Chương 18:
Đã 3 ngày sau cái ngày hôm
đó. Giờ Xuân đã cảm thấy
đỡ hơn nhưng vẫn còn hơi
mệt, cô có thể đi lòng vòng
quanh khuôn viên rộng lớn
của bệnh viện. Không khí ở
đây rất thoải mái nên cô
cảm thấy mình cũng đỡ hơn
nhiều. Vươn vai rồi ngồi
xuống băng ghế ở phía
trước.
- Cậu khỏe rồi chứ? - một
giọng nói quen thuộc ở
đằng sau làm cô giật mình
nhưng không phải vì ngạc
nhiên mà là vì sợ. Cô nhận
ra giọng nói đó là của ai -
không ai khác chính là
Triệt.
-........ - cô im lặng không
nói gì mà cố gắng không
quay mặt lại đằng sau.
- Tớ xin lỗi...tớ....- anh thở
dài không nói lên lời.
- .... - cô vẫn im lặng không
nói gì.
- Tớ đã quá ích kỉ khi kéo
cậu vào rắc rối của gia đình
tớ. - anh nói với vẻ hối hận
cực độ. Lúc này, cô mới có
phần hơi chú ý. Vì cô cảm
thấy có vẻ như cậu ấy có
một bí mật nào đó rất đau
lòng.
- Tại sao cậu lại ghét bố cậu
như thế? - cô lạnh lùng hỏi
với vẻ thờ ơ nhưng thực ra
là đang rất quan tâm.
-.... - bây giờ tới lượt anh
im lặng nhìn vào khoảng
không.
- Tớ thấy ông ấy rất yêu cậu
mà. - cô nhẹ nhàng nói.
Anh không nói gì mà chỉ
mỉm cười cay đắng. "yêu
sao? Cái người đàn ông máu
lạnh đó mà cũng biết "yêu"
sao? " anh thầm nghĩ.
- Cậu hãy nói chuyện với
ông ấy một lần đi. Có lẽ,
ông ấy còn việc gì đó chưa
nói.
- Thôi. Cậu đi nghỉ đi. Cậu
chưa khỏe hẳn đâu. - anh
lảng tránh trả lời của cô.
- Đừng trốn tránh mãi như
thế. Rồi cũng sẽ có ngày cậu
phải nói chuyện trực tiếp
với ông ấy thôi. - cô nói rồi
đứng dậy bỏ đi thẳng không
quay đầu lại nhìn anh lần
cuối.
Dựa lưng vào băng ghế,
Triệt khẽ thở dài. Tâm trạng
của cậu có vẻ khá hơn vì
Xuân đã ổn hơn nhưng tâm
trạng của cậu lúc này thực
sự không tốt. Cậu không
muốn nhắc tới cái người
được gọi là "bố" của cậu.
Cậu ghét ông ta. Và có lẽ
cậu cũng sẽ mãi mãi ghét
ông ta thôi.
......................
Ngồi co ro trên chiếc giường
của mình, mắt hướng ra
ngoài cửa sổ, Xuân suy nghĩ
mông lung một vài điều gì
đó. Lúc này cô thấy mọi thứ
khó hơn cô nghĩ, cô không
ngờ 3 người kia không đồng
ý về nhà Chính là vì lí do
riêng. Cô bắt đầu thấy chán
nản, cô không muốn tiếp
tục làm việc này nữa. Cô
luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng
thật ra cô không mạnh mẽ
như bên ngoài của mình.
Khẽ thở dài rồi gục mặt vào
chiếc gối, cô hét thật to để
trút hết buồn phiền.
- Có chuyện gì không ổn
sao? - một giọng nói quen
thuộc vang lên làm cô giật
mình.
Nhìn về phía người ấy, cô
không khỏi ngạc nhiên.
Trước đây, mỗi lần cô buồn,
người mà luôn đến đầu tiên
là Phong nhưng lần này lại
là Băng. Lau vội giọt nước
mắt khóe mắt, cô nhìn anh
đáp:
- Dạ, không.
- Thật sao? - anh nhẹ nhàng
bước tới gần cô rồi ngồi
xuống bên giường của cô.
Thật ra, cô cảm thấy có vẻ
như từ sau cái ngày "hôm
đó" anh có vẻ quan tâm tới
cô hơn và ít lạnh lùng hơn
hẳn. Không biết có phải là
do anh cảm thấy hối hận
không hay đơn thuần chỉ là
cảm giác của cô.
- Dạ vâng. - cô mỉm cười
nói.
- Ừm. đây là công việc của
cô sắp tới. - anh nói đưa
cho cô một sấp giấy. Quả là
người của công việc, lúc
nào cũng mang theo công
việc.
- Dạ vâng. - có nói, tay cầm
lấy sấp giấy đó. Nhìn vào
một lúc rồi cô hỏi:
- Có lễ hội hoa nữa sao ạ?
Sao lần trước em lại không
thấy?
- Ừm, đó là do mọi người
góp thêm. Năm nay, sẽ có
thêm hiệu trưởng của
trường Will và trường Kin
đến tham dự.
- Ủa, Will là trường nữ sinh
còn Kin là trường của nam
sinh mà. Sao tự dưng lại
đến dự lễ hội của trường ta.
- cô thắc mắc.
- Trường ta, Will và Kin là 3
trường có quan hệ mật thiết
với nhau. Theo truyền
thống hằng năm, thì lễ hội
sẽ được tổ chức tại một
trường nào đó và năm nay
là trường của ta. - anh giải
thích.
- À, thế thì bận lắm đây.
Nhưng lễ hội sắp tới rồi,
liệu có chuẩn bị kịp không
ạ?
- Tất nhiên việc đó không
quan trọng vì trường ta
luôn có một vườn hoa trong
trường, chúng ta có thể tận
dụng nó. - Băng nói trong
khi đang bật laptop. -
nhưng giờ là phải chọn kiểu
trang trí nữa.
Im lặng và suy nghĩ một
hồi, cô nói:
- Hay là ta trang trí theo
kiểu vòm hoa ấy ạ. Ở cổng
sẽ là vòm hoa các bạn nữ sẽ
thích lắm, bên trong các căn
phòng sẽ để một vài những
bó hoa nhỏ. Dọc theo sân
trường ta cũng trang trí sao
cho như đang ở trong một
khu rừng thiên nhiên mang
theo hơi hướng phương tây.
Y như là nơi dành cho thần
tiên ấy. - cô nói một tràng ,
vì cô thích đọc truyện nên
hơi bị nhiễm ^^.
- Ý kiến không hay nhưng
tạm ổn. - Băng nhận xét.
- Đừng khó tính như thế.
Thời gian sắp tới rồi. Hay là
cứ lấy ý kiến đó đi. - Minh
bước vào phòng nói.
- A, ủa, em chào anh. -
Xuân ngạc nhiên nói.
-Ừm, em đỡ chưa? Trốn việc
mấy ngày rồi ha. - Minh
đùa.
- Em xin lỗi mà. - cô cười
hối lỗi nói.
- Ừm, thế phải phạt em thôi.
- Minh xoa đầu em nói.
Cô không nói gì mà chỉ cười
trừ.
- Được rồi, quay về công
việc. Được thôi. Chúng ta sẽ
lấy ý kiến đó và sẽ chỉnh
sửa một chút. Xuân, em sẽ
lo phần chọn hoa đi. - Băng
nói.
- Ừm, được đấy. - Minh
đồng tình.
- Nhưng mà...dạ vâng, dù gì
em cũng là người rảnh rỗi
nhất hội học sinh mà. - cô
cười nói
Sau một tuần nghỉ học,
Xuân quay lại trường học
với công việc bù đầu. Chỉ
còn hai tuần nữa thôi là tới
lễ hội, cô và hội học sinh
đang gấp rút hoàn thành
nốt những việc còn lại của
việc chuẩn bị lễ hội. Trong
trường, ai cũng đang háo
hức với lễ hội đó vì năm
nay còn có thêm hai trường
Will và Kin tham gia lễ
hội.Cả hai trường đó và
trường Lâm Quang đều là
những trường nổi tiếng
dành cho con cái của các đại
gia giàu có. Và Xuân cũng
không phải là ngoại lệ khi
cô đang rất háo hức hơn ai
hết vì lễ hội đó sắp tới. Đơn
giản vì lễ hội lần này cô
cũng tham gia vào việc tổ
chức và thiết kế nó. Sắp
được nhìn thấy thành quả ai
mà không háo hức chứ.
Vừa ư ử theo điệu của bài
hát nào đó mà Xuân không
nhớ tên. Hôm nay là ngày
đầu cô quay lại trường học
nên tâm trạng khá tốt. Cô
đang chăm sóc mấy chậu
hoa hồng trong cái nhà kính
mà cô vừa phát hiện ở
trường và một phần là do
cô được "quyền" lựa chọn
hoa cho lễ hội mà. Cứ nghĩ
đến điều này là cô lại càng
hồi hộp hơn, một cảm giác
rạo rực trong người khiến
cô luôn cảm thấy hưng phấn
như muốn nhảy cẫng lên vì
thích thú.
Những bông hoa này được
chăm thật khéo. Nó được cắt
tỉa gọn gàng nhưng cũng rất
nghệ thuật, màu sắc cũng
rất hài hòa và đẹp. Mùi
hương thơm thoảng thoảng
quyến rũ của những bông
hồng hay những màu sắc
sặc sỡ của hoa cẩm chướng,
hoa lan rừng có nét gì đó
hơi "hoang dã" nhưng lại
rất "quí phái"... tất cả làm
cho vườn hoa thêm rực rỡ.
Xuân thích thú chìm đắm
trong khung cảnh thơ mộng
đó mà không để ý rằng cô
một người vừa bước vào
khu vườn..................
Nhặt vài chiếc lá vàng cô
chợt giật mình khi nhìn thấy
có một " chú sâu" nhỏ bé
đang bò lổm ngổm trên cây.
Cô nhìn chết trân vào cái
con vật nhỏ bé ấy - con vật
mà cô sợ vô điều kiện mà
không hiểu vì sao. Thật ra
đôi khi cô cũng cảm thấy nó
"dễ thương" đấy chứ nhưng
không hiểu sao cô lại cứ sợ
nó như thế mà không phải
sợ bình thường mà là "rất
sợ" ấy chứ. Lúc này, cô
tưởng như con sâu đó đang
nhìn cô và nó đang cười
nhạo cô. Một lúc sau bất
giác đưa tay run run chạm
vào con sâu đó làm cô giật
mình vì cái thân hình mêm
nhũn của nó, cô hét toáng
lên và bật lùi về phía sau và
vô tình dẫm lên chân của
cái người vừa bước vào
vườn và ngã đè lên người
đó. Và cô chợt nhận ra
mình đang té lên một người
con trai khác. Điều đó càng
làm cô cảm thấy xấu hổ hơn
bao giờ hết.
Sau một hồi trấn tĩnh, Xuân
đứng dậy nhưng vẫn chưa
dám nhìn ra phía sau. Một
lúc sau, cô mới ái ngại quay
đầu lại nhìn về phía cái
người mà mình đã vô tình
ngã lên nhưng không dám
nhìn thẳng mặt mà cô cúi
gắm mặt xuống nói:
- Tôi...tôi xin lỗi anh. Anh
không sao chứ? - giọng đầy
vẻ hối lỗi, cô hỏi.
Không nói gì, người ấy vẫn
cứ im lặng và nhìn cô. Thấy
sự im lặng đó, cô khẽ liếc
mắt nhìn cái người con trai
ấy và giật mình khi nhận ra
người con trai ấy cũng đang
nhìn mình. Lúc này cô mới
nhận ra người con trai đó
không phải học sinh trường
mình. Với bộ đồng phục áo
sơ mi trắng cổ áo sọc carô
đen và chiếc quần dài cũng
màu đen, chiếc kính gọng
đen, mái tóc được cắt rất
style làm cho khuôn mặt thư
sinh của cậu ta thêm phần
cuốn hút và lãng tử và nếu
như cô không lầm thì đây là
học sinh của trường Kin. Cô
có nghe nói hôm nay hôi
học sinh của trường Kin có
đến nhưng không ngờ họ ra
cả đây nữa. Cô vội đứng dậy
phủi phủi bụi trên chiếc váy
và định "chuồn" thì cậu con
trai kia đưa tay ra về phía
cô và nói:
- Kéo tôi dậy.
Ngạc nhiên trước đề nghị
đó nhưng cô vẫn làm theo.
Cô dùng hai tay để kéo cánh
tay của cậu ta nhưng bị cậu
tay dùng tay kéo cô té
xuống về phía người của
cậu ta. Cô chợt nhận ra rằng
mình đang bị trêu chọc.
Vừa tức vừa xấu hổ, cô đẩy
cậu ta ra trong khi cậu ta
đang cười "điên loạn". Phải
may mắn vì anh ta là người
của trường Kin nên cô mới
không dám làm mất lòng
chứ nếu không cô đã cho
cậu ta biết tay rồi.
- Này, anh làm gì vậy? - cô
tức tối hỏi đại vì đang cố
kìm nén cơn giận.
- hahaha... ngốc quá. - cậu
ta cố kìm nén cười và nói.
- Anh... - cô tức tối nói. -
anh thật là...tại sao lại đùa
như thế chứ.
- Tôi thì sao? Chỉ tại cô ngốc
quá thôi. Lớn thế này rồi
mà còn sợ một con sâu bé
tí. - anh ta không nể nang
gì nói thẳng.
Cô bắt đầu tức tối vì cậu ta
đã đụng tới nỗi đau thầm
kín của cô nhưng kìm nén
cơn tức giận, cô đứng dậy
lùi xa cậu ta 5 bước rồi nói;
- Thì sao? Không liên quan
tới anh. Mà anh là ai? Tới
đây làm gì chứ? - cô dò hỏi
vì cô đã được dặn là phải
giữ bí mật mọi kế hoạch cho
tới khi lễ hội diễn ra.
- Tôi là ai à? Vậy cô nói
trước đi, tôi sẽ nói sau. -
cậu ta nói khi đứng dậy.
Đúng là cao khiếp. Lúc ngồi
thì không nhận ra chứ lúc
đứng ấy thì mới biết cậu ta
là "hưu cao cổ". Có thể là
hơn 1m80.
- Tôi cũng không nói. Không
thích. - cô ngang bướng
nói.
- Thế thì thôi. - cậu ta thờ ơ
nói.
...puff, the magic dragon...
Tiếng nhạc chuông điện
thoại của Xuân vang lên, cô
liền cầm máy nghe:
- Alo... ai thế ạ? - có hỏi.
- về ngay văn phòng của hội
học sinh ngay. Trường Kin
sắp tới rồi đấy. - giọng của
Tiên - một trong 5 bông
"hoa hồng đen" của hội học
sinh trường Lâm Quang.
- Dạ. Em về ngay ạ. - nói
xong cô cúp máy rồi quay
lưng bỏ chạy luôn ra khỏi
vườn hoa và mặc kệ cậu
con trai kia.
Nhìn cái bóng "loắt choắt"
của Xuân chạy ra khỏi vườn
hoa mà anh bật cười. Anh
chợt nhớ lại cái nhạc
chuông như con nít của cô
mà anh không khỏi cười lớn
hơn. Từ trước tới giờ, chưa
ai dám ăn nói ngang ngược
với anh như thế. Quả là một
cô gái thú vị.
- Có gì mà lại đứng cười
một mình thế. Đến giờ rồi.
Đi thôi. - một anh chàng
lạnh lùng với mai tóc đen
cũng trong bộ đồng phục
giống như cậu bước vào khu
vườn nói.
- Không có gì. Chỉ là có một
vài việc thú vị thôi. - cậu ta
nói thờ ơ.
- Được rồi. Đi thôi. - anh
chàng mới đến nói. Anh
bước tới gần cậu và phủi đi
lớp bụi trên vai áo và chỉnh
lại chiếc carvat cho cậu.
- Được. - cậu lạnh lùng nói
với anh chàng kia với thái
độ hoàn toàn khác so với
lúc nãy 180°.
Nói xong, hai người đó
bước ra khỏi khu vườn một
cách nhẹ nhàng nhưng cũng
rất uy nghiêm. Làm gió thổi
qua khu vườn làm cho mái
tóc của cậu con trai kia bay
bay và làm tăng thêm nét
quyến rũ cho mình. Còn
anh chàng kia, vuốt nhẹ
mái tóc đen gọn gàng của
mình anh im lặng và cùng
với cậu con trai kia đi ra
khỏi khu vườn và hướng về
phía mà Xuân vừa mới đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro