Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần gặp gỡ định mệnh

   Những tia nắng lấp lé chiếu vào phòng làm cho Minh Đức phải dậy . Cậu năm nay vừa tròn 20 tuổi . Cậu có 1 đứa em gái nhỏ hơn cậu 3 tuổi, vì ba mẹ có việc nên chỉ đặt 2 vé cho anh em cậu đi biển .
- Buổi sáng ở biển thật trong lành và dễ chịu ghê anh 2
- ukm
- anh 2 ????
- j
- sao anh cứ lạnh lùng thế , em là em gái còn thấy sợ nữa là...... hì hì em đói bụng á mà em mệt quá nên.....
- đi mua đồ ăn giùm mày chứ gì
- hì chỉ có anh 2 là hiểu e à .
- z về phòng đi tao mua x mang lên cho .
- vâng , em cx phải viết truyện nữa.
- suốt ngày viết truyện không, chẳng thấy làm j cả . ( nói xong đi ra ngoài)
- Ơ.......... sở thích của em mà. ( nói xong cx đi ra ngoài , đóng cửa phòng lại)
{ Cậu đi ra ngoài được 1 lúc thì thấy ai đó hình như bị thương ở chân , mà chỗ lại ít người , cậu tiến lại gần}
- Bạn gì ơi , bị sao thế ( nói bằng giọng lạnh)
- À.....tôi ..bị trật chân nên........
- Ngồi dậy nổi không ??
- À... chắc không ... nhờ ...bạn
..đỡ ..mình ..được ..không ..ạ
- Đây .đỡ dậy qua bên kia ngồi nha
- Cảm Ơn ( nói rồi Đức đỡ Nhật lên , qua tới chỗ có ghế, cả 2 ngồi xuống )
- Ukm....... bạn tên gì thế .. mình tên Lê Nhật bạn gọi mình bằng Nhật củng được. Mình 19 tuổi còn bạn
- Minh Đức . 20 tuổi
- oh.. ( nghĩ trong đầu: mặt và giọng nói lạnh lùng thế nhờ)
- Trên lệnh nhau có 1 tuổi hà ... gọi bằng ông với tui nha .
_ukm.. mà đi đâu để trượt chân thế .
- À...tại lúc đang đi thì không vô ý vấp phải cục đá .
- chân sao rồi.Ổn không
- oh cx đỡ rồi. Ngồi 1 chút nx là chắc đi đc ( nở 1 nụ cười với Đức)
{ Đức bị nụ cười làm cho tim của Đức đập rất nhanh , hình như Đức không có cảm giác với ai ngoài trừ nụ cười của Nhật }
- Đức ....Đức
- Gì
- Cảm Ơn lần nữa nha , mà ông là khách du lịch hả
- ukm , còn ông???
- À tui cũng dậy đi chơi với các bạn trong nhóm ^_^
- oh... cho ....tui ..xin...
- hả ??? Xin gì
- À không gì . Đỡ chưa
- À rồi
- z tui đi nha . ( tiếc vì không xin số ĐT đc , liêm sĩ gì mà dữ z, đứng dậy)
- Kh....oang... ( đứng dậy)
- hửm????
- oh... cho tui xin số Đt đc ko .
- đc . ( cả 2 cho nhau số)
- z bye bye , tui đi trước
- oh....
{ Đi đc 1 quảng thì Đức lại dừng lại và mở Đt ra lưu số của Nhật vào danh bạ ° người đặt biệt N°  sau đó đi tiếp để mua đồ ăn sáng }
[ Ở khạch sạn]
- Trời ơi .... đi đâu mà lâu thế đói quá rồi ... ui chắc chết.. chết thiệt ...trời ơi ...
( tiếng gõ cửa)
- mày làm gì la um sùm z
- hứ... anh 2 nghĩ coi đi từ lúc 6h30 mà đến 8h45 nghĩ coi đang đói mà nhờ anh 2 chắc chết .
- ukm cho anh mày xin lỗi đi
- hả anh hai có gịong ngọt từ hồi nào z ( ngạc nhiên)
- thui mệt quá m có ăn không.
- Ăn nha . Không ăn chết đói sao
( cả hai ăn xong thì phòng ai nấy về , Đức về phòng mà nụ cười vẫn không dập tắc được , cứ nghỉ đến nụ cười của Nhật thì y như rằng được mùa z. Sau 1 hồi Đức mới suy nghĩ lại . Tại sao từ lúc gặp Nhật mình cứ cười như z , tại sao lại đặt tên danh bạ như z , tại sao ngay lần gặnđâu tiên lại sin sốbĐ T người ta z .......... hàng ngbin câu hỏi làm cậu mệt dần và ngủ đến khi không hay .

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thy