Chương 7:
Tối hôm đó, sau giờ ăn tối,
Phong kéo tuột cô bé vào
phòng của anh "tra hỏi"
- Hôm nay em làm gì? Tại
sao tay em lại bị đứt.
Cô ấp úng trả lời, cố tỏ vẻ
bình thường:
- Ơ... à không...có gì đâu ạ.
Em lỡ tay cắt trúng cái dao
trong giờ thực hành sinh.
Cô bịa đại lí do. Mà cũng
đúng là hôm đó cô có tiết
thực hành sinh mà. Nhưng
Phong vẫn nghi ngờ. Anh
nhìn cô chằm chằm để chắc
chắn cô nói thật:
- Thật không?
Cô cương quyết trả lời:
- Thật mà. Anh phải tin em
chứ. Chắc chắn luôn.
- Ừm... anh tạm tin em
nhưng dù gì em cũng phải
cẩn thận hơn chứ. Em thật
là... Ngày đầu tiên đi thì bị
té cầu thang, ngày thứ hai
thì bị đứt tay và rách cặp.
Cô cười trừ nhìn anh, gãi
đầu có vẻ e thẹn nhìn cô
như một đứa bé khi bị bố
mẹ phát hiện ra tội quậy
phá mà mình đã làm:
- Hihi... có sao đâu anh.
Mấy vết thương nhỏ như
con thỏ này thì làm gì được
em chứ.
Vừa nói cô vừa giơ hai cánh
tay ra như kiểu lực sĩ khoe
cơ bắp nhưng thật ra là hai
cánh tay gầy gầy của cô.
Anh khẽ cườ rồi cốc đầu cô,
nói dịu dàng:
- Ngốc ạ. Khỏe thì không
biết lo cho bản thân mình
à.
Cô mỉm cười đáp lại. Cô
không biết nói gì. Cô cảm
thấy chạnh lòng khi phải
nói dối anh nhưng cô không
thể nào cho anh biết được
sự thất là cô đang rất được
"quan tâm" ở trường. nhẹ
nhàng nhìn phép rồi cô
chuồn thẳng về phòng
mình. Làm xong đống bài
tập, cô bé nẹh nhàng khẽ
vươn vai đứng dậy. Cô sực
nhớ mình phải mang đồ
uống cho Băng, cô vội chạy
xuống bếp. Cô từng nghe
bác Kim nói, cậu chủ Băng
rất khó tình, không bao giờ
làm những gì mình không
thích và từ trước giờ cậu ấy
chỉ uống mỗi cà phê thôi.
Cô ngẫm lại cũng thấy lạ vì
từ trước tới giờ cô chỉ pha
cacao cho cậu ấy. Không
phải vì cô pha cà phê dở mà
vì cô thấy uống cà phê vào
buổi tối không tốt cho sức
khỏe vì thế cô chỉ pha cho
cacao. "Hay có khi nào anh
ấy đã nhận ra sự "cuốn hút"
của cacao như cô không" cô
thầm nghĩ. Nhưng thật ra là
anh ấy chỉ uống cacao do
chính tay cô pha còn lại anh
chỉ uống cà phê.
Cốc...cốc...
- Vào đi. Giọng nói lanh
lùng vang lên
Cô bé khẽ đẩy cánh cửa
bước vào phòng của Băng.
Nhẹ nhàng đặt ly cacao
xuống bàn của Băng. Cô
lặng nhìn anh đang chăm
chú làm việc bên chiếc
laptop của mình. Bây giờ, cô
thực sự không ghét Băng
như ngày đầu tiên mới gặp.
Sống chung với anh ấy gần
tháng rồi cô dần nhận ra
anh ấy không phải là người
độc ác. Cái vỏ bọc độc ác,
kiêu căng chỉ là do anh ấy
xây dựng lên do môi trường
sống của anh. Vì thực chất
anh ấy cũng biết quan tâm
tới người khác chứ như việc
anh đã giúp cô bé băng lại
vết thương sáng nay" cô
thầm nghĩ.
- Vết thương thế nào rồi?
Câu hỏi của Băng đã kéo cô
ra khỏi dòng suy nghĩ miên
man của mình. Nhìn xuống
vết thương rồi cô trả lời:
- Dạ. Nó cầm máu rồi nhờ
anh băng dùm em đó. Cảm
ơn anh nha.
Cô bé mỉm cười nhìn anh.
Lúc này anh mới ngẩn đầu
lên nhìn cô. Anh lanh lùng
nói:
- Tôi chỉ không muốn
trường mình có thêm giọt
máu nào trên sàn thôi.
Mặc dù anh nói vậy nhưng
cô bé vẫn cảm tưởng như
anh ấy đang cố giấu việc gì
đó.
- Dạ. Dù gì cũng phải cảm
ơn anh chứ.
- Cô rắc rối thật nhỉ?
Cô ngạc nhiên trước lời nói
bất ngờ của anh, cô thắc
mắc trả lời:
- Dạ?
Không ngước nhìn cô mà
cắm cúi vào chiếc laptop
anh trả lời:
- Mới ngày đầu đi học, cô đã
rất được mọi người "quan
tâm" rồi nhỉ.
Giọng điệu mỉa mai của anh
lam cô mới sực nhớ đến vụ
đó. Cô nói dối:
- Không đâu ạ. Làm gì có ạ.
Liếc nhìn cô anh khinh
khỉnh đáp:
- Thật thế sao. Cô tưởng qua
mắt được tôi sao?
Ấp úng trả lời:
- Dạ... không... Em xin lỗi.
- Nếu cô rảnh rỗi có thời
gian làm mấy truyện đó thì
hãy vào hội học sinh đi. Ở
đó đang thiếu người.
- Dạ? Không cần thế đâu ạ.
Cô trả lời. Hội học sinh
sao? Băng là hội trưởng hội
học sinh của trường mà.
- Tùy cô. Giờ cô ra đi, tôi
còn phải làm việc.
- Dạ.
Cô nhẹ nhàng rút về phòng
mình. Cô không muốn làm
phiền Băng nữa. Cô biết
Băng nói cô vào hội học
sinh là để tránh bớt rắc rối
mà cô phải gặp. Thầm cảm
ơn anh, cô đi về phòng. Cô
không muốn làm phiền anh
hay bất cứ ai nữa.
Sáng hôm sau, cô bước vào
lớp với chiếc cặp đã bị rách
một bên quai. Mái tóc dài
buộc cao cũng như quyết
tâm không bao giờ thua
trước đám nhà giàu đáng
ghét kia. Cô đeo thêm chiếc
earphone, nhạc sẽ giúp cô
bình tĩnh và không phải
nghe những lời nói khiêu
khích của đám học sinh
xung quanh, từ từ bước về
chỗ ngồi hy vọng hôm nay
sẽ không có gì.
"Rầm"
Chiếc ghế cô ngồi bị gãy
chân khiến cô bị té. Cô tức
giận đứng lên trong tiếng
cười khinh bỉ, trêu trọc của
đám học sinh trong lớp.
mặc dù tức nhưng cô không
nói gì mà chỉ im lặng dứng
dậy, phủi bụi trên váy rồi
bình thản đổi chiếc bàn đó
đi sang bên cạnh. Một giọng
nói tức giận vang lên từ
một đức con gái tóc đen
thẳng với đôi mắt nâu đanh
đá:
- Mày làm hư chiếc bàn rồi.
Mày phải bồi thường chiếc
bàn cho trường chứ.
Lời nói của con bé tóc đen
đo khiến cho mấy đứa trong
lớp nhao nhao lên. Cô bình
thản liếc nó bằng ánh mắt
sắc lẻm, trả lời:
- Haizz... tôi không ngờ cô
ngốc mà mắt cô cũng có vấn
đề nữa. Cô nhìn mà không
biết chiếc ghế đó bị cắt à.
Làm sao một chiếc ghế bằng
kim loại mà có thể dễ dàng
bị gãy được.
Cả lớp khẽ "ồ" một tiếng.
Còn con bé kia đang tức đến
sôi máu vì bị hạ nhục, nó
giơ tay lên tát " bốp" vào cô
một cái rõ đau:
- Mày... còn tỏ ra ta đây nữa
nhỉ? Mày được lắm.
Vừa định giơ tay đánh lại
cô, cô chụp tay nó lại rồi tát
lại nó một cái "bốp" rõ kêu.
Cô khinh khỉnh trả lời:
- Đùa thì cũng có mức độ
thôi. Đừng tưởng cô có thể
đánh tôi lần thứ hai chứ. Cô
tưởng tôi sẽ nhường cô mãi
sao.
Ánh mắt sắc của cô nhìn
thẳng vào con bé đó khiến
nó hoảng sợ. Cánh tay của
con bé đang bị cô giữ chặt
lại. Đương nhiên sức của
một tiểu thư làm sao đọ lại
được sức của một cô bé đã
có thành tích thể thao cao
nhất ở bên nữ được ( ở
trường cũ ^^).
Thấy tình thế của bạn mình
đang bất lợi, một đám trong
lớp xông lên tính đánh cô
bé để "cứu" bạn.
- Chào mọi người! Có
chuyện gì mà mới sáng sớm
đã ồn ào thế.
Giọng nói ngái ngủ của một
cậu con trai đang bước vào
lớp. Khẽ gãi đầu rồi lấy tay
che cái ngáp ngái ngủ của
mình. Mặc dù đang ngái
ngủ cũng không làm cho cậu
ấy mất đi vẻ đẹp mà còn
ngược lại. Nó làm cho
khuôn mặt điển trai, đầy
nét tinh nghịch của cậu
thêm phần dễ thương như
một đứa trẻ hơn. Đám con
gái trong lớp nhôn nhao
lên:
- A, cậu đi học rồi à...
- Chào cậu nhé...
- Lâu không gặp...
- .....
Đám con gái thi nhau nói
như muốn thu hút sự chú ý
của cậu ta. Khẽ mỉm cười
gật đầu, một nụ cười baby
của anh cũng khiến đám
con gái trong lớp sướng
rần, khẽ đỏ mặt. Từ lúc anh
bước vào lớp, mọi ánh mắt
đều bị hướng sự chú ý vào
anh. Lúc đó, tại lớp, một cô
bé đang đứng ngó trân trân
vào anh, không hẳn vì vẻ
đẹp trai của anh mà vì nó
khiến cô nhớ tới một sự
kiện không mấy hay ho. Đó
là Xuân. Cô nhìn anh ta
không nói gì. Lúc này anh
mới nhìn sang cô bé -
nguyên nhân của sự ồn ào
ngày vào buổi sáng sớm
này. Anh cũng ngạc nhiên
không kém. Cô không nói
gì, bỏ ra khỏi lớp trước khi
anh kịp nói điều gì. Vội bỏ
cặp vào chỗ nào đó, anh bỏ
ra ngoài theo cô.
Đi tới một chỗ vắng so với
bên ngoài, cô đứng lại thở
phào. Cô không muốn gặp
anh ta, kẻ mà hôm qua cô
đã chót có cư xử quá đáng.
Đứng dựa lưng vào lan can,
cô nhìn ra qua cửa sổ bất
chợt anh chàng mà cô muốn
né xuất hiện khiến cô
không khỏi ngạc nhiên đến
xém té lăn ra đất nếu không
có cái lan can để giữ.
- Ồ, cô học cùng lớp với tôi
à.
Giọng nói tinh nghịch của
anh khiến cô ngập ngừng.
- Ơ... ừm... thì sao?
Anh cười lớn trả lời:
- Haha... không sao. Tôi chỉ
vui quá thôi. À, chúng ta là
bạn cùng lớp đúng không
vậy nên đổi cách xưng hô đi
he. Mình là Minh Triệt. Rất
vui được gặp cậu.
- Ơ... ừm... tôi là Diệp Xuân.
Khẽ ngạc nhiên trước cái
tên của cô bé, vì anh đã
nghe nó ở đâu rồi. Anh
mỉm cười nói:
- Ừm, tên đẹp ha. Tự dưng
nhìn cậu tớ nhớ vụ hôm qua
quá ha.
Nói xong cậu ta cười to như
một đứa trẻ khiến cô đỏ
mặt vì cảm giác như mình
đang bị trêu trọc.
- Hừm... kệ tôi. Anh đừng
có đi kể với ai vụ đó đó.
- Hehe. Sao thế? Vui mà? À,
hôm nay mới nhìn rõ, mặt
cậu có nhiều vết thương
vậy? Sao thế? Mà sáng sớm
có vụ gì vậy?
Hơi giật mình khi Triệt để
tay lên chỗ mà cô băng ở
trên trán. Vội đẩy tay anh
ra, cô trả lời:
- Không có gì. Trong lớp cậu
làm ơn đừng tỏ ra quen tôi.
Nói xong, cô bỏ chạy về
lớp. Không hiểu sao, có có
cảm giác nếu mình thân
thiết quá với anh ta, cô sẽ
gặp nhiều rắc rối hơn. Nói
xong, cô bỏ chạy thẳng về
lớp trước khi Triệt kịp đặt
thêm bất cứ câu hỏi nào.
Trở về lớp, vừa đeo chiếc
earphone vừa ngồi nhìn
khung cảnh của sân trường
qua khung cửa sổ khiến tâm
trạng của cô thoải mái hơn
và tạm quên đi những thứ
xung quanh.
Ầm
Chiếc cặp từ đầu đặt cái
"ầm" lên bàn cô khiến cô
giật mình thoát khỏi dòng
suy nghĩ mông lung. Cô giật
mình nhìn lên với ánh mắt
tức tối nhìn chủ nhân của
chiếc cặp vô duyên ấy. Đó là
Triệt. Cô khẽ thở dài, than
thân tại sao cứ phải gặp
những người mình không
muốn gặp hoài thế. Anh lên
tiếng trước:
- Chào bạn. Mình là Minh
Triệt. Rất vui được gặp cậu.
Chúng ta là bạn nhé. Cậu là
Diệp Xuân đúng không.
Ngạc nhiên trước câu hỏi và
vẻ mặt đóng kịch "vờ như
không biết" của anh cô trả
lời:
- À, vâng, rất vui được gặp
cậu.
Cô trả lời và khẽ bắt tay của
anh. Lúc này cô chợt nhận
ra là mình sẽ "được" gặp rất
nhiều điều thú vị trong
tương lai vì việc vừa rồi.
Anh ngồi xuống ngay chỗ
bên canh cô, càng khiến
đám con gái ghen tức hơn.
Cô tức anh lắm, vì anh mà
cô sẽ phải gặp rắc rối hơn.
Không nhìn anh, cô nói nhỏ
đủ để cho Triệt nghe thấy:
- Anh rắc rối quá. Anh quên
những gì tôi nói rồi sao?
Anh hồn nhiên đáp và cũng
không nhìn cô:
- Đương nhiên là không rồi.
Vì không muốn mọi người
biết chúng ta quen nhau
nên tớ mới làm thế.
- Hừ... sao anh không đi làm
quen với người khác ấy. Đồ
rắc rối.
- Không thích. Tớ muốn làm
bạn với cậu cơ.
Nhìn anh chàng vừa nói
vừa cười trước mặt mà
khiến cô không khỏi bực
mình. Cô đe dọa:
- Tùy anh. Rồi anh sẽ phải
hối hận thôi.
Nói xong cô đeo earphone
vào, bật nhạc lên rồi nằm
gục xuống bàn như không
muốn nghe thêm bất cứ lời
nói nào của anh chàng đang
ngồi ngay cạnh mình. Cũng
may, hôm nay là giờ tự
quản nên cô có thể tha hồ
ngủ nhưng do đám con gái
cứ tíu tít bên anh chàng
ngồi bên khiến cô không
khỏi bực mình nhưng cô
nhẹ giọng nói với anh:
- Cậu không phiền khi đi ra
khỏi đây được chứ. Cậu ồn
ào quá.
- Ơ, tớ có nói gì đâu.
Nhìn ánh mắt đang muốn
nói " đi đi" của cô làm anh
bật cười. Anh xoa đầu cô bé
rồi đứng lên đi ra ngoài.
Đám con gái cũng ra theo
nhưng trước khi ra cũng
không quên quắc mắt cho cô
một cái.
Giờ ăn trưa đến nhưng cũng
không làm cô thêm đói. Từ
sáng tới giờ, ngoài nằm một
đống trên bàn do hôm nay
là giờ từ học ra thì đâu có
làm cái gì nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro