Chương 17:
Cạch...
Cánh cửa đóng lại, mọi thứ
trong căn phòng trở nên
yên lặng. Triệt lặng lẽ bước
vào phòng mình với tâm
trạng tức tối. bác Lam cũng
bối rối đi theo cậu.
- Tại sao bác lại mở cửa cho
ông ta? - giọng nói tức giận
của cậu vọng ra.
Thấy lo lắng, Xuân chạy vào
xem. Cậu ấy đang thực sự
tức giận, trông cậu ta còn
đang sợ hơn lần trước. Bác
Lam thì đang rối rít, ấp a ấp
úng không biết nói gì trước
thái độ đáng sợ của Triệt.
Thấy vậy, sắn đang tức cậu
vì cách cư xử vừa rồi của
cậu, cô lao vào cản mặc dù
biết mình đang đụng vào "ổ
kiến lửa".
- Cậu thôi đi. Đó không phải
lỗi của bác ấy. Là do tớ, tớ
mở đó. - vừa nói, cô vừa
đẩy bác Lam ra khỏi phòng
để cô tiện hỏi chuyện cậu
hơn. Bác ái ngại đi ra. Cô
quay ra đối diện với cậu. Cô
cũng phải ngạc nhiên vì thái
độ của cậu.
- Tại sao cậu lại cư xử như
thế... - cô đang định hỏi cậu
thì bị cậu ấy xiết tay khiến
cô phải kêu lên vì đau.
- Tại sao? Cậu đừng làm
những việc rỗi hơi đó. -
anh gằn giọng nói.
- Thôi đi, cậu mới là người
như thế. Tại sao cậu là đuổi
bác ấy về như thế? Bác ấy là
bố cậu cơ mà. - cô hỏi.
- Ông ta không phải là bố
tôi. Tại sao lại mở cửa cho
ông ta chứ? - anh quát lên.
- Ông ấy là khách nên tớ mở
cửa. Không được sao? - cô
nói và đang cố gắng nhìn
thẳng vào anh mặc dù cô
đang rất sợ.
- Tất nhiên là không rồi.
Cậu đừng cư xử một cách
vô ý như thế. Đây không
phải nhà cậu vì thế hãy
ngoan ngoãn đi. - anh nói.
Lời nói vừa rồi của anh
khiến cô tức lắm. Anh đang
xúc phạm cô. Cậu đang xem
cô như một đứa trẻ, phải
biết cư xử đúng mực. Cô tức
giận nói:
- Thì sao chứ. Có gì sai sao?
Tại sao cậu lại cư xử ngốc
nghếch như thế chứ. Đó là
bố cậu mà. Đồ xấu xa. Giờ
cậu còn quay ra nói thế sao?
Chẳng lẽ cái gì cũng là lỗi
của tớ sao? Đúng rồi, không
phải nhà tớ mà vì thế tớ
không nên ở đây nữa đúng
không? Tớ không cần.
Cô nói một tràng rồi đẩy
anh ra và định bỏ ra ngoài
nhưng bị anh kéo tay lại,
đẩy vào cánh cửa. Dùng một
tay bấm khóa cửa phòng lại,
tay kia giữ tay cô lại. Anh
tiến sát vào về phía cô, anh
giận dữ nói:
- Cậu đừng cư xử như mình
biết hết như thế?
- Buông ra. Tôi là thế đó. Ý
kiến sao? - cô quay đi,
không nhìn thẳng vào mắt
của Triệt.
- Có lẽ tôi phải dạy cho cậu
hiểu ở đây ai là chủ rồi. -
cậu thay đổi giọng điệu, ghé
sát tai cô đe dọa.
Ngay khi kịp phản ứng gì,
anh đẩy cô sát vào cánh
cửa, một tay cậu giữ chặt tay
cô, còn tay kia khẽ vén vài
lọn tóc đang xõa dài trên
má cô, cậu nâng cằm cô lên
và hôn cô. Một nụ hôn như
chứa cả sự tức giận và buồn
bực trong đó. Nó như muốn
nuốt chửng cô vậy. Nụ hôn
làm cô chợt nhớ tới Băng.
Cô đẩy Triệt ra thở gấp, cô
run rẩy nhìn cậu không nói
lên lời, cô nhìn thẳng vào
cậu. Lúc này, ánh mắt của
cậu không còn nét tinh
nghịch đáng yêu như trước
mà thay vào đó là một ánh
mắt độc ác, cao ngạo... Nó
nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt sợ sệt nhỏ bé đằng
trước mặt mình
- Ngoan nào.
Giọng điệu trêu đùa và nụ
cười nhếch mép nham hiểm
của cậu làm cho cô thấy sợ.
Cô vùng vẫy bỏ đi nhưng bị
cậu bế lên đi thẳng tới chiếc
giường và ném cô xuống.
Một tay chống xuống
giường nhìn cô đang hoảng
sợ với ánh mắt độc ác rồi từ
từ cúi xuống hôn cô, một
tay cậu giữ lấy tay cô, một
tay cậu cởi chiếc nút áo thứ
nhất xuống. Lúc này cô bật
khóc, cô vùng vẫy, cô đẩy
cậu ra nhưng dường như là
không thể:
- Dừng...dừng...lại...làm
ơn...không thích...dừng lại
đi. - cô run rẩy nói trong sợ
hãi.
Lời nói đó dường như
không làm anh quan tâm.
Lúc này, anh dường như
không thể kiềm chế được
mình nữa. Người cậu giận
và ghét cái người được gọi
là "bố" của cậu nhưng
người phải chịu cơn giận
"vô lý" đó lại là Xuân. Cậu
bực mình nhưng thật ra
chính lúc này, cậu mới nhận
ra anh đã yêu cô mất rồi.
Cậu không muốn cô ấy là
của ai cả nhưng anh nhận
ra tình yêu đó trong một
hoàn cảnh không hề thích
hợp chút nào.
Bốp...
Cô dùng hết sức lực để tát
anh một cái mắc dù nó
không hề làm anh đau
nhưng cũng đủ làm anh giật
mình. Anh cố gắng bình
tĩnh. Tranh thủ lúc đó, cô
ngồi dậy và lùi xa anh ra.
Toàn thân run rẩy, quần áo
xộc xệch, mái tóc rối bù lên
trông cô như một con cừa
non đang gặp sói vậy. Cô
khóc nhìn anh, một tay lau
nước mắt còn tay kia giữ
chặt cổ áo. Cô liếc anh bằng
ánh mắt sợ hãi, hoảng loạn,
căm ghét rồi vụt bỏ chạy về
phía phòng tắm.
.....
Cạch...
Xuân khóa trái cửa phòng
tắm, cô ngồi phục xuống
khóc nức nở. Run run cô
ngồi dậy, rồi mở vòi nước
ra, ngâm mình trong nước
lạnh mặc dù cô đang sốt. Cô
cố sức lau những chỗ mà
Triệt đã hôn. Cô cảm thấy
sợ hãi và ghê tởm. Ngồi
ngâm trong nước lạnh mặc
cho cô đang run lên vì lạnh
nhưng nó lại làm cô bình
tĩnh hơn.
Lúc này, Triệt mới bình tĩnh
lại được. Nằm trên chiếc
giường của mình mà trong
anh hối hận vô cùng. Anh
vô cùng xấu hổ và cảm thấy
ghê tởm mình. Giờ anh
nhận ra có lẽ mình đã yêu
cô mất rồi. Ngay từ lần gặp
đầu tiên, anh đã cảm thấy
thích cô ấy. Càng gần với cô,
anh càng thích cô ấy hơn và
giờ, anh đã thật sự yêu cô
ấy. Mỗi lần anh nghĩ tới
việc, cô ấy đang sống giữa 3
người anh của cậu mà cậu
thấy khó chịu. Nhưng chính
anh đã hai lần khiến cô ấy
chịu những cơn giận vô lí
này. Tâm trạng rối bời, anh
đau khổ, không biết phải
làm sao. Giờ này, anh
không dám đối diện với cô
ấy. Anh cứ nằm đó mà dằn
vặt.
Ngồi ngâm mình trong bồn
nước lạnh, nhìn vào những
giọt nước chảy từ vòi nước.
Xuân lúc này đang cảm thấy
mệt. Nhưng trong lòng cô
còn thấy đau hơn. Cô đang
cảm thấy rối bời và bứt rứt.
Cô cứ tưởng Triệt là một
người tốt nhưng thật ra cậu
cũng xấu xa như bao người
khác. Điều đó làm cô chợt
nhớ tới Băng. Cô cũng đã
rất buồn khi nhận lấy nụ
hôn của anh. Không hiểu
sao lúc đó trong cô cảm
thấy hụt hẫng, khó chịu. Cứ
ngồi suy nghĩ mong lung
mặc cho cái lạnh đến cắt da
của nước.
.....
Bác Lam đã chứng kiến tất
cả. Bác cũng thấy buồn cho
Triệt. Cậu đã vô tình khiến
người con gái cậu yêu đau
khổ nhưng từ nãy giờ bác
vẫn không lên tiếng mà chờ
cho cả hai dịu bớt nhưng lúc
này thì bác ấy không thể im
lặng được nữa. Lặng lẽ đi
đến bên Triệt, bác ấy nói
nhỏ:
- Cậu chủ.
Triệt giật mình nhìn bác
nhưng không nói gì cả.
- Cô ấy...đang ở...trong
phòng tắm.
- Cháu biết. - anh cay đắng
nói.
- Nhưng...đã 5 tiếng...rồi mà
chưa thấy cô ấy ra. Mà cô
ấy...đang sốt nữa. Tôi sợ... -
bác nghẹn ngào nói không
giấu nỗi lo sợ.
- Sao? Cậu ấy đang sốt sao?
- anh bật dậy lo lắng. đang
sốt mà ở trong phòng tắm 5
tiếng liền thì quả thật...
Anh vội lao về phía nhà
tắm, anh đập cửa rồi hét:
- Tớ xin lỗi. Làm ơn mở cửa
ra đi. - anh đau khổ nói.
.....
Đáp lại lời nói của anh cũng
chỉ là im lặng. Chính điều
đó càng khiến anh lo lắng
hơn.
- Cậu chủ. Chìa khóa đây. -
bác Lam run run đưa chìa
khóa ra.
Triệt nhanh chóng giật chiếc
chìa khóa và mở cánh cửa
ra. Lòng anh chợt nhói đau
khi nhìn thấy cô. Toàn thân
ướt đẫm đang ngầm trong
bồn nước. Người xanh ngắt
vì lạnh, mắt nhắm nghiền,
hơi thở rất yếu. Anh vàng
bế cô ra khỏi phòng tắm...
..........
Sau 1 ngày hôn mê, giờ
Xuân mới tỉnh. Mở mắt ra,
cô đang ở trong một căn
phòng vô cùng sang trọng.
Tay chân thì dây nhợ lung
tung. Có lẽ cô đang ở trong
bệnh viện. Lúc này, cô cảm
thấy vô cùng khó chịu. Đầu
đau như búa bổ, toàn thân
tê tái không sức sống, cổ
họng đau rát, khó chịu kinh
khủng. Đó là hậu quả của
việc đang sốt mà ngâm
nước suốt 5 tiếng liền.
- Cuối cùng thì em cũng tỉnh
rồi. - giọng nói quen thuộc
vang lên đầy lo lằng.
Cố gắng quay đầu về phía
người vừa nói, cô nhận ra
đó là Phong. Lần nào cô gặp
chuyện thì đều là anh quan
tâm tới cô nhất.
- .....
Có cố nói nhưng không thể
nào phát ra tiếng được. Cổ
họng đau buốt, cô khẽ nhăn
mặt vì đau. Anh nhẹ nhàng
nói:
- Không sao đâu. Em đang
bị viêm họng nặng nên tạm
thời mất giọng thôi. Em
ngốc thật đấy. Tại sao lại
ngâm nước trong khi mình
đang ốm chứ. - anh mắng
cô.
Cô không thể nói gì mà mặt
xìu xuống nhìn anh. Nhìn
khuôn mặt của cô lúc đó,
khiến anh cảm thấy hơi hối
hận vì mình nói hơi nặng
lời trong khi cô đang ốm
như thế này.
- EM thấy đỡ rồi chứ? -
giọng của Vũ phát ra từ phía
cửa ra vào.
Anh và Băng cùng bước vô.
Vũ có vẻ hơi lo lắng nhìn
cô. Băng vẫn như hằng
ngày - lạnh lùng và ít nói
nhưng thật ra thì anh cũng
đang rất lo lắng cho cô.
Vừa nhìn thấy Băng, Xuân
hơi ngớ người ra, cô vẫn
còn cảm thấy ngại ngùng vì
vụ hôm trước. Cô khẽ gật
đầu ra ý chào Vũ và Băng
nhưng rồi nhanh chóng
quay mặt đi để tránh nhìn
vào mắt của Băng. Cô nhìn
Vũ "ư ớ" nói không ra tiếng
rồi chợt nhăn mặt vì đau.
- Em không cần nói đâu.
Anh chưa thấy ai ngốc như
em đó. - Vũ nói.
- Thôi nào. Đừng trách em
ấy nữa. Chúng ta ra ngoài
cho em ấy nghĩ ngơi đi nào.
- Phong xen vào.
- Ừm, cũng được. - Vũ nói
rồi xoa đầu cô và theo
Phong ra khỏi phòng chỉ
còn Băng vẫn đang đứng
dựa tường nhìn cô. Cô thấy
hơi ngượng ngùng với ánh
mắt của anh, cô quay đi.
Hai người cứ thế mà im
lặng và ...chờ đợi. Một cảm
giác khó chịu, ngột ngạt
đang dần dâng lên trong
lòng mỗi người. Băng lặng
nhìn khuôn mặt tái xanh
của cô mà lòng cảm thấy có
chút hối lỗi - một cảm xúc
mà từ trước giờ anh chưa
từng có với một người con
gái nào...chính vì thế nó
khiến anh bối rối...
Một lúc sau, Băng phá vỡ
bầu không khí im lặng đó:
- Xin lỗi vì việc hôm đó.
- .... - Xuân không nói gì mà
vẫn quay mặt đi hướng
khác.
- Tôi không biết nó lại
khiến cô tức giận như thế. -
anh nói với giọng có chút gì
đó hối lỗi
Lúc này, cô hơi ngoái đầu
nhìn anh. Cô cũng hơi xúc
động trước lời nói vừa rồi
của anh.Lần đầu tiên cô
thấy anh xin lỗi như vậy.
- Xin lỗi. - nói xong anh
quay lưng đi thẳng ra ngoài.
Cô cảm thấy cũng hơi xao
lòng vì lời nói đó. Có lẽ là
do cô hiền quá chăng hay là
vì lí do gì khác...? Cô mệt
mỏi nhắm mắt lại rồi chìm
vào giấc ngủ lúc nào không
hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro