Chương 22:
Từ từ bước ra khỏi phòng
tắm, Xuân nhẹ nhàng lau
mái tóc dài đang ướt của
mình. Mặc bộ Pyjama mà
Triệt đưa cho mình, cô cảm
thấy hơi ngại. Bộ pyjama
hơi rộng so với cô nên cô
phải sắn tay áo lên mới có
thể mặc vừa. Mái tóc dài
xõa xuống, hơi nước hơi bốc
lên, nhìn cô lúc đó trông có
nét gì đó rất dễ thương và...
quyến rũ. Đôi mắt to, tròn,
đen của cô làm cho khuôn
mặt của cô càng thêm đáng
yêu. Từ cô toát ra một nét gì
đó rất thu hút mà khiến ai
cũng phải ngắm nhìn. Triệt
cũng không phải là ngoại lệ.
Ngay từ khi Xuân bước vào
phòng, ánh mắt của Triệt đã
không ngừng nhìn cô rồi.
Khuôn mặt tròn dễ thương
có một chút cương nghị. Đôi
mắt to trong sáng rất tinh
nghịch đang nhìn vu vơ đâu
đó, thân hình hơi mập của
cô hay cả cái dáng vẻ vụng
về khác với vẻ lạnh lùng
vốn có,...tất cả đều đã được
anh thu vào trong trí nhớ
của mình và không biết từ
bao giờ, cậu đã yêu tất cả
những điều đó rồi, Đã bao
lần cậu nhớ tới khuôn mặt
đó, muốn được ôm thật chặt
cô mỗi khi cô đơn hay mệt
mỏi, muốn được ngắm nhìn
khuôn mặt ấy mãi thôi.
Xuân đã từ từ bước vào
lòng cậu lúc nào mà chính
cậu cũng không rõ. Cậu biết
mặc dù Xuân là người rất
mạnh mẽ, cứng rắn nhưng
thật ra càng mạnh mẽ bao
nhiêu thì bên trong càng
mềm yếu bấy nhiêu. Tiếp
xúc nhiều với Xuân mới biết
là cô là người rất tình cảm
và tốt bụng, đôi khi còn rất
trẻ con nữa, chứ không như
vẻ ngoài lạnh lùng và có
chút kiêu kì của mình. Nó
có lẽ chỉ là vỏ bọc mà cô cố
tình tạo ra để sống trong cái
môi trường đầy sự phân
biệt đối xử như trường Lâm
Quang này.
- Này, nhìn gì vậy. - Xuân
hỏi khi nhìn Triệt.
- Hả??? không có gì. Quen
cậu lâu rồi tớ mới nhận ra
cậu đẹp thật đấy. - anh mỉm
cười trả lời.
Lâu nay trước giờ, ít có
người khen cô đẹp tự dưng
hôm nay có người khen cô
như thế làm cô cảm thấy hơi
ngượng.
- Thôi, đùa à. - cô chối.
- Thật mà. Ngồi xuống đây
đi. - cậu vừa nói vừa kéo
tay cô ngồi xuống bên cạnh
mình.
- Uống sữa đi. - cậu mỉm
cười đưa cho cô ly sữa.
- Ừm, cảm ơn, cậu lạ vậy?
có chuyện gì sao? - cô cảm
thấy hơi nghi ngờ trước thái
độ của Triệt.
- Hihi...sao lại nghĩ thế chứ.
- cậu trách. - Nhưng mà
cũng đúng. - cậu cười cười
nói tiếp.
- Thấy chưa. Có chuyện gì
sao? - cô hỏi.
- Thì cậu cứ uống hết sữa
rồi ăn sáng đi.
- Ờ. - cô nhìn cậu nghi ngờ.
.......................
Sau khi ăn xong bữa sáng
khá đơn giản, chỉ là một li
sữa và vài lát bánh mì
Pháp. Xuân quay ra hỏi
Triệt:
- Nào, nói tiếp đi, có chuyện
gì sao?
- Ừm. Xuân, cậu là bạn tớ
đúng không? - cậu hỏi.
- Ừm.
- Cậu hứa sẽ giúp tớ khi tớ
cần đúng không? - cậu hỏi
tiếp.
- Ừm. - cô trả lời như một
cái máy.
- Vậy... - cậu hít sâu rồi nói
tiếp. - Hãy đi với tớ sang
Nhật.
Cậu nói rất từ từ và rành
rọt. Nhưng những lời nói
đó dường như lại phải mất
rất lâu để Xuân hiểu, phải
một lúc sao, cô mới phản
ứng.
- CÁI GÌ??????? Cậu đùa
à???? - cô hét toáng lên.
- Không tớ, nói thật. Được
chứ? - Triệt bình tĩnh nhìn
cô.
- Nhưng....sao lại đi sang
Nhật???
- Tớ muốn gặp mẹ tớ. Đi với
tớ nhé. - giọng cậu chầm
chậm như chứa cả sự van
nài.
- Nhưng...sao lại là tớ? Tớ
đâu biết mẹ cậu. Tớ đâu
biết....
- Cậu chỉ cần đi với tớ. Tớ
không đủ can đảm để đối
diện với mẹ. - giọng cậu
đầy đau khổ.
- Nhưng...tớ...à...tớ còn phải
chuẩn bị cho lễ hội sắp tới
của trường nữa. - cô kiếm
đại cái cớ nào đó.
- Không sao. Tớ đã nói với
anh Băng rồi và anh cũng
đồng ý, anh Phong và anh
Vũ cũng không có ý kiến gì.
Chỉ cần đi không quá 2 ngày
là được.
Cô ngạc nhiên nhìn cậu.
Không còn gì để nói nữa.
Không ngờ cậu ấy chuẩn bị
kĩ càng tới như thế.
- Tớ...không... - cô không
biết nói gì nữa.
- Chỉ cần hai ngày thôi. -
cậu nói nhanh.
- Tớ... - cô nhìn cậu không
nói gì. - ....được rồi. Chỉ hai
ngày thôi đó. - cuối cùng cô
cũng bị nét cương quyết
trên khuôn mặt cậu thuyết
phục.
- Thật chứ. Cảm ơn cậu
nhiều. - cậu mừng rỡ, ôm
chầm lấy cô thật chặt.
Khuôn mặt của cậu lúc đó
trông chẳng khác gì một
đứa trẻ vừa được quà, cười
tươi một cách thật hồn
nhiên và đáng yêu. Hỏi sao
có thể ghét cho được chứ.
Cô khẽ thở dài, không biết
nói gì. Biết sao được chứ, cô
đã hứa rồi thì không thể
nào rút lại lời. Có trách thì
trách cô quá yếu lòng và cả
tin. Ai biểu cô là bạn của
cậu nên giờ phải đồng ý
giúp cậu chứ. Nhưng nói
thật nhìn cậu vui thế này, cô
cũng cảm thấy vui vui.
...............................
Đứng trước chiếc máy bay
trực thăng đang chuẩn bị
cất cánh mà Xuân chợt cảm
thấy có chút gì đó hối hận
sao sao ấy. Không hiểu sao
lúc nãy cô lại đồng ý nhanh
tới như thế. Tự dưng lại đi
đến một nơi đầy lạ lẫm
khiến cô cảm thấy có chút
sờ sợ nhưng "phóng lao thì
phải theo lao" thôi. Cô đã
hứa với cậu ấy thì nhất định
cô sẽ làm.
- Đi nào. - Triệt nói, một
tay đưa về phía cô.
Hơi ngập ngừng một lúc
nhưng rồi cô cũng nắm lấy
tay cậu và bước lên chiếc
trực thăng đang đợi đó.
Cánh cửa đóng sập lại, máy
bay bắt đầu cất cánh. Nhìn
từ trên xuống, mọi thứ đều
trở nên nhỏ bé đi nhưng
nỗi lo trong lòng cô lại lớn
dần ra.
Sau mấy tiếng liên ngồi
trên máy bay, giờ cả Xuân
và Triệt đều đã tới Nhật
Bản. Cảnh vật quanh đây
thật khác so với ở Việt Nam,
có lẽ do tâm trạng hồi hộp
của Xuân mà ra nhưng cũng
có lẽ đó là thật.
................................
Gần ba tiếng đi từ sân bay
Tokyo, Xuân và Triệt dừng
trước một ngôi nhà có cánh
cổng bằng gỗ. Ngôi nhà này
nằm trong một con hẻm
khá yên tĩnh, trước ngôi
nhà là một tấm bảng to nổi
bật với dòng chữ Bang
Raiden (tiếng Nhật) mà đen,
từ nét chữ ấy toát lên một
cái uy mà khiến con người
ta cũng cảm thấy sợ.
Cạch...
Cánh cổng bằng gỗ ấy bất
ngờ mở ra khiến cho Xuân
hơi giật mình, cô lùi lại mấy
bước và núp sau lưng Triệt
như một đứa trẻ nhưng trái
ngược với cô, cậu chỉ đứng
im và lạnh lùng ném cái
nhìn đầy sắc bén về phía
cánh cổng và người đàn ông
vừa bước ra khỏi cánh cổng
ấy. Theo sau ông là một hai
người đàn ông khác mặc đồ
đen trông rất dữ tợn. còn
về phần người đàn ông kia
khuôn mặt trông có phần
"hiền lành" hơn nhưng từ
ông ta lại toát lên một nét gì
đó còn nguy hiểm hơn so
với hai người kia. Nét mặt
uy nghiêm, góc cạnh, làn da
đã có phần hơi nhăn cùng
mái tóc hoa râm của một
người tuổi đã cao nhưng đôi
mắt của ông ta ánh lên
những nét tinh anh của một
người thanh niên, chính đôi
mắt đó đã tạo nên nét riêng
biệt và khắng định cấp bậc
của ông ta hơn hẳn so với
hai người đàn ông có phần
trẻ hơn còn lại. Ông ta đơn
giản trong bộ yukata màu
đen và chiếc thắt lưng màu
vàng đất, hai tay buông
thẳng và ông ấy bắt đầu...
cúi chào Triệt....
- Xin chào cậu chủ. Chào
mừng đã đến bang Raiden
(tiếng Nhật). Tôi là Kiba. -
giọng người đàn ông có
phần trầm đục vang lên.
Xuân chợt bối rối vì không
hiểu người đàn ông kia
đang nói gì nhưng trái lại
cô, Triệt bình thản nhìn ông
ta và đáp:
- Cảm ơn, tôi muốn gặp bà
ấy. - cậu đáp lại bằng tiếng
Nhật một cách rất chuẩn.
- Bà ấy đang đợi cậu ở phía
trong, mời cậu đi hướng
này. - người đàn ông đó
vừa nói vừa cúi người
xuống đưa tay chỉ hướng
phía trong, ngay lập tức hai
người đàn ông kia cũng cúi
xuống và nhường đường
cho Triệt.
- Cảm ơn. - cậu bình thản
đáp rồi kéo tay Xuân đi
vào.
Không hiểu hai người kia
vừa nói gì nhưng cô biết
câu cuối là hình như Triệt
đang cảm ơn người đàn ông
kia cái gì đó, cô nhận ra là
vì kinh nghiệm "chinh
chiến" với anime của cô
suốt năm cấp hai.
Đi sát bên Triệt cô hỏi nhỏ
cậu khi hai người đang được
dẫn qua một dãy hành lang
với hai bên là hai khu vườn
nhỏ để đi vào nhà trong.
- Hai người nói gì vậy? Mà
ông ấy tên gì vậy?
- Không có gì đâu, cậu đừng
lo. Hãy ở bên tớ nhé. Còn
về phần người đàn ông kia,
thì cậu cứ gọi ông ta là
Kiba. - cậu nói nhỏ.
Cô đang tính nói gì đó thì
người đàn ông kia dừng lại
và đẩy một cánh cửa ra và
ra hiệu mời mọi người vào
vì thế cô cũng im lặng và đi
theo.
Phía trước của ngôi nhà có
thể là rất đơn giản nhưng
ngôi nhà đằng sau cánh
cổng vừa rồi thì lại khác.
Trước mắt cô bây giờ là một
khu vườn khá rộng được
trải một lớp cỏ mềm, phía
tay phải cô là một vài bụi
trúc nhỏ đứng bên cạnh
một cái hồ có chiếc cầu nhỏ
bắc qua, bên dưới hồ là vài
con cá chép Nhật màu đen
và cam. Phía tay trái cô là
một vườn hoa nhỏ rất đẹp
với đủ loại hoa mà cô chưa
từng biết tới. Ở chính giữa
là một gian nhà to bằng,
được xây theo phong cách
Nhật thời xưa, nhưng cái
cửa kéo bằng giấy đơn giản
nhưng rất tinh tế.
Mãi mê ngắm nhìn ngôi
nhà mà Xuân không để ý
rằng từ nãy giờ có một
nhóm người đàn ông mặt
mày dữ tợn đứng từ đó nãy
giờ.( hơi lạ, vì mấy người
đó đâu có nhỏ đâu mà
không để ý ta???). Cô hơi
giật mình và thoáng chút sợ
vì sự dữ tợn của mấy người
đó. Dường như Triệt nhận
ra điều đó, cậu khẽ siết chặt
tay cô để trấn an cô.
- Tôi muôn gặp bà ấy. - Cậu
cất giọng, trầm nhưng rất
có uy.
- Vâng, tất nhiên nhưng
trước khi đó chúng tôi mạn
phép được giữ cô gái kia lại
để kiểm tra. Đó là luật ở
đây rồi thưa cậu chủ. -
Người đàn ông tên Kiba kia
nói, mắt nhìn về phía Xuân
khiến cô hơi bối rối, do
không hiểu người đo nói gì
nhưng có vẻ như là không
tốt cho lắm.
- Cô ấy là bạn của tôi, không
sao đâu. Tôi đảm bảo. - Cậu
khó chịu nói lại.
- Rất tiếc đó là luật. Chúng
tôi không thể nào làm khác
được. Mong cậu thông cảm
và làm theo. - ông ta nói
tiếp.
- Ông... - Triệt tỏ vẻ không
hài lòng nhìn ông.
- Triệt, cậu đang nói gì vậy?
Có liên quan tới tớ đúng
không? - cô giật tay cậu và
hỏi.
- Đúng vậy. Họ muốn giữ
cháu lại để kiểm tra thôi.
Đó là luật ở đây rồi. - một
giọng nói vang lên...ngạc
nhiên hơn đó là tiếng Việt.
Cô quay đầu lại nhìn về
phía, nơi mà tiếng nói kia
đã vang lên.
Bước từ trong cánh cửa kia
đi ra là một người phụ nữ
đã đứng...rất rất đẹp. Bà
đơn giản trong bộ yukata
màu trắng, mái tóc được búi
lên theo kiểu tóc truyền
thống của Nhật. Khuôn mặt
cương nghị của bà trông
thật hiền dịu, vầng trán
rộng, sóng mũi cao, đôi môi
mỏng mím chặt, làm da
trắng mịn đến bất ngờ làm
cho bà dù đã lớn tuổi nhưng
trông vẫn còn trẻ. Điều đặc
biệt hơn chính là đôi mắt -
một đôi mặt trong trẻo,
sáng ngời...và rất giống đôi
mắt của Triệt. Có lẽ chính
đôi mắt ấy làm cho bà trông
đẹp hơn.
Ngay khi bà vừa bước ra,
bầu không khí ở đây có
phần thay đổi, mọi người
đều cúi chào bà một cách
tôn nghiêm đầy kính trọng.
Bà cũng khẽ gật đầu đáp lễ
rồi quay ra nhìn thẳng vào
Triệt và Xuân - hai người từ
nãy giờ vẫn nhìn bà chăm
chú.
- Cháu không phiền chứ? Đó
là luật ở đây? - bà mỉm cười
nhìn Xuân.
- Ơ...dạ, vâng, không sao
đâu ạ. Cháu ổn. - cô chợt
thấy lúng túng khi trả lời
người phụ nữ trước, một
phần vì nét đẹp của bà và
cũng một phần từ cái uy của
bà.
- Tốt lắm. - bà gật đầu hài
lòng.
- Nhưng cô ấy là bạn tôi
thưa bà Kimiko Kobayashi.
- Triệt xen ngang tỏ ý bất
mãn.
- Ta rất tiếc. Đó là luật. Ở
đây thì không có bất kì
ngoại lệ nào cả. Cho dù đó
là ai. - Bà từ tốn giảng giải.
- Nhưng...
- Không sao đâu, cậu đừng
lo, tớ ổn mà. - Xuân xen
vào trấn án cậu rồi quya ra
nói với người phụ nữ kia. -
Cháu ổn. Chúng ta đi được
chứ ạ.
- Tốt lắm. - bà mỉm cười gật
đầu rồi quay ra ra hiệu cho
người đàn ông tên là Kiba
kia. Ngay lập tức người đàn
ông đó tiến lại gần cô và ra
dấu chỉ cô đi về phía một
căn phòng ở phía dãy nhà
Đông. Cô e ngại rồi cũng đi
theo ông ta trước khi Triệt
kịp ngăn cản.
.........................
Nhìn bóng của Xuân đi
khuất sau dãy nhà kia mà
trong lòng Triệt cảm thấy
bất an, cậu lo lắng cho cô
mặc dù cậu biết họ sẽ không
dám làm gì cô. Lúc này ánh
mắt của anh dường như đen
và sâu hơn chất chứa một
nổi niềm nào đó.
Người phụ nữ kia nhìn cậu
chăm chú không nói gì, bà
khẽ cười khi thấy cách cư
xử của cậu, có vẻ như bà đã
nhận ra được một điều gì
đó từ cậu.
- Cô ấy sẽ không sao đâu.
Con đừng lo. - bà lên tiếng.
Triệt hơi giật mình, cậu
quay qua nhìn người phụ
nữ kia. Ngay giây phút hai
ánh mắt chạm nhau thơi
gian như ngừng lại. Giữa
hai người bùng lên một cảm
xúc rất mãnh liệt vì trước
mặt họ bây giờ là một
khuôn mặt mà họ đã nhung
nhớ suốt hơn một năm qua.
Và cái giờ phút gặp gỡ này
dường như quá đột ngột
khiến họ không nói lên lời,
chỉ là ánh mắt chạm nhau
nhưng chứa đầy cảm xúc.
- Mẹ. - Lời nói của Triệt phá
vỡ bầu không khí im lặng,
có lẽ đó là từ mà cậu muốn
được gọi trong suốt một
năm qua. Chính lúc đó,
giọng nói của Triệt vang lên
đã làm cho bầu không khí
tĩnh lặng lúc này như muốn
vỡ òa theo tiếng gọi ấy.
Bà khẽ mỉm cười rồi ôm
chặt lấy cậu và cậu cũng thế.
Khóe mặt của mỗi người
đều long lanh lên vì những
giọt nước mắt chứa đựng sự
nhung nhớ, sự yêu thương
dồn nén trong suốt hơn
một năm. Bầu không gian
như tĩnh lặng, chim chóc
cũng ngừng hót, chỉ thoang
thoảng là ngọng gió mang
theo những cánh hoa cùng
một mùi hương rất nhẹ của
cỏ cây, rất nhẹ nhàng, tươi
mát và nổi bật trên khung
cảnh đó là bức tranh tình
mẫu tử rất sâu sắc..........một
bức tranh tĩnh lặng nhưng
rực rỡ........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro