Chương 0
Chương 0: Sự khởi đầu....Xấu
#Porsche
Âm thanh của những khối cơ bắp rắn rỏi va đập vào nhau thu hút sự chú ý của tôi khi tôi đang đứng với điếu thuốc trong miệng. Tôi nhét một túi rác lớn vào thùng màu xanh lá cây cạnh quán bar nơi tôi làm công việc bán thời gian của mình.
Ánh mắt của tôi chuyển sang một nhóm đàn ông đang vây xung quanh một người đàn ông khác. Năm đến sáu người đang tranh nhau đá túi bụi vào một tên ngu nào đó nằm dưới chân bọn chúng. Tôi thắt chặt lại balo một lần nữa trước khi chuyển sự chú ý vào nơi khác và đưa điếu thuốc lên miệng.
Khói từ điếu thuốc bốc lên. Mọi thứ ở con hẻm tối tăm, vắng vẻ này vẫn rất quen thuộc, chỉ có những người chủ cửa hàng ra vào, bỏ rác và giao hàng.
"Khốn khiếp!!! Mày cũng khá lắm đấy" Một giọng nói yếu ớt vang lên trong bóng tối. Tôi không quan tâm đến chuyện của người khắc lắm và khóa cửa sau của quán lại. Bây giờ đang là giờ làm việc và tôi chỉ là một nhân viên phục vụ cố kiếm tiền sau giờ học. Những lúc như thế này, ngoài đường chỉ lác vài người. Một số họ đang chờ đợi để gọi taxi, một vài tên đang giao dịch với các cô gái để tìm một đối tác đêm muộn và không thể quên mấy tên đang ngoại tình như tên đằng sau tôi ... tốt thôi.
Không phải tôi không để ý mà tôi chỉ không muốn làm phiền mọi người. Chắc cái tên đang bị đánh kia đã xúc phạm bố con thằng nào đó nên mới bị đánh đến thế! Có thể nói tôi vô tâm cũng được, bởi vì nhìn một người bị đám du côn chà đạp như vậy mà vẫn giả vờ nhìn chim và nhìn cây. Nhưng ai biết được, tên khốn đó thực sự sai thì sao.
Vì vậy, có lẽ tên kia đáng chết thật. Và bọn kia đang trừng phạt gã vì tội lỗi gì đấy. Ví dụ, ăn trộm kẹo từ một cửa hàng tiện lợi...
"Buông tao ra !!! Làm sao mà vẫn cứng đầu thế này?
Tôi quay lại và thấy gã đàn ông vừa gục xuống mặt đất đứng lên đập thẳng vào mặt bọn côn đồ mấy nhát. Tôi giẫm lên điếu thuốc di di nó dưới mũi giày một vài lần rồi định đi bộ đến bãi đậu xe gần đó để chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi ... và chân tôi có thể đã đến đích như dự định. Nếu không phải một trong những tên khốn đó đã tóm lấy áo sơ mi của tôi.
"Giúp tao với." Một giọng nói khàn khàn cất lên. Với tay cầm chiếc áo choàng có logo trường đại học ra phía sau, tôi quay đầu lại và thấy một khuôn mặt chảy máu từ cả miệng và mũi. Tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của gã này. Không cần biết mặt mũi đang nhắn nhúm hay máu me như nào nhưng vẫn không thể che nổi sự đẹp trai toát ra từ phía hắn. Tôi vô tình nghĩ trong đầu rằng mặt mày giống quý ông thế này, vậy mà nó đã làm cái gì để bị bọn kia đánh cho ra nông nỗi này?
"Đến đây!" Một trong những kẻ du côn bước đến và nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn. Tôi đã nhìn vào người đang yêu cầu sự giúp đỡ và nghĩ ra điều gì đó, vì vậy tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nó và lôi về phía mình.
"Từ từ nói chuyện thôi nào anh trai" tôi nói nhỏ. Nhìn mặt họ với bộ ria mép, trông có vẻ họ già hơn tôi nhiều. Bắt nạt trẻ em? Chà, người mà tôi đang nắm cổ tay, trông bằng tuổi tôi. Từ cách ăn mặc và nhãn hiệu quần áo của hắn, đây rõ ràng là con nhà giàu. Bọn kia đã ăn cắp của cải của tên này hay gì. Tôi kéo cánh tay nó ra sau lưng tôi. Nó trầm ngâm nhìn tên đầu sỏ một cách cẩn thân. Rằng tên đó có thể sẽ không còn trên đời nữa...
"Nếu không muốn bị đánh chết, thì đừng có mà ngoan cố nữa!"
Tôi hơi do dự một chút nên đã hỏi lại bọn côn đồ
"Nó đã làm gì chúng mày?" Nếu thật sự là tên đằng sau tôi sai thì cứ tùy theo nghiệp mà giải quyết. Còn nếu không ... tôi đành phải làm người tốt một lần vậy.
"Tao đã nói là không được ngoan cố rồi!" tên đầu sỏ hét lớn trước khi cố gắng lao vào gã khốn phía sau tôi. Tôi dừng lại một lúc trước khi đánh nhau và nghĩ rằng đó hoàn toàn không phải việc của mình. Thêm vào đó, tôi có một đứa em trai đang đợi ở nhà, nếu tôi mà có mệnh hệ gì thì ai là người sẽ lo cho em tôi? Các tiềm thức bắt đầu hình thành. Sự tốt bụng dần sụp đổ một lần nữa khi gánh nặng vụt qua trong đầu tôi. Và có lẽ đúng là tôi nên tiếp tục trở nên ích kỷ hơn là cứu mạng tên này và chả nhận được bất kỳ lợi ích nào.
Nghĩ sao làm vậy, tôi cố tình đi chệch hướng để tránh bọn côn đồ đang nhăm nhe tóm được tên chàng đẹp trai này. Nhưng nó lại giữ chặt lấy cánh tay tôi trước.
"Nếu mày giúp tao ... tao sẽ trả đầy đủ." Một giọng nói vang lên bên tai tôi.
Nó nghĩ những người như tôi có thể được mua bằng tiền! Tham lam! Nhỏ bé! Không có đồng tiền nào có thể mua chuộc được tôi.
"Bao nhiêu ..." Đúng rồi đó. Tiền có thể mua được tôi. Tôi có thể chắc chắn rằng, sau vụ này tôi sẽ có một chút đỉnh.
"Năm mươi vạn, đủ chưa?" Tôi dùng một tay để gạt đi con nai sừng tấm đang chuẩn bị tiếp cận người đàn ông đẹp trai này. Tôi mỉm cười hài lòng vì như vậy là đủ cho tiền học phí của em tôi rồi.
"Ừm, nếu như mày dám thất hứa, tao sẽ giết mày." Tôi nói trước khi nhìn thấy bàn tay của một thằng nào đó đang nắm lấy thanh gỗ, định đánh vào đầu nó. Vì vậy, tôi đã cố gắng đẩy thằng đẹp trai này ra khỏi đường và nhảy vào đá liên tiếp lên người cho đến khi tên kia gục ngã.
Tôi không thể để bất cứ ai tiếp cận thằng đẹp trai này. Tận dụng các môn võ thuật mà tôi đã học để được biết đến như một nhà vô địch quốc gia thời trung học, tôi đã tung nhiều cú đấm và đá cho đến khi bọn họ đều ngã lăn ra đất. Chúng nó bắt đầu chuyển mục tiêu của mình về phía tôi và mỗi khi nắm đấm hướng vào mặt tôi, tôi đều tránh được và đập đầu chúng nó thật mạnh vào tường, cho đến khi mùi máu tanh nồng ám vào toàn bộ cơ thể. Tôi cười nhẹ. Không để bất cứ ai có thể lại gần mình nên tôi đã tung thêm vài cú đấm vào mấy thằng vẫn không chịu thua cuộc, trước khi vội vàng nhặt ba lô của mình đã đánh rơi xuống mặt đất lúc nào đó. Cùng với dáng người gục xuống ôm bụng bên cạnh thùng rác, tôi đỡ nó dậy, một nửa đi bộ, một nửa là chạy đến chiếc xe máy của tôi. Bởi vì nhìn vào phong cách như kia thì những tên xã hội đen đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Nó hỏi tôi với vẻ mặt cảnh giác. Hai tay nắm chặt bụng.
"Tao không biết, nhưng mày cứ ngồi lên trước đã." Tôi khởi động chiếc mô tô xịn của mình và nắm lấy cổ tay nó, tên đó nhìn tôi bằng ánh mắt ngập ngừng, không tin tưởng. Tôi sẽ không để nó đi dễ dàng vì nó vẫn chưa trả tiền cho tôi. Tôi vội vàng lùi lại một vài bước rồi phóng xe đi thật nhanh. Quay đầu lại nhìn thì thấy một nhóm những người đàn ông có thân hình khỏe mạnh đang cố chạy theo, nhưng đã quá muộn. Khi ra đến đường chính, tôi tiếp tục tăng tốc. Đến giờ, chắc bọn chúng đã vội ra xe để đuổi bắt chúng tôi.
"Cảm ơn" một giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng cất lên trước khi tôi có thể cảm nhận được sức nặng đang đè lên vai mình, cái đầu bướng bỉnh của nó đã gục xuống một bên vai tôi trong tuyệt vọng.
"Không, cảm ơn ..." Tôi nói nhỏ. Nhìn vào con hẻm qua gương bên xe máy của tôi để chắc chắn rằng đang không có ai theo sau lúc này cả. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi tôi thở dài một hơi.
"Chắc chúng nó không còn bám theo nữa đâu." Bóng dáng cao lớn ngồi ở đằng sau cũng thở dài.
"Cảm ơn mày một lần nữa" nó nói. Giọng nói mệt mỏi như bị bóp nghẹt, đầu nó lại dựa lên vai tôi thêm lần nữa. Cảm giác người ngồi đằng sau có thể sẽ ngã khỏi xe bất cứ lúc nào nên tôi đã nắm lấy cổ tay của nó để ôm chặt quanh eo tôi vì sợ rằng tên này sẽ chết trước khi có thể trả tiền cho mình.
"Cảm tưởng như tao sắp chết rồi vậy" giọng nói đằng sau nhẹ tới mức như hòa cùng cơn gió đang thổi tới trước mặt hắn...
Mặc dù không biết như thế nào, nhưng nhìn qua gương chiếu hậu thì bóng dáng phía sau đang rất mệt mỏi. Một bàn tay dày nắm chặt vạt áo tôi, ôm chặt lấy eo tôi.
"Cảm ơn" Đây từ duy nhất nó có thể nói sao? Tôi không thích bất cứ điều gì ở tên này, cố gắng tập trung lái xe trên đoạn đường còn lại. Tôi thậm chí còn giảm tốc độ so với ban đầu, nhưng điều đó cũng không làm cho chiếc xe mô tô này có vẻ là chuyển động chậm hơn cả.
"Năm mươi vạn ..." Tôi nghiêm giọng nói. Tôi liếc nhìn vào gương bên để xem đầu của nó ở đằng sau tôi. Nó gật đầu đồng ý trước khi điều chỉnh bản thân trong đau đớn.
"Về nhà tao đi. Tao sẽ đưa tiền cho mày." Tôi đã cân nhắc một chút về lời nói của tên này. Tôi không biết nó có đáng tin cậy hay không bởi vì nếu tên khốn này là một tên buôn ma tuý hoặc một tên mafia, thì tôi nên để nó chết trong con ngõ hẻm kia hoặc hắn sẽ lừa để lấy tiền của tôi và giết tôi ngay sau đó ... vì .... lời nói của nó, tôi đã ngu muội mà tin theo.
"Đừng nhìn tao như vậy. Tao sẽ không lừa tiền mày rồi giết mày đâu."
Thế đéo nào nó có thể biết được suy nghĩ của tôi vậy! Tên đó như đang suy nghĩ lung tung một chút, bỗng khẽ nhìn tôi qua gương, nở một nụ cười nhạt.
"Ai biết?" Tôi đã thành thật trả lời.
"Tình trạng của tao bây giờ giống như một thằng vô dụng không?" Nó lại nói, mặc dù giọng có nghẹn lại đôi chút vì vết thương trên miệng của mình.
"Hả ... hừm... mày đi ngoại tình hả?"
"Hừ ..." Nó cười nhẹ. Và tôi đã nghĩ rằng dù thế nào thì tôi cũng sẽ không bao giờ đến nhà nó. Biết đâu tên này gọi người ra đánh tôi thì sao? Vì vậy, tôi đã nói chuyện với nó rằng tôi sẽ đỗ xe ở trạm xăng phía trước và để nó
tự mình bắt taxi về, nhưng đừng quên dừng lại ở cửa hàng 7-Eleven, nơi có cây ATM để nó rút tiền trả cho tôi.
"Điện thoại của tao bị mất và tao không có ví." Đó là câu nói sau khi tôi hất đầu với nó chỉ về phía cây ATM trước mặt 7-Eleven.
"Mày lừa tao giúp mày đấy à?! Vậy thì đừng trách tao sẽ giẫm chết mày ngay tại đây." Tôi quay lại đối mặt với nó, người vẫn ngồi ở ghế sau. Tôi giả vờ ra khỏi chỗ ngồi và tóm lấy cổ áo nó để có thể đá nó bằng đôi chân của mình. Đó là hình phạt vì lừa dối tôi.
"Haizz ... à, cầm lấy cái này, cứ coi như mạng sống của tao đáng giá năm vạn đi." Nó đưa cho tôi một chiếc đồng hồ nhìn trông có vẻ đắt tiền, tôi liền nheo mắt lại đánh giá.
"Làm sao tao biết được đây không phải là hàng giả..."
"Vậy thì tao sẽ lấy lại." Tên khốn này đưa tay định lấy đồng hồ lại thì tôi đã né được. Và tôi đã nghĩ rằng chất liệu đẹp như thế này, có lẽ nó không phải là giả đâu. Tôi vẫn có thể lấy nó ngay cả khi mặt số bị bẩn, nhưng nếu đây thực sự là hàng thật thì tôi có thể nhận được hàng trăm nghìn bath từ việc bán của của nợ này đi.
"Được rồi, mày có thể đi xuống, nhưng nếu là giả, tao sẽ truy lùng mày và dẫm nát mày ngay lập tức" Tôi chỉ tay vào mặt nó.
"Chờ một chút, cho tao mượn điện thoại của mày đã." Nó chìa tay ra trước mặt tôi.
"Để tao gọi cho ba tao." Khi nó nhìn lên, tôi vẫn đang suy nghĩ.
Vì vậy, nó lại tiếp tục nói,
"Ồ! Bây giờ mày đang nghĩ rằng tao sẽ cướp cái điện thoại của mày và chạy biến đi mất, điều đó rất tệ phải không?
Nhưng nhìn vào điều kiện bây giờ của nó đi, chẳng làm được cái gì nhỉ.
"Đang có nhiều người lắm đấy" Tôi nói trước khi đưa điện thoại cho nó. Tôi sẽ chỉ làm người tốt một lần này nữa thôi. Tên này bấm một dãy số và đầu dây bên kia bắt đầu có tiếng nói. Nó thực sự đã gọi cho ba của mình. Tôi đã thấy nó nói vài câu như phải cử người đến đón và nói địa điểm đang đứng. Tôi liếc nhìn nó, thực ra là tôi muốn đưa người đến bệnh viện hơn là mặc xác nó ở giữa đường như thế này. Nhìn tình trạng hiện tại của nó thôi đã thấy thật khó thở và máu trên đầu dường như không ngừng chảy. Nhưng .... nếu tôi nói rằng tôi sẽ đưa nó đi bệnh viện nhưng lại đòi thêm ba mươi vạn thì liệu nó có đưa không?
....
"Cảm ơn mày một lần nữa. Ngay cả khi mày giúp vì tiền, bạn cùng trường" Nó nói trước khi đặt chân xuống đất và bước ra khỏi xe mô tô của tôi. Tôi đã cố tỏ ra thờ ơ với những lời tên này vừa nói.
"Làm sao mày biết?" Tôi hỏi nhỏ. "Làm sao mày biết tao với mày học cùng trường với nhau?"
"Áo khoác của mày" Nó nói ngược lại, vì vậy tôi nhớ rằng bây giờ tôi đang mặc áo khoác đại học của tôi và nó đã dính đầy máu.
"Đúng"
"Mày tên gì .." Nó vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi xe máy của tôi. Cho đến khi tôi bắt đầu nhăn lông mày lại tỏ vẻ không hài lòng. Mỗi lời nói ra đều đau đến mức tôi muốn nói với nó rằng hãy giữ lấy sức để mà thở đi thằng khốn này.
"Mày sẽ đem người đến đánh tao hả?" Tôi nhướng mày thắc mắc, bình tĩnh hỏi lại nó.
"Không, mày đã cứu mạng tao ... mày tên gì?" Tên này vẫn tiếp tục hỏi.
"Làm sao? Mày định đặt tên tao lên bảng để vinh danh tao hả?" Tôi đã nói như những gì tôi nghĩ. Chuyện bây giờ không phải là đứa nào đi đường đứa ấy hay sao mà cần phải biết tên.
"Thế thì, tao sẽ không xuống xe nữa" Thằng khốn này dựa đầu vào vai tôi cho đến khi tôi phải quay lại và dọa dẫm nó.
"Nếu mày không đi xuống, tao sẽ dẫm nát mày" Tôi nói một cách nghiêm túc còn mặt nó thì vẫn rất bình tĩnh nhìn tôi.
"Vậy tao sẽ lấy lại đồng hồ và mày phải đến nhà tao để lấy tiền mặt." Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ hàng hiệu trên tay, ngón tay miết nhẹ lên mặt kính. Bất lực, thở dài nói
"Jom ... tên tao là Jom." Tên đó cười nhẹ với tôi trước khi bước ra khỏi mô tô một cách dễ dàng. Tôi quay lại nhìn, vì nó không thể đi thẳng nên nó đi kiểu khập khiễng. Tự hỏi cái quái gì mà một người như nó sao lại dính dáng đến bọn xã hội đen. Nhưng đó không phải việc của tôi. Vì vậy, tôi di chuyển chiếc xe mô tô và đội mũ bảo hiểm lên. Bây giờ tôi đã có thể quên đi tất cả chuyện vừa rồi và trở về ngôi nhà yên bình rồi.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro