, chúng tôi trở về với New Jersey, phóng như bay trên con lộ 295.
Khi chúng tôi đang tiến vào đại lộ Haddon để đến với trung tâm của vùng Collingswood – quê hương tôi – tôi chợt nhận ra nơi đây đã đổi khác nhiều lắm. Những cửa hàng thời trang mới mở, những nhà hàng đắt tiền, và những con người lạ hoắc ăn vận đẹp đẽ dạo quanh trên đường phố, khiến tôi phải tự hỏi đây có thật là quê tôi không vậy. Tôi dần thấy sự băn khoăn u uất hiện diện trong lòng, hơi thở tôi trở nên nặng nề, vẫn như nhiều lần trước.
Mẹ hỏi tôi có vấn đề gì, và khi tôi nói những điều đó với bà, bà lại một lần nữa hứa rằng bác sĩ trị liệu mới của tôi, Dr. Patel, sẽ giúp được tôi trở lại bình thường ngay tức khắc.
Vừa về tới nhà, tôi liền chạy vào tầng hầm ngay, và nó giống như một món quà dành cho tôi trong dịp Giáng Sinh vậy. Tôi thấy chiếc ghế dài mà mẹ đã hứa hàng ngàn lần là sẽ tặng tôi, bên cạnh đó là chiếc xe đạp, mấy quả tạ, và cuốn Chuyên Gia về Dạ Dày 6000, thứ mà tôi đã xem không lâu trước đây trong một chương trình TV buổi khuya và cực kì cần nó khi tôi còn ở cái bệnh viện buồn tẻ ấy.
“Cảm ơn, ôi cảm ơn, cảm ơn mẹ!” Tôi nói với bà, ôm bà một cái thật mạnh và nhấc bổng bà lên xoay một vòng.
Khi tôi đặt bà xuống đất, bà cười với tôi và bảo, “chào mừng trở về nhà ,con yêu”.
Tôi thật háo hức tập tành, thay đổi đủ kiểu ngồi trên chiếc ghế đệm, nhún lên nhún xuống, thực hiện mấy động tác duỗi-lưng-và-ngồi-dậy như trong Chuyên Gia Về Dạ Dày 6000 hướng dẫn, nhấc chân lên xuống, hụp dầu, đạp xe hàng giờ liền, và làm đủ mấy chu trình hydrat hóa cho cơ thể (tôi cố uống đủ 4 galon nước mỗi ngày, không ngừng uống các viên bổ trợ nước để thúc đẩy chu trình hydrat), sau đó tôi viết lách, kiểu như một cuốn nhật kí vậy, và, Nikki sẽ đọc và hiểu rõ tôi đã cố gắng và đã trở nên tốt đẹp ra sao kể từ khi cái lệnh cấm tiếp xúc đó xuất hiện. (Tôi bắt đầu viết hồi kí từ những ngày đầu tiên tôi bị đưa đến bệnh viện, bởi thuốc ở đó làm tôi nhớ mãi, vậy nên tôi viết tất cả những gì xảy đến với tôi khoảng thời gian đó, kèm theo những điều tôi muốn nói với Nikki khi thời gian cách ly giữa tôi và cô ấy kết thúc, để cô ấy có thể theo kịp các thay đổi trong cuộc sống của tôi. Nhưng các bác sĩ ở nơi khốn khiếp đó lại thu giữ mọi thứ tôi viết ngay trước khi tôi trở về nhà, vậy nên tôi lại phải bắt đầu lại).
Khi tôi cuối cùng cũng ra khỏi tầng hầm, tôi mới chú ý thấy toàn bộ ảnh của Nikki và tôi trên tường, trên lò sưởi đã biến mất hết.
Tôi hỏi mẹ ảnh đã đi đâu mất. Bà bảo có kẻ trộm xâm nhập vào nhà mấy tuần trước, chúng lấy hết ảnh đi rồi. Tôi hỏi lí do tại sao một kẻ trộm lại muốn lấy ảnh đi làm gì, và mẹ bảo bà đã để ảnh của chúng tôi trong nhiều khung hình đắt đỏ. “Thế tại sao chúng không lấy mấy ảnh khác đi?” tôi hỏi. Mẹ tôi lại nói kẻ trộm đã lấy tất cả những khung ảnh đắt tiền, nhưng bà vẫn còn nhiều ảnh gia đình khác nên đã thay hết chúng. “Sao mẹ không thay bằng ảnh của con và Nikki ấy?”. Bà bảo bà không có ảnh nào của hai đứa tôi nữa, hơn nữa bố mẹ của Nikki cũng đã trả tiền cho ảnh đám cưới chúng tôi và chỉ gửi mẹ tôi bản copy mà thôi. Nikki đã gửi mẹ tôi một tấm khác – không phải ảnh cưới, và giờ, tốt thôi, chúng tôi không có bất cứ liên hệ nào với Nikki và gia đình cô nữa bởi lệnh cấm tiếp xúc.
Tôi nói với mẹ nếu tên trộm đó quay lại, tôi sẽ đánh vỡ đầu gối hắn ta và đạp thẳng lên từng inch cơ thể hắn, và bà trả lời tôi, “Mẹ tin là con sẽ làm vậy”.
Cha tôi và tôi không hề nói chuyện với nhau trong suốt tuần đầu tôi trở về nhà, tôi chẳng ngạc nhiên lắm về điều đó, cũng giống như chuyện ông ấy luôn luôn làm việc thôi – ông làm quản lí về các mặt hàng thực phẩm cho quận phía nam New Jersey. Khi bố tôi không phải làm việc, ông lại vùi đầu vào nghiên cứu, hoặc đọc mấy cuốn truyện lịch sử với cánh cửa đóng chặt, hầu hết đều là truyện về Những Cuộc Chiến Tranh Phi Nghĩa. Mẹ nói ông cần thời gian để quen với việc tôi trở lại sống tại nhà, và tôi rất vui vẻ tặng ông thời gian, vì tôi đặc biệt sợ phải nói chuyện với ông. Tôi vẫn còn nhớ ông đã từng hét vào mặt tôi trong cái lần duy nhất ông ghé thăm tôi ở viện, rồi ông nói mấy điều vãi tồi tệ về Nikki và cái thuyết chung chung về những vệt sáng may mắn màu bạc mà tôi vẫn hoài tôn thờ ấy. Tôi thường gặp ông ở cổng chính vào nhà, dĩ nhiên, nhưng ông không nhìn tôi lấy một lần khi chúng tôi ngang qua nhau.
Nikki rất thích đọc, và vì cô ấy luôn muốn tôi đọc sách văn học, tôi bắt đầu đọc chúng, cái chính là tôi muốn mình có thể tham gia vào những cuộc trò chuyện trong bữa ăn tối mà trước kia tôi luôn giữ im lặng - những cuộc tán gẫu với bạn của Nikki về văn học, tất cả các giáo viên tiếng Anh đều nghĩ rằng tôi là một anh hề ít chữ, đó cũng là cái tên mà gã bạn của Nikki đã gọi tôi mỗi lần tôi trêu tức hắn ta vì thân hình nhỏ bé. “Ít nhất tôi cũng không phải một tên hề ít chữ”, Phillip đớp lại tôi, và Nikki cười phá lên về điều đó.
Mẹ tôi có một thẻ thư viện, bà mượn vài cuốn cho tôi và vì giờ tôi đang ở nhà của mình, nên tôi được phép đọc những gì tôi muốn mà không cần phải giải trình với Dr. Timbers, ông ta thật là một tên phát xít khi đưa ra cái danh sách dài về những cuốn sách bị cấm. Tôi bắt đầu với quyển The Great Gatsby, và tôi chỉ cần 3 đêm để đọc xong nó.
Phần tuyệt nhất chính là phần mở đầu sách, cho tôi biết tóm gọn rằng quyển sách này nói về thời gian và việc chúng ta không thể mua lại quãng thời gian đã lãng phí, đó cũng chính xác là những gì mà tôi cảm thấy về cơ thể tôi và những bài tập thể dục – nhưng lại một lần nữa, tôi cũng cảm thấy như thể từng ngày trôi qua bây giờ đối với tôi đều tràn ngập nỗi vô vọng, chúng chỉ kết thúc khi cuộc tái hợp giữa tôi và Nikki xảy đến.
Khi tôi đọc câu chuyện này – câu chuyện về tình yêu sâu thẳm của Gatsby giành cho Daisy nhưng lại không thể ở bên cô cho dù anh có cố gắng đến đâu chăng nữa – tôi chỉ muốn xé cuốn sách ra làm hai và gọi cho Fitzgerald để bảo rằng ông ta hoàn toàn sai lầm, dù cho tôi biết là Fitzgerald đã qua đời. Đặc biệt là khi tôi đọc tới đoạn Gastby bị bắn chết ngay tại hồ bơi mà sau cả mùa hè dài anh ta mới đặt chân tới. Daisy thậm chí còn không đến dự đám tang Gatsby, Nick và Jordan thì bị chia cắt, và Daisy cuối cùng lại lấy Tom, thằng cha phân biệt chủng tộc và là kẻ chỉ vì dục vọng mà đã sát hại một người phụ nữ vô tội.
Để tôi nói cho bạn biết, bạn có thể thấy ngay Fitzgerald chắc chắn chưa bao giờ dành tí thời gian nào để ngắm những đám mây lượn lờ lúc hoàng hôn, vì vậy nên câu cuối câu chuyện của ông ta chẳng có tí tia sáng hy vọng nào cả.
Tôi nhận ra lý do vì sao Nikki thích tiểu thuyết, chúng được viết rất hay. Nhưng chính cái niềm say mê đó của Nikki lại khiến tôi lo lắng, có lẽ nào Nikki thật sự chẳng còn tin vào sức mạnh của may mắn và hạnh phúc nữa, cô ấy từng nói The Great Gatsby là cuốn sách hay nhất nước Mỹ, và vâng nó kết thúc thật là thảm. Song, một điều chắc chắn rằng, Nikki sẽ rất tự hào về tôi khi tôi bảo với cô ấy rằng tôi đã đọc hết cuốn sách cô ấy thích nhất.
Thêm một sự ngạc nhiên nữa này: tôi sẽ đọc tất cả các giáo trình văn học Mỹ mà Nikki dạy ở trường, chỉ để cô ấy thấy tự hào về tôi, để cô ấy biết rằng tôi thật sự thích thú với những thứ cô ấy yêu mến và tôi cũng đang rất cố gắng để hàn gắn cuộc hôn nhân với cô ấy, đặc biệt là tôi đã có thể trò chuyện một cách đúng nghĩa với mấy người bạn văn chương khoác lác của cô, nói những điều như, “Tôi ba mươi tuổi. Tôi lớn hơn những kẻ hay tự lừa dối chính mình và gọi đấy là lịch thiệp những năm tuổi”, đó là những gì Nick đã nói về kết thúc của câu chuyện nổi tiếng ấy, nhưng giờ mấy câu đó sẽ là của tôi, vì tôi cũng đang 30 tuổi, và khi tôi nói thế, trông tôi sẽ khá trí thức. Chúng tôi sẽ trò chuyện cùng nhau xuyên suốt bữa tối, và câu nói ấy của tôi sẽ làm Nikki mỉm cười bởi tôi biết cô sẽ ngạc nhiên biết chừng nào khi thấy tôi thật sự đã đọc The Great Gatsby. Đó là một phần trong kế hoạch của tôi, tôi sẽ chuyển tải cho cô thấy sự thay đổi trong lối ứng xử lịch sự của mình ngay khi cô đang nghĩ rằng tôi sẽ chẳng lấy đâu ra được kiến thức để mà tiếp chuyện khách – sử dụng công thức của một trong những người bạn da đen của tôi, Danny.
Ôi trời, tôi thậm chí còn không thể chờ được đến lúc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro