Chương 19:
Xuân bước vào văn phòng
thì dường như mọi người
đã bắt đầu họp. Lén lén
bước về phía chỗ ngồi của
mình để không làm phiền
mọi người lúc này cô mới
bắt đầu ngước nhìn mọi
người xung quanh.
Cạch...
Cánh cửa bật mở ra, lần này
là thêm ba người nữa bước
vào. Cô chợt giật mình khi
nhận ra người đi đầu trong
ba người đó chính là cậu
con trai mà lúc nãy cô gặp ở
vườn hoa. Cô thầm cầu trời
cho cậu ta không nhận ra cô
nếu không cô sẽ xấu hổ chết
mất. Cậu ta và hai người kia
đi thẳng tới chỗ mà dành
cho các học sinh trường Kin
ngồi. Vậy cậu ta là học sinh
trường Kin thật rồi. Cô chợt
đưa mắt về phía đó. Lúc
này cô còn ngạc nhiên và
shock hơn khi nhận ra 1
trong 2 người vừa vào -
mái tóc hơi nâu mang nét
Tây Âu và chiếc khuyên tai
bạc đeo bên tai trái, khuôn
mặt hơi lạnh lùng đã thu
hút bao nhiêu nữ sinh của
trường Thanh Tân - ngôi
trường cũ mà cô từng học
và không ai khác chính là
Minh Hoàng, người bạn
thân nhất năm cấp 2 và 3
của cô. Và cũng nhận ra
Xuân, Hoàng cũng không
khỏi ngạc nhiên. Anh nhìn
cô không chớp mắt, trong
lòng dường như cảm thấy
rất vui nhưng cũng rất bối
rối. Tuy vậy, cả hai vẫn
không nói gì mà im lặng
quay mặt đi như hai người
không quen biết để bắt đầu
cuộc họp.
......................
Sau một tiếng, cuộc họp kết
thúc. Xuân vội đứng dậy,
liếc nhanh qua Hoàng rồi đi
nhanh ra ngoài. Anh nhìn
cô đi ra ngoài, quay qua
chào mọi người rồi cũng đi
theo cô trong khi mọi người
không để ý nhưng thật ra
vẫn có người để ý. Đó là
cậu con trai mà Xuân gặp
trong vườn hoa khi nãy.
Xuân cứ im lặng đi và
Hoàng cũng lặng lẽ đi theo
cô và vẫn giữ một khoảng
cách khá xa. Cô đi thẳng lên
sân thượng của khu nhà. Cô
dừng và đứng ở giữa sân
thượng, cô đợi cho đến khi
tiếng bước chân đằng sau
dừng lại, cô từ từ quay lại.
Ánh nắng chiếu vào cùng
với ngọn gió làm mái tóc cô
tung bay làm cho khuôn
mặt im lặng của cô hơi có
phần " đáng sợ".
Hoàng đứng đó, lặng nhìn
cô với ánh mắt triều mến.
Trong khoảnh khắc đó, cô
lao tới nhảy lên ôm chầm
lấy cậu và nói lớn trong
sung sướng:
- MINH...... HOÀNG........
Anh ngạc nhiên trước thái
độ của cô nhưng cũng ôm
cô thật chặt, anh nhẹ nhàng
nói trái ngược với giọng
điệu ồn ào của cô:
- Chào cậu. Thật vui được
gặp lại cậu.
- Ngạc nhiên thật khi được
gặp cậu ở đây. Nhớ cậu quá.
- cô hồ hởi nói và đẩy nhẹ
anh ra để nhìn rõ khuôn
mặt của anh.
- Ừm, ngạc nhiên quá. Tớ
cũng nhớ cậu lắm. - anh
nói, tay véo nhẹ mũi cô một
cái.
- Cậu cũng chuyển trường
rồi sao? - cô ngạc nhiên
hỏi.
Cô ngạc nhiên không phải
vì anh có thể vô được
trường Kin mà là vì cậu lại
đồng ý vào trường đó. Cậu
cũng là con cháu của tập
đoàn lớn nên việc vô
trường Kin là việc đơn giản,
đang ra cậu đã chuyển khi
mới lên cấp 3 nhưng không
hiểu sao anh lại đồng ý ở
lại trường cùng với cô.
- Ừm, sau khi cậu chuyển, tớ
cũng chuyển luôn.
- haha...nữ sinh trường chắc
khóc hết nước mắt với cậu
quá. - cô đùa.
- haha...cậu ghen à. - anh
trêu lại.
- Hihi...cậu mơ à? - cô nói
tỉnh bơ.
- Cậu vẫn vậy nhỉ? - anh
nói, xoa đầu cô làm cho nó
rối tung lên.
- Vẫn vậy là vẫn như thế
nào chứ?
- Tại sao cậu không bao giờ
nhờ tớ giúp chứ. Tớ biết
việc của cậu rồi. - anh nói
Cô chợt thấy chạnh lòng.
Đúng là cô đã không nói
cho cậu dù cho cậu có yêu
cầu như thế nào.
- Đang vui mà sao lại nhắc
tới chuyện đó chứ. Mà
chuyện của tớ, tớ tự giải
quyết được mà. Không sao
đâu. - cô vô tư nói.
- Cậu học trường này có bị
phân biết đối xử phải
không? - anh lo lắng hỏi.
- Không, làm gì có. Tớ sống
vô tư mà. - cô tự tin nói.
- Cậu đừng nói dối. Trông
cậu thế mà ai tin.
Quả thật là cô có vẻ "hốc
hác" thật. vì một tuần ốm li
bì mà. Nhưng cô không
muốn làm anh lo. Từ cấp 2
tới giờ, lúc nào anh cũng
giúp đỡ cô điều đó khiến cô
rất khó xử. Nhiều khi trông
anh cứ như là đang lo lắng
cho một đứa em gái chứ
không phải là lo cho một
người bạn.
- Cậu cứ lo thế. Tớ mới bị
ốm đó. - cô nói.
Anh không nói gì rồi nhìn
cô một hồi, anh đưa ra một
đề nghị mà khiến cho cô
giật mình và bật cười:
- Hãy qua trường tớ học đi.
- anh nói rành rọt.
- Hahaha.... - cô cười lớn. -
cậu đùa vui quá. Trường cậu
là trường dành cho nam
sinh mà.
- Đúng. Tớ sẽ bảo vệ cậu. -
anh nói chắc chắn.
- Thôi nào. Tớ có phải là
nam đâu. - cô cố dừng cười
để nói.
- Cậu giả trai đi. Cậu từng
giả trai khiến mọi người
không nhận ra mà. - anh
nói.
- Đó khác, làm sao có thể
chứ? Tớ làm sao có thể học
trong trường của cậu được
chứ. - cô từ chối.
- Hay đấy chứ. Nếu cô vô,
chúng tôi sẽ giữ bí mật cho.
- một giọng nói vang lên ở
ngay phía cánh cửa sân
thượng.
Cả Hoàng và Xuân nhìn ra
phía người đang đứng. Đó
là người con trai mà Xuân
gặp ở vườn hoa. Giờ cô biết
được anh ta Minh Tuấn -
hội trưởng hội học sinh của
trường Kin. Theo sau anh ta
là anh chàng tóc đen phó
hội trưởng Bình Nguyên.
Xuân giật mình lùi lại sau
lưng Hoàng. Cô nhớ lúc nãy
mình vô lễ với anh ta nên
giờ thấy sờ sợ mà cũng vì
anh ta nhìn có vẻ "nguy
hiểm" quá.
- Sao thế? Sao lại trốn đằng
sau lưng "bạn trai" thế? -
anh ta bước tới gần cô và
cúi xuống nói.
- Đâu...đâu có đâu ạ...
Hoàng là...bạn em mà. - cô
ấp úng nói.
Tuấn cười nhẹ, đứng thẳng
lưng nhìn Hoàng nói:
- Ý kiến của em hay đó.
- EM cảm ơn anh. Tại sao
anh lại ở đây? - Hoàng hỏi.
- Chúng ta phải về nhưng
cậu lại chạy đi mất nên
chúng tôi đi tìm. - Nguyên
xen vào.
- Vâng em xin lỗi. - Hoàng
nhận lỗi.
- Vậy em cũng xin phép. Em
chào các anh. Hoàng, tớ đi
trước. Tạm biệt. - cô tranh
thủ rút trước. Nói xong cô
bước về phía cầu thang.
- Hãy nhớ tới lời đề nghị
của tớ. Khi nào cần tớ sẽ
giúp cậu. - Hoàng nói khi
cô đi gần tới cửa.
- Cậu ấy nói đúng đó. -
Tuấn nói. Anh có vẻ thích
thú với việc này.
- Dạ. Em cảm ơn. - nói
xong rồi cô chuồn thẳng.
đúng là hai người kì lạ. Làm
sao có vụ nữ vào trường
nam sinh học chứ. Việc đó
chỉ có trên phim ảnh thôi.
Còn cô thì...không ham đâu.
.................................
- Tại sao cậu cũng muốn em
ấy vào trường. Hoàng thì
còn hiểu được. - Nguyên
hỏi.
- Thú vị mà. - Tuấn thờ ơ
trả lời miệng nhéch lên một
nụ cười có vẻ gian xảo.
Hoàng không nói gì mà chỉ
im lặng nhìn hai người ấy.
Giờ anh đang cảm thấy lo
cho Xuân. Trường Lâm
Quang "nổi tiếng" với việc
phân biệt giai cấp mà.
Chăm chú làm nốt bài tập về
nhà trong quán cà phê gần
trường. Dạo này dù có bận
rộn như thế nào thì Xuân
vẫn không thể lơ là việc học
được. Sở dĩ cô chọn quán cà
phê này vì nó rất yên tĩnh,
lại gần trường nên có thể
chạy, hoàn toàn phù hợp
với việc "chạy đi chạy lại"
trên trường của cô.
Khẽ hát theo bài hát trong
quán cà phê, cô gấp sách
lại. Cuối cùng, cô cũng đã
làm xong đống bài tập này.
- Ta ngồi đây được chứ? -
giọng trầm trầm của một
người đàn ông vang lên
khiến cô hơi giật mình,
ngước lên nhìn.
- À, vâng ạ. Mời bác ạ. - cô
trả lời trong khi đang cố
nhớ người đang ở trước mặt
mình là ai.
Người đàn ông đó lịch sự
trong bộ vest màu đen. Mái
tóc đen lấm tấm trắng,
khuôn mặt điềm tĩnh và có
phần giống ....Triệt.
- A, bác là bố của Triệt phải
không ạ? - cô lên tiếng và
chợt im lặng vì thái độ hơi
quá của mình.
- Ừm. Là bác. - ông ôn tồn
nói.
- Rất vui được gặp bác. À,
còn chuyện hôm bữa mong
bác đừng để ý, cậu ấy chắc
đang có chuyện buồn thôi. -
cô nói.
- Ta biết chứ. Cháu không
cần nói đỡ cho nó đâu. Tất
cả là tại ta. ông nói.
- Ơ, dạ? - cô gật đầu.
- Thật ra, hôm nay, bác tới
đây là muốn nhờ cháu một
việc. - ông nói tiếp.
- vâng ạ. Nếu chúa giúp
được thì cháu sẽ cố ạ. - cô
mỉm cười đáp.
- Ta muốn nhờ cháu giúp ta
có thể nói chuyện với Triệt.
Ta cần nói rõ với nó một
chuyện. Có lẽ có như thế nó
mới quay lại nhà Chính.
Lời nói đó đã tác động tới
cô. Nó có thể giúp cô thực
hiện điều mà cô muốn thì
dại gì cô lại từ chôi. Đương
nhiên cô đồng ý ngay.
- vâng. Cháu sẽ làm.
- Nhưng ta e là... ông ái
ngại nói.
- Không sao đâu ạ. Cháu sẽ
cố. A, đến giờ cháu phải đi
rồi. Hôm nay cháu có hẹn. -
cô nói và hoảng hốt nhìn
đồng hồ. - Cháu chào bác.
Cháu sẽ gọi cho bác sau.
- Ừm. chào cháu. - ông khẽ
gật đầu cảm ơn.
Cô cúi chào rồi cũng lao bay
ra khỏi quán cà phê hướng
thẳng tới trường.
...........
Trong thư viện của trường...
Xuân đang suy nghĩ về việc
lúc nãy. Có lẽ cô hơi vội
vàng đồng ý. Giờ thật không
biết làm sao để "dụ" cậu ấy
đi gặp bố cậu ấy đây.
Vừa suy nghĩ cô vừa cố
nhún lên để đặt cuốn sách
kia lên kệ thì một cánh tay
khác vươn ra giúp cô đặt
cuốn sách đó lên. Cô quay
người lại thì nhận ra đó là
một bạn nữ rất cao với mái
tóc ngắn rất cá tính. Cô ấy
mặc bộ đồng phục áo sơ mi
trắng với váy hồng. đó là
đồng phục của trường Will.
Xuân vội lùi lại giữ khỏang
cách và chào:
- A, em chào chị. Em cảm
ơn. Chị là học sinh trường
Will ạ?
- Ừm. Tôi là hôi phó hội học
sinh của trường. Tôi là Kim.
Vì lần trước, do bận quá
nên chúng tôi không thể
ghé qua được. - cô ấy giới
thiệu.
- Vâng ạ. Chị đến văn phòng
của hội học sinh ạ? - cô lịch
sự nói.
- Đúng vậy. - một giọng nữ
cất lên. Từ đằng sau Kim,
một cô gái nhỏ bé hơn một
chút, cực kì xinh xắn và
duyên dáng trong bộ đồng
phục trường Will, mái tóc
dài thẳng được giữ gọn gàng
bằng chiếc ruy-băng trắng,
hai tay chắp nhẹ ra sau nhẹ
nhàng bước ra, mỉm cười
nhìn Xuân.
- Mình là Lan Anh. Chào
bạn. Mình là hội trưởng.
Bạn có thể dẫn đường cho
mình tới hội học sinh của
trường này không? - cô gái
vừa bước vào tự giới thiệu.
- vâng. Rất vui được gặp
bạn. Mình cũng đang chuẩn
bị tới đó. Cùng đi nhé.
Mình là Diệp Xuân. - cô
mỉm cười đáp lại.
Xuân và Lan Anh mỉm cười
nhìn nhau rồi cùng bước ra
khỏi thư viện. Kim thì vẫn
lạnh lùng theo sau không
nói gì. Cả hai đều nói
chuyện vui vẻ trên đường đi
tới văn phòng của hội.
Dường như dù mới gặp
nhưng cả hai người đều cảm
thấy mình rất hợp nhau,
không nói chuyện nhiều
nhưng cũng có thể nhận ra
rằng họ có nhiều điểm
chung về suy nghĩ của
mình.
................
Sau khi Xuân, Anh và Kim
vào văn phòng, mọi người
giới thiệu sơ qua nhau rồi
bắt đầu cuộc họp. Hôm nay
là ngày trường Will đến
trường Lâm Quang họp bàn
về lễ hội sắp tới. Mặc dù lễ
hội là do Lâm Quang tổ
chức nhưng trường Will và
Kin cũng có giúp đỡ coi như
là phép lịch sự.
Cuộc họp cũng chỉ nói về
thời gian, cách thức và một
số sự kiện sẽ được tổ chức.
Riêng nội dung cụ thể thì
được giữ bí mật cho tới phút
chót. Sau 1 tiếng, cuộc họp
kết thúc. Mọi người cũng ra
về. Xuân tiễn Liên Anh ra
tới cổng trường.
- Tạm biệt cậu nhé. - Xuân
nói trong lòng hơi tiếc nuối.
- Ừm, tạm biệt cậu. thật vui
khi được biết cậu. Hẹn gặp
lại. có gì liên lạc với tớ nha.
- Lan Anh siết chặt tay cô
và mỉm cười nói.
- Ừm. Hihi...- cô mỉm cười
đáp lại vẫy tay rồi quay vào
trường khi thấy chiếc
Limouse của Anh khuất xa.
Cô quay vô trường và bước
thẳng tới vườn hoa của
trường. Cô cần chăm sóc nó
vì lễ hội sắp tới sẽ dùng
chúng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro