Chương 4:
Ngôi nhà to lớn đến khủng
khiếp, để dọn dẹp hết nó là
một vấn đề. Cô được phân
công dọn các phòng ở tầng
4 và 5 của dãy nhà đông.
Tầng 1,2,3 được người khác
dọn. Dọn dẹp xong xuôi cô
đi ra vườn. Cô thấy công
việc này cũng không quá vất
vả. Mà cũng may cậu chũ
của cô không phải là người
khó tính. Hihi, phải nói anh
ấy rất tốt ấy chứ. Đi loanh
quanh trong vườn. Khu
vườn rộng, được trồng cỏ
rất đẹp, xung quanh là các
khóm hoa được chăm sóc
cẩn thận. Ở đằng sau thì...
như một khu nghỉ dưỡng,
một chiếc hồ bơi rộng với
những chiếc ô to che những
chiếc ghế to trên bờ. Không
có ai ở đây cả, Xuân từ từ
tiến lại chỗ hồ bơi. Hồ bơi
là thứ mà cô muốn được
chơi nhất mặc dù cô không
biết bơi. Đang ngồi nghịch
nước, chợt nghe tiếng gọi
mình, cô vội vàng đứng lên
rồi do luống cuống quá cô
té xuống hồ. Cô vùng vẫy
kếu cứu nhưng ở đây xa với
ngoài kia quá không có ai
nghe cô cả. Càng hét cô càng
hoảng loạn, cô sợ mình sẽ
chết mất. Cô từ từ chìm
xuống.
Ùm...
Một ai đó nhảy ùm xuống
hồ và cứu cô bé. Trong cơn
mê, cô không nhìn rõ được
mặt của người đó nhưng
thầm cảm ơn.
Tỉnh dậy, Xuân nhận ra
mình đang ở trong môt căn
phòng xa xỉ. Toàn thân đau
nhức, đầu óc quay cuồng,
quần áo mình đã được thay
bằng một bộ pyjama của
nam. Cô cố nhớ tại sao
minh lại ở đây. Bất chợt có
tiếng nói đằng sau cô làm
cô giật mình:
- Cô tỉnh rồi à?
Quay người lại cô thấy
người con trai rất cao, hơi
gầy. Đang lau khô mái tóc
của mình. Có lẽ là vừa tắm
xong. Cô hơi giật mình và
tự hỏi: " Tại sao mình lại ở
đây? Người này là ai chứ?"
- Ơ, anh là ai thế? Tại sao
em lại ở đây?
Cô cố nói vì họng cô đang
rất đau. Anh ta lại gần cô,
lúc này cô mới nhìn rõ được
khuôn mặt của anh. Đôi mắt
màu hổ phách thu hút của
anh, mái tóc nâu ướt hơi dài
buông xuống làm tôn lên
khuôn mặt của anh làm cho
càng thêm thanh tú. Hơi giật
mình khi anh tiến gần tới
mình, cô vội đứng dậy tính
lùi lại nhưng chân cô tê tái
có lẽ do vụ hồ bơi té ầm về
phía trước, may có anh
chàng kia đỡ nếu không cô
đã té xuống đất rồi.
- Cô rắc rối thất đấy! Lúc
nào cũng gây chuyện, không
biết bơi mà lại nhảy xuống
hồ.
Cô hơi ngạc nhiên nhìn
khuôn mặt của chàng trai
vội vàng thanh minh:
- Ơ đâu có đâu ạ. Em vô
tình bị trượt chân xuống hồ
mà.
Nhìn khuôn mặt ra vẻ ngây
thơ đang muốn thanh minh
trước mặt mình, anh khẽ
cười rồi đáp:
- Thì cứ cho là vậy đi. Vậy
điều đó càng chứng tỏ cô là
người rắc rối, suốt ngày chỉ
biết té.
Cô đơ ra vì câu nói của anh,
chỉ biết im lặng cúi mặt
xuống. Chợt cánh cửa mở
rầm ra, một chàng trai chạy
vào với vẻ mặt hột hoảng.
Đó là Phong. Vừa thấy cô bé
đang ngồi yên trên giường,
anh bất giác thở phào:
- Em không sao chứ? Thái
Vũ, cậu về rồi à.
Chạy lại chỗ cô bé. Cô bé
khẽ nhìn anh ấy mừng
thầm, không ngờ có người
lo cho cô như thế.
- Dạ em không sao. Nhờ anh
kia mà em không sao. A, em
cảm ơn anh nha.
Quay lại nhìn Vũ cô mỉm
cười. Lúc này Vũ mới cất
tiếng:
- Ừm, chào cậu. Có vẻ cậu
đến đây không phải vì
muốn chào tớ nhỉ.
Câu nói đó khiến Phong hơi
chững lại, con Xuân thì vẫn
cứ ngơ ngơ chả hiểu gì.
Do vụ hồ bơi đó mà Xuân
được nghỉ 2 ngày để tỉnh
dưỡng. Trong ba cậu chủ, cô
đã gặp được 2. "Haiz...
mình chỉ toàn để lại ấn
tượng xấu, may mà các anh
ấy không quan tâm lắm,
không biết cậu chủ thứ 3
như thế nào nhỉ?" cô thầm
trách bản thân. Đi dạo vài
vòng quanh vườn để lấy
không khí. Khu vườn rộng
lớn này thật dễ khiến con
người ta thấy thoải mái
hơn. Dù sống xa nhà nhưng
cô cũng không cảm thấy quá
khó khăn bởi vì còn có
nhiều người quan tâm tới
cô. Cô cũng đã dần quen
cuộc sống này. Từ nãy đến
giờ, cô mới nhận ra ở chỗ
nhà chính ồn ào chuyện gì
đó. Khi vừa đến đó, cô thấy
mọi người đang xếp hàng
kính cẩn chào ai đó. Đó chỉ
là một cậu con trai thôi mà.
Ánh mắt của anh đảo khắp
mọi người rồi dừng lại ở
Xuân. Đôi mắt đan sâu như
muôn hút tất cả vào trong
đó. Anh hỏi:
- Cô là ai?
Giọng nói lạnh lùng không
cảm xúc, khiến cô bé khẽ
rùng mình. Bối rối không
biết trả lời sao, cô nhìn trân
trân vào cậu con trai đó và
bị thu hút bởi nét lạnh lùng
trên khuôn mặt của anh.
Mái tóc đen cùng màu với
đôi mắt đen tạo nên một
nét đẹp lạnh lùng, dường
như anh ấy là con người
của băng tuyết. Khuôn mặt
đẹp không cảm xúc, anh
nhìn mọi người bằng ánh
mắt khinh thường như chỉ
có anh là nhất.
"Đó là Diệp Xuân, cô bé
giúp việc mới đến cò đây là
cậu chủ Nhất Băng" Bác Kim
đỡ lời.
Cô bé chợt "Ah" một tiếng
rất khẽ. 'Thì ra đó là cậu
chủ thứ 3 của cô"cô chợt
hiểu.
Anh khẽ nhách mép nở một
nụ cười độc ác, tiến lại chỗ
cô bé, cúi xuống nói khẽ:
- Ah, thì ra là cô. Cô bé tội
nghiệp bán thân vào đây để
trả nợ sao. Bố mẹ cô kể ra
cũng "tốt" nhỉ. Sẵn sàng
bán cô con gái của mình cơ
đấy. Nếu tôi là cô chắc tôi
sẽ chết vì căm ghét họ mất.
Từ lời nói buông ra của anh
như mỉa mai cô. Anh đã xỉ
nhục cha mẹ cô, đó là điều
mà cô căm ghét nhất. Bất
chợt mọi dũng cảm của cô
từ đâu xuất hiện và một
tiếng "Bốp" rất to vang lên
khiến cho mọi người giật
mình. Cô đã tát anh. Cô
nhìn anh bằng anh mắt căm
ghét, đầy tức giận:
- Xin lỗi đã làm anh thất
vọng, tôi đến đây là do tôi
tự nguyện chứ không ai bán
tôi cả. Đúng là gia đình tôi
nợ tập đoàn AJ và tôi nhất
định sẽ trả. Và điều cuối
xin anh nhớ cho, tôi không
hề căm ghét hay giận bố mẹ
tôi. Toi tự hào về họ, tôi
không cho phép bất cứ ai
đụng chạm tới họ.
Mọi người dường như chưa
tỉnh ra khỏi cú shock lúc
nãy. Chàng trai quay qua
nhìn cô với ánh mắt ngạc
nhiên xem lẫn tức giận:
- Cô dám tát tôi sao, cô sẽ
phải hối hận.
Đôi mắt đen đầy giận dữ
của anh như muốn bóp chết
cô bé nhưng điều đó không
làm cô bé run sợ. Đáp lại
ánh mắt của anh, đôi mắt
của cô đầy cương quyết và
đầy sự căm ghét, cô đáp:
- Tôi chưa bao giờ phải hối
hận về những gì mình đã
làm, kể cả CÁI TÁT vừa rồi
Cô bé nhấn mạnh từ "cái
tát" như muốn trêu tức anh.
Nói xong cô vụt chạy về
phía phòng của mình. Cô
muốn che dấu những giọt
nước mắt của mình, cô
không muốn tỏ ra yếu đuối
trước mặt người khác.
Phong và Vũ đứng quan sát
từ xa cũng không khỏi ngạc
nhiên. Vũ chợt cười, anh
thấy thật sự thú vị về cô bé
này - người đầu tiên dám
tát Băng. Phong chỉ đứng
im, anh chợt lo cho cô bé,
vội chạy theo cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro