Chương 16:
Chiếc xe dừng lại ở trước
một nhà hàng cực kì sang
trọng. Băng bước xuống mở
cửa rồi kéo cô bé ra khỏi xe
rồi đi vào trong nhà hàng
đó.
- Hôm nay, hãy làm bạn gái
của tôi. - anh ra lệnh
nhưng lại ẩn chứa một chút
van nài trong đó.
- Nhưng... - cô ngạc nhiên
đến không biết nói gì.
Bước vào nhà hàng. Đó quả
là một thế giớ khác. Rất
sang trọng, lịch sự. Mọi
người ở đây đều thuộc tầng
lớp thượng lưu. Trong
những bộ quần áo đắt tiền,
cười cười nói nói. Không
hiểu sao, Xuân lại cảm thấy
ngột ngạt và có gì đó giả
tạo. Có lẽ do cô không thuộc
về nơi này nên cô không
biết.
Ngay khi Băng vừa bước
vào, đã thu hút sự chú ý của
tất cả mọi người. kể ra cũng
phải mà. Cháu ruột của chủ
tịch tập đoàn đứng đầu
nước cơ mà. Anh bị bao vây
bởi đám nhà giàu kia. Nào
là hỏi thăm sức khỏe rồi gì
gì đó. Cốt yếu cũng chỉ là
gây sự chú ý của anh thôi.
Tranh thủ lúc anh đang bị
vây quanh như thế, cô
chuồn êm ra khỏi đám đông
và đi tham quan vài vòng
quanh nhà hàng đó. Quả
thật là rất đẹp. Thức ăn
cũng rất tuyệt.
- Em cũng đến sao? - một
giọng nói đằng sau cô vang
lên làm cô giật mình suýt
sặc.
- Dạ? - cô quay lại và nhận
ra là Minh. Trong bộ đồ
vest trắng quần đen. Trông
anh thật lịch sự và thu hút.
- Thật vui khi được gặp em
ở đây. - anh mỉm cười nói.
- Vâng, em cũng thật ngạc
nhiên. - cô ngại ngùng đáp
khi biết có vài ánh mắt "sắc
lẻm" đang nhìn mình.
- Ừm. Trông em đẹp thật
đấy. - anh nhận xét khi
nhìn cô.
- Dạ. em cảm ơn. - cô ngại
ngùng nói. Chẳng may có
một người đi qua, vô tình
đụng cô làm cô suýt té, may
mà có Minh đỡ không thì
chết rồi. Đúng là cô không
hợp với giày cao gót mà.
- Em không sao chứ. - anh
hỏi.
- Dạ. em cảm ơn anh. - cô
ái ngại nói.
Đúng lúc đó có một người
phục vụ bước tới chỗ anh,
nói nhỏ với anh cái gì đó
rồi sau khi nghe xong, Minh
quay ra buồn bã nói với cô:
- Anh xin lỗi, anh phải đi
rồi.
- Không sao đâu ạ. - Em
chào anh. - cô mỉm cười an
ủi rồi cũng chuồn luôn ra
sảnh ngoài.
Đứng một mình ngoài lan
can ngoài quả thật thoải mái
hơn so với trong kia nhiều.
Nhìn xuống từ trên lầu
xuống, cô thấy có thêm một
vài người khách cũng đi vào
nhà hàng này.
- Này, chào cô. - một giọng
nữ vang lên.
Xuân quay lại nhìn thì thấy
có 3 đứa con gái trong
những bộ váy đắt tiền đang
đứng trước mặt cô.
- Vâng, chào các bạn. - cô
lịch sự nói nhưng trong
lòng có vẻ không yên.
- Lúc nãy cậu đi với anh
Băng đúng không? - một
đứa con gái ngờ vực hỏi.
- À, vâng. Có gì không. - cô
hỏi.
- Cô là bạn gái của anh ấy
sao? - một đứa khác hỏi.
- À...ừm... - cô ngập ngừng
không trả lời.
Thấy thái độ ngập ngừng
của cô, đám kia nói tiếp:
- Tớ nghĩ là không phải đâu
nhỉ? Anh ấy làm sao có thể
quen người như cậu nhỉ. -
nó nói với vẻ mỉa mai.
- Người như tôi thì sao?
Không lẽ phải quem mấy
người như các cậu? - cô khó
chịu đáp.
- Chắc vậy đó. Cậu có vẻ quá
"tầm thường" so với anh ấy.
- Cậu... ừm mà tôi cũng như
các cô thôi mà. - cô bình
thản đáp.
- Cô...
- Có chuyện gì với cô ấy
sao? - Một giọng nói nam
vang lên.
Tất cả cùng quay lại. Đó là
Băng. Đám con gái kia
thoáng đỏ mặt khi thấy anh
bước lại gần phía mình và
vô cùng shock khi thấy anh
kéo tay Xuân về phía mình.
- Cô ấy làm gì sao? - anh
dịu dàng nói.
- À, dạ, ...không ạ...bọn
em...chỉ muốn...chào hỏi cô
ấy thôi ạ. - đám con gái ấp
úng trả lời.
- Chỉ là chào hỏi thôi mà,
không cần lo lắng thế đâu
Băng ạ. - một giọng nữ
vang lên. - trông anh như
đang lo cho bạn gái vậy nhỉ.
- con bé đó nói tiếp có vẻ
hơi có ý trêu trọc.
- Đúng vậy. Cô ấy là bạn gái
của tôi. - anh chậm rãi nói
nhưng cũng khiến cho đám
con gái kia shock, đặc biệt
là đứa con gái vừa xuất
hiện.
Đứa con gái kia trông thật
lộng lẫy trong bộ váy trắng
và chiếc dép cao gót màu
tím nhạt của mình. Nhưng
lời nói vừa rồi khiến cho
con bé đó sa sầm mặt mày,
có vẻ tức tối, trông chẳng
hợp với bộ váy đó nữa.
- Tớ không ngờ cậu biết đùa
đó. - đứa con gái kia lấy lại
bình tĩnh và nói tiếp.
- Không. - anh lạnh lùng
nói.
- Con bé "tầm thường" này
sao? - con bé kia chỉ tay
thẳng vào mặt Xuân khiến
cô hơi bực mình, cô lên
tiếng:
- Xin lỗi, tại sao tôi không
thể là bạn gái của anh ấy?
Có gì sai à?
- Đúng thế. - Băng nói, tay
ôm chặt cô hơn.
- Tớ không tin. Chứng minh
đi. - con bé kia thách thức.
- Cô...
Xuân chưa kịp nói hết câu,
Băng đã kéo cô lại sát
mình. Trước khi cô bé kịp
hiểu gì thì anh đã cúi xuống
và đặt nụ hôn của mình lên
môi cô trước sự ngạc nhiên
và tức giận cực độ của đám
con gái kia.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng
ngẩng đầu lên, tay ôm chặt
cô bé vào người mình rồi
quay ra nói với đám con gái
kia.
- Cậu hài lòng rồi chứ. Tạm
biệt. À, chúc cậu sinh nhật
vui vẻ.
Nói xong, anh kéo tay cô bé
đang đứng đờ ra vì shock ra
khỏi nhà hàng đó. Ở đằng
xa, Minh nhìn thấy cảnh ấy,
trong lòng anh rất khó chịu
và buồn. Tâm trang bỗng
trở nên rối bời mà chính
anh cũng không thể giải
thích.
Băng kéo tay Xuân tới gần
chiếc xe ô tô, cô chợt vùng
tay, đẩy anh ra. Cô lấy tay
che môi mình nhìn anh với
ánh mắt tức giận:
- Anh làm gì vậy. Tại sao
anh lại làm như thế?
- Tôi xin lỗi. - anh lạnh
lùng nói nhưng quay mặt đi
không nhìn cô.
- Tôi ghét anh, đồ đáng
ghét. Tôi ghét anh. - cô hét
to, giọng nói vỡ ào cùng
tiếng khóc nức nở.
Băng quay qua nhìn cô với
ánh mắt hơi buồn không
giống như thường ngày.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào
cô nhưng bị cô đẩy ra. Cô
nhìn anh với ánh mắt căm
ghét và tức giận. Cô tiến lại
gần anh rồi giơ tay ra tát
anh một cái "bốp" rõ đau
rồi quay lưng bỏ đi.
Cô vừa chạy vừa khóc, trời
cũng đang bắt đầu mưa.
Tiếng khóc hòa vào tiếng
mưa nghe đến não lòng, cô
cứ chạy cho đến khi té vì
chiếc giày cao gót mà mình
đang đi. Cô không đứng dậy
mà cứ ngồi đó khóc. Cô cảm
thấy rất tủi thân. Tại sao lúc
nào, Băng cũng chỉ xem cô
như một đồ vật. Khi anh
hôn cô, cô cảm tưởng như
mình đang bị lợi dụng, đang
bị lừa dối, chỉ là một công
cụ để cho Băng lừa những
người khác. Cô cứ tưởng
mình đã hiểu anh hơn một
chút nhưng thật ra là
không. Cô đã thực sự rất
quí anh. Cô tưởng anh cũng
ít nhất có cảm tình với cô
nhưng thật ra đó chỉ là cảm
nhận của riêng cô. Cô cứ
ngồi khóc dưới trời mưa to
như thế.
Một bóng người, bước từ từ
tới chỗ cô, đưa chiếc dù ra
che cho cô. Đó là một chàng
trai, cậu cúi xuống, bên cô,
lấy tay lau đi những giọt
nước mắt của cô. Cô bé khẽ
ngước nhìn người con trai
đó. Cô không khỏi ngạc
nhiên vì người đó là Triệt.
Cậu nhìn cô với ánh mắt
đượm buồn:
- Này, tại sao lại ngồi khóc
dưới mưa thế? Ướt hét rồi
nè. Phấn trang điểm trôi hết
nhìn ghê quá. - Triệt đùa,
tay lau nước mắt của cô.
- Hức...hức... - cô nhìn cậu
và vẫn cứ khóc.
Cô lấy tay mình lau những
giọt nước mắt của mình,
nhưng càng lau thì càng làm
cho khuôn mặt của cô bẩn
hơi. Cầm lấy tay của cô lại
và nhìn cô triều mến rồi bất
chợt, cậu buông chiếc dù ra
và ôm chầm lấy cô. Cậu cứ
ôm cô trong trời mưa rả
rích và tự hỏi tại sao mình
lại làm như vậy. Chỉ biết
khi nhìn cô bé khóc, trong
lòng anh cũng rất đau.
Và đâu đó, ở đằng sau một
gốc cây, cũng có một chàng
trai đang đứng trong mưa,
lặng nhìn cảnh ấy trong
lòng vô cùng rối bời. Anh
khẽ dựa lưng vào cây và
lặng nhìn những giọt mưa
thi nhau rơi đó.
Mở mắt ra, Xuân nhận ra
mình đang ở trong một căn
phòng rộng rãi và rất sang
trọng. Ngồi dậy, cô mới
nhận thấy mình đang mệt
mỏi cực độ. Toàn thân đau
nhức, đầu thì cứ ong ong.
Có lẽ do ngồi dầm mưa suốt
tối hôm qua. Chắc cô lại ốm
lần hai rồi. Mới khỏi ốm
chưa được bao lâu mà đã...
Trên chiếc giường to mà cô
đang nằm, quả thật rất thoải
mái. Bộ váy hôm qua đã
được thay bằng một bộ
pyjama màu xanh nhạt rất
thoải mái. Cô thắc mắc,
không biết ai đã thay giúp
mình mà mình đang ở đâu
nhỉ. Điều này làm cô chợt
nhớ tới lần đầu tiên gặp Vũ.
Bước xuống giường, cô "lết"
vòng vòng quanh ngôi nhà
lạ hoắc này. Quả thật nó rất
đẹp. cách bày trí rất hài hòa
với hai tông màu chủ đạo là
trắng và đen làm cho căn
nhà này mang theo phòng
cách châu Âu nhiều hơn. Do
mãi ngắm ngôi nhà, cô
không để ý có cái bậc thang
phía trước nên cô trượt
chân té rầm về phía trước.
Cái chân đã đau nay còn đau
hơn. Ngồi xoa xoa cái chân
của mình nên không để ý có
người đang đi tới chỗ mình.
Người đó cúi xuống và bế
cô lên. Do vì bất ngờ, cô hét
lên khiến cho người kia
cũng giật mình theo. Quay
người lại thì nhận ra đó là
Triệt.
- Cậu hét to thế? - Triệt cười
cười nhìn cô và nói, tay vẫn
bế cô đi về phía chiếc sofa
gần nhất.
- Sao cậu lại ở đây? Chỗ này
là đâu? - cô ngạc nhiên hỏi.
- Đây là nhà tớ. Hôm qua
cậu dầm mưa rồi ngất nên
tớ đưa cậu về đây. - anh
giải thích.
- Ùm, cảm ơn nhưng...sao tớ
lại mặc bộ đồ này.
- À, không thích sao? Đồ của
tớ đó.
- Hả?
- yên tâm, do bác giúp việc
thay cho cậu. - anh nói khi
nhìn thấy khuôn mặt hoảng
hốt của cô.
- Cảm ơn, tớ phải về rồi. -
cô đứng dậy nói.
- Không, cậu ở đây nghỉ đi.
Tớ gọi điện cho anh Phong
rồi. Anh ấy cũng bảo cậu
nên nghỉ ở đây cũng được.
- Nhưng...
Chưa kịp nói hết câu, anh đã
lấy tay chặn lại, không cho
cô nói tiếp, anh cúi sát cô
nói:
- Ngoan nào. Ngủ đi rồi anh
thương, bé con. - anh chọc
cô.
Thoáng ngại ngùng vì anh
cúi sát như vậy, cô đẩy anh
ra, cô giận dỗi phản đối:
- Này, đùa à. Ai là bé con
chứ.
- Giận à? Ngoan nào. Ngủ
đi. - anh vừa nói vừa véo
má cô.
- Á, đau. Biết rồi, đừng làm
như tớ là con nít nữa. - cô
nói, tay đánh anh mấy cái.
Anh mỉm cười rồi dìu cô về
phía giường của mình.
.....
Cạch...
Tiếng mở cửa phòng làm cô
giật mình, mở mắt. Cô thấy
có một người phụ nữ trung
niên bước vô. Trong bộ váy
đơn giản và thoải mái.
Khuôn mặt hiền từ, trên tay
cầm một chiếc máy hút bụi.
Chắc đó là người giúp việc
mà Triệt đã nói. Ngồi dậy,
dụi mắt, cô nhìn người đó
rồi cất tiếng:
- Cháu chào bác.
- Kìa, cô chủ. Cô đang sốt
mà, hãy nằm nghỉ đi nào.
Hai từ "cô chủ" làm cô thấy
ngượng ngùng. Cô vội nói
lại:
- Cháu không sao đâu ạ. Bác
đừng gọi cháu là cô chủ.
Cháu thấy kì lắm ạ. - cô thú
nhận.
- Nhưng...cô là bạn của cậu
chủ nên...
- không sao đâu ạ. - cô mỉm
cười nhìn bác rồi bước
xuống giường mặc dù đang
còn mệt.
- Ấy đừng, cháu cứ nằm
nghĩ đi. - bác ấy nói, rồi
chạy lại đỡ cô. - bác là Lam,
người giúp việc ở đây.
- Dạ. Cháu là Diệp Xuân. -
cô mỉm cười đáp.
- Cháu cứ nằm đây nghỉ
ngơi đi. Cậu chủ lo lắm đấy.
- bác đẩy cô năm xuống
giường.
- Dạ, không tới mức đó đâu
ạ. - cô ngại ngùng đáp.
- Thật đó. Hôm qua lúc, cậu
đưa cháu đang ướt nhẹp về,
trông cậu ấy lo lằng lắm.
mà đây là lần đầu tiên cậu
ấy đưa con gái về nhà đó.
- ơ, dạ... - cô ngượng ngùng,
chỉ biết gãi đầu.
Bác Lam mỉm cười xoa đầu
cô. Nhìn cô âu yếm rồi nói
tiếp:
- Cậu chủ là người tốt. Tính
tình thì vui vẻ hòa đồng
nhưng thật ra, cậu là người
sống rất khép kín. Cậu chủ
biết lo cho người khác là tốt
rồi.
- Thế thật ra cậu là người
như thế nào ạ?
- ừm, bác biết cậu ấy từ bé.
Đến giờ, cậu ấy đã thay đổi
rất nhiều. Nhờ có cậu ấy mà
bác mới có tiền để nuôi đứa
con ốm yếu của mình. - nói
đến đây bác ấy rưng rừng
nước mắt.
- Bác đừng buồn như thế.
Con bác giờ khỏe chưa ạ?
- Ừm, nó cũng khá hơn rồi.
....
Sau một hồi nói chuyện, có
lẽ cô đã hiểu hơn một chút
về Triệt. cô không ngờ cậu
ấy có nhiều bí mật tới như
vậy.
King...cong...
Tiếng chuông cửa làm cho
cô chợt tỉnh khỏi dòng suy
nghĩ của mình. Cô thấy có
vẻ bác Lam hấp tấp hơn thì
phải. Bác ấy chạy nhanh ra
mở cửa.
Một lúc sau, cô lén bước ra
ngoài và bắt gặp một người
đang ông trung niên, khuôn
mặt hiền từ, mái tóc đen
lấm tấm trắng, mặc một bộ
vest đen đơn giản. Ông ấy
có vẻ rất ngạc nhiên khi
nhìn thấy cô và cô cũng rất
ngạc nhiên khi gặp ông ấy.
- Cháu là... - ông ấy hỏi.
- Cô ấy là bạn của cậu chủ ạ.
Tên là Diệp Xuân. - bác
Lam nói.
Nhìn cô một hồi, ông chợt
nhớ đến một điều gì đó.
Ông ấy hỏi cô:
- Cháu là người đó sao?
- Dạ? người nào ạ? Bác là ai
ạ? - cô ngơ ngác hỏi.
- À, ta chưa giới thiệu. Ta là
Hùng, bố của Triệt. - ông
dịu dàng nói. Có vẻ như
ông ấy rất yêu cậu ấy.
- À, cháu chào bác. - cô lễ
phép nói.
- Cháu có thể giúp Triệt chứ?
- bác hỏi.
- Dạ? giúp gì ạ?
- Cháu hãy cố gắng thuyết
phục nó quay về nhà chính.
Dù nó có ghét ta thì ta cũng
chỉ mong nó hãy quyết định
có ích cho nó. - bác ấy có
vẻ hơi buồn khi nói về vấn
đế ấy.
- Ơ, sao lại ghét ạ? - cô hỏi
khi ngồi xuống đối diện với
ông.
Ông khẽ thở dài rồi nói:
- Có lẽ do ta quá ích kỉ. Ta...
- TẠI SAO ÔNG TA LẠI Ở
ĐÂY? - tiếng hét tức giận
của Triệt vang lên cắt ngang
lời nói của bố cậu.
Cả Xuân và ông cùng nhìn
về phía cậu. Cậu ấy đang
đứng đó, tức giận nhìn bố
cậu. Đó không giống như
ánh nhìn của một người con
nhìn người bố giống. Điều
này khiến cô hết sức ngạc
nhiên. Cô tưởng chỉ là bác
hùng đùa cô nhưng không
ngờ là có vẻ như Triệt
"ghét" bố cậu thật.
Cậu đi về phía bố của cậu,
nhìn ông bằng ánh nhìn
căm ghét và tức giận, anh
gằn giọng hỏi:
- Tại sao ông lại ở đây?
Đáng ra giờ này ông phải ở
bên người phụ nữ của ông
chứ? - anh hỏi bang cái
giọng mỉa mai đến khó
chịu.
Trước thái độ đó của con
trai mình, ông không làm gì
cả. Chỉ lặng nhìn người con
trai bằng ánh mắt âu yếm
của một người cha.
- Đi ra khỏi nhà tôi ngay. -
anh nói, tay chỉ về phía
cánh cửa.
- Này, cậu làm gì thế? Đó là
bố cậu mà. - thấy tình thế
khó xử đó, Xuân vội chạy
lại kéo cánh tay của anh
xuống.
Nhưng dường như lời nói
đó không có trọng lượng
nào nên không khiến anh
quan tâm. Nhìn thấy thái độ
đó của người con, ông Hùng
chĩ biết thở dài rồi lặng lẽ
bước ra khỏi căn nhà đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro