Chương 6:
Tối hôm đó, mọi người ai
cũng nhận ra trên mặt của
cô bé có nhiều vết thương
hơn "cần thiết". Cho dù bị
hỏi thế nào, cô cũng không
nói ra lí do. Cô không
muốn mọi người biết về
những gì cô đã trải qua lúc
sáng. Cô thầm nghĩ đến
những truyện hồi sáng mà
trong lòng hơi chút hối hận,
có lẽ cô hơi nóng nảy mà
thách thức con bé kia.
Nhưng dù gì mọi chuyện đã
qua, việc đã xảy ra thì cũng
đã xảy ra rồi. Từ giờ cô sẽ
chuẩn bị tinh thần để
đương đầu với những khó
khăn trước mắt thôi. Cô mệt
mỏi vươn vai rồi đi ngủ sau
khi đã làm xong.
Sáng hôm sau, cô tới lớp
sớm. vừa đến cô đã thấy
trên bàn cô đầy rác bẩn.
đám học sinh xung quanh
thì cười khúc khích, tỏ vẻ
thích thú. Mặc dù tức giận
nhưng cô chỉ thở dài một
cái rồi bắt đầu dọn dẹp sao
cho kịp giờ học. Thấy thái
độ bình thản của cô, đám
học sinh trong lớp tức lắm
nhưng chắc chắn bọn họ sẽ
còn nhiều trò đê tiện khác
nữa.
Đến giờ ra chơi, Tuyết Nhi
bước tới bàn của cô nói:
- Hãy nhớ những gì tao nói
hôm qua đấy.
Liếc nhìn con bé đó, cô đáp:
- Tôi không phải là loại
thiểu năng đến nổi không
nhớ mọi chuyện hôm qua.
Giờ cậu không còn gì thì tôi
xin phép đi ăn trưa.
Nói xong, cô đẩy con bé
Tuyết Nhi ra rồi đi một
mạch tới canteen. Ăn trưa
xong cô đi thẳng lên sân
thượng. Cô bé muốn được
yên tĩnh một mình. Ngôi
trường mới này có quá
nhiều khác biệt so với cô,
moi thứ đều quá rắc rối.
Ngay ngày đầu tiên đi học,
cô đã không yên rồi. Dù có
hơi bực mình nhưng cô vẫn
cố kìm nén vì đây là điều
cần thiết, cô không muốn
làm phiền người khác phải
quan tâm tới mình. Giờ ăn
trưa kết thúc, cô bước vào
lớp với chiếc earphone đang
còn đeo trên tai, cô không
muốn nghe những lời bàn
tán, chế giễu của những
người xung quanh. Bước
đến chiếc bàn, cô thấy có
vài người đang đưa ánh mắt
hiếu kì nhìn cô, có vài
người lại cười khúch khích
tỏ vẻ thú vị. Theo linh cảm
của cô, thì chắc chắn sẽ có
chuyện gì xảy ra. Cố nhắm
mắt làm ngơ, cô lấy sách từ
trong hộc bàn ra để chuẩn
bị cho tiết học sau, bất ngờ
cô bé "ah" lên một tiếng.
vội rụt tay lại. tay cô đang
bị chảy máu, lối vội cuốn
sách ra. Nó đã bị xé nát
tươm, trên đó là chiếc dao
lam mà lúc nãy đã cắt trúng
tay cô. Nắm chặt bàn tay
đầy máu do vết thương, cô
cố kìm nén trước sự "hào
hứng" và thích thú của đám
học sinh trong lớp. "Nếu
bây giờ mà phản ứng thì sẽ
càng khiến bọn nó thích
thú. Nhất định không" cô bé
thầm nghĩ.
Cô xin phép giáo viên đi lên
phòng y tế để băng vết
thươngn và đồng thời đi xả
stress.
Bước vào phòng y tế, cô bất
chợt thấy Băng. Anh đang
đứng gần tủ thuốc, hình
như đang lấy thuốc gì đó.
Cô hơi ngạc nhiên không
biết làm gì. Anh chợt lên
tiếng trước:
- Tay cô bị sao thế?
- Không có gì đâu. Chỉ là do
em bất cẩn thôi. Ang ở đây
làm gì?
Anh không trả lời mà đi
thẳng đến chỗ cô, kéo tay cô
lại gần chiếc ghế, anh đẩy
cô ngồi xuống rồi lấy bông
băng để băng vết thương
cho cô. Lúc đó, cô bé chợt
khẽ thấy cảm động. Thì ra
anh ta cũng không xấu. Mặc
dù băng không đẹp bằng
của Phong nhưng ít nhất nó
vẫn ổn. anh chợt lên tiếng:
- Tôi ghét ai đụng đến người
của gia đình tôi.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng
nghĩ lại cũng đúng, dù gì cô
cũng đã kí hợp đồng với tập
đoàn AJ rồi mà
Nói xong anh đứng dậy bỏ
ra ngoài khi cô chưa kịp
cảm ơn.
Cô ở trên phòng y tế đến
hết tiết cuối. Một phần do
cô không muốn quay lại lớp
và một phân cô đang cảm
thấy rất mệt. Nằm ngủ thiếp
trong cái phòng y tế sang
như khách sạn 5 sao này thì
thật tuyệt.
Khi cô bật dậy thì mọi người
đã ra về từ lâu. Cô vội quay
về lớp lấy cặp thì nhận ra
rằng cặp mình đã "mất
tích". Có một tờ giấy để trên
bàn:
Cặp của mày đang ở trên
cây cao nhất trường, ngon
thì đi mà lấy.
Cô shock trước hành động
đó. Cây cao nhất trường
sao. Chẳng lẽ cô phải trèo
cây sao. Khẽ thở dài rồi cô
cũng lật đật chạy ra cái cây
đó.
Cái cây này cũng khá cao, cỡ
tâm từ 5-6m và cô có thễ
thấy chiếc cặp của mình
đang treo trên đó. Bắc
thang rồi leo lên cây. Ngồi
trên cành cây to nhất, cô cố
với chiếc cặp. Chiếc thang
bất chợt bị gãy mất cái chân.
May lúc đó cô đang ở trên
cây, không thì đã bị té rồi.
Giờ cô đang ở trên 1 cành
cây cao hơn 5m. cô lại rời
vào một tình huống dở khóc
dở cười của mình. Lúc này
cô mới thực sự sợ. Trời
cũng đã bắt đầu tối. Cô định
liều nhảy xuống, hi vọng sẽ
không có gì nghiêm trọng
xảy ra. chợt một giọng nói
vang lên:
- Cậu đang chơi trò gì trên
đó vậy?
Một chàng trai đang đứng
cách cái cấy mà cô đang leo
không xa lắm. Cô vừa
mừng vừa sợ. Anh bước lại
cái cây, ngước nhìn cô, anh
hỏi:
- Cậu thích trèo cây thế sao?
- Không. Tôi đang bị mắc
kẹt trên cây nè. Chiếc thang
bị rớt rồi.
Cô nhìn anh với ánh mắt
cầu cứu. Anh bật cười, trêu
đùa cô:
- Chà, tôi tưởng cậu thích
trèo cây như khỉ chứ.
Cô tức giận đến không nói.
Cô đang rất bực vì bị bọn
kia chơi cho một vố. Cô
không nói gì mà chỉ im
lặng. Anh nhìn cô một lúc
rồi, dang hai tay ra nói:
- Cậu nhảy xuống đi, tôi đỡ
cho.
Ngạc nhiên trước lời nói của
người đứng trước mặt
mình, cô nói:
- Ơ, anh đùa à?
Anh nói nhanh:
- Thế giờ cậu ở trên cây
luôn. Tôi đi về.
Vội cản anh lại:
- Ơ không, đừng. làm ơn đi
mà. - cô nghĩ lại, dù gì lúc
nãy mình cũng tính nhảy
rồi mà.
Anh chàng quay lại cười
tinh nghịch trước lời thỉnh
cầu của cô bé, anh đứng
dưới cây và đợi cô bé nhảy
xuống. Thoáng lưỡng lự
nhưng khi quay đầu lại, cô
thấy một con sâu róm đang
ở gần đó, cô hét lên rồi
nhảy ùm xuống trước sự
ngạc nhiên của anh.
- A...a...a....
Cô té, đè lên cậu con trai.
Đang còn hoảng sợ do con
sâu lúc nãy, cô cứ ôm khư
khư anh. (sâu là thứ mà cô
bé sợ nhất). Mất một lúc
sau cô mới nhận ra hành
động khiếm nhã của mình,
vội đừng dậy, có nói:
- Xin...lỗi... và cảm ơn.
Nói xong, cô cầm cặp chạy
đi mất. để cho anh chàng
kia ngồi cười điên cuồng.
Lần đầu tiên anh gặp một
người ngốc nghếch đến thú
vị như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro