Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Mọi người trong công ty K.K, từ trẻ đến già, từ cụ lao công, ông bảo vệ, đến hội đồng quản trị,... ai ai cũng biết Lãng thư ký đề cao vẻ bề ngoài, anh ta thậm chí còn có nhãn hiệu: coi trọng dung nhan, xem nhẹ phẩm chất. Nhưng mà hôm nay có gì đó không ổn...
Từ tầng hầm, quầy tiếp viên, nơi đón khách, hành lang công ty,... nhân viên nào cũng phải đưa con mắt kì dị nhìn Lãng Danh thư ký.
Hiện tại anh ta mặc một bộ vest trắng, thắt cà vạt hồng cánh sen, nhìn rất giống mấy uke (tiểu thụ) trong danmei (đam mỹ) nha.
Giày thì chiếc trắng, chiếc đen, các bà cô nhớ giới trẻ đâu có thịnh hành loại thời trang này.
Lại nói, nhan sắc trời ban nay đâu mất tiêu rồi. Mặt Lãng Danh tái me tái mét, nhìn kĩ còn có thể thấy cả hốc má, còn kiểu mắt gấu trúc nữa...
Mấy em gái trẻ tuổi nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi gào thét... Lãng Danh thư ký đẹp trai, đẹp mã của các cô đâu rồi...
Lại nói, nguyên nhân tàn phá nhan sắc của Lãng thư ký...
---ta là vạch ngăn cách hồi tưởng--
Lãng Danh ngồi ngăn ngắn trên chiếc ghế sofa màu trắng, nghiêm túc nhìn người đối diện. Một người phụ nữ trung niên nhưng do biết chăm sóc nên da dẻ vẫn còn trắng mịn, tóc bối lên gọn gàng, tay nâng ly cafe, tỏa ra ánh sáng quý tộc...
Hai người không có động tĩnh gì, bầu không khí căng thẳng trông thấy.
"Mẹ... mẹ à... hôm nay mẹ lên đây có chuyện gì không?" Lãng thư ký phá vỡ sự yên thẳng (yên tĩnh+căng thẳng)
"Bộ phải có chuyện thì mẹ mới được lên đây hay sao?"
Chứ sao nữa...
"Tiểu Lãng, năm nay con bao nhiêu rồi?"
Mẹ à, mẹ đừng có tỏ vẻ nghiêm túc đó, mẹ còn không biết nữa kia kìa "Dạ hai mươi chín"
"Cũng lớn tuổi rồi"
Ể? Có ý gì?
"Hôm bữa ông bạn dở hơi nào đấy của ba con khoe ổng lên chức ông ngoại, ba con nghe xong thèm quá, một mực nằng nặc đòi cháu..." Lãng phu nhân đưa mắt phượng liếc Lãng thiếu chủ "... mà vấn đề là thằng con trai duy nhất của ông lại..."
"..." Lãng Danh ngậm đắng nuốt cay, cuối cùng thì cái ngày anh sợ nhất đã đến.
---------------------------------------------------
Lãng thư ký thất thần đi tới phòng làm việc, biết tìm đâu ra "con dâu" bây giờ...
Ánh mắt Lãng Danh rơi vào người trước mắt - Ân Dung Nhạc.
Đúng rồi, cô ấy bây giờ chính là sự cứu nguy tốt nhất cho mình. Mắt Lãng thư ký tỏa ra ánh sáng mầu nhiệm, đá bay sự phiền não chết tiệt kia.
"Tiểu Nhạc...."
Ân Dung Nhạc rùng mình một cái, quay đầu nhìn chủ nhân của giọng nói sến súa vừa rồi.
"Thư ký Lãng, có chuyện gì không?"
Đột nhiên, Lãng Danh bắt lấy tay Ân đồng nghiệp, ánh mắt trìu mến...
"Tiểu Nhạc, em phải giúp anh"
Ân Dung Nhạc ngơ ngác nhìn Lãng Danh, dù gì cô cũng là người tốt, chẳng chút chần chừ liền đồng ý "Ừ. Nhưng giúp anh việc gì?"
"Tiểu Nhạc, em làm bạn gái anh được không?" Lãng Danh đi vào vấn đề chính luôn.
"Em...em á" Ân Dung Nhạc phẩy tay "ha ha... Lãng Danh, anh đang đùa em đấy à, đùa kiểu này vui quá"
"Anh không đùa" ai đó nghiêm túc nói.
"Chiều nay anh đưa em về gặp mặt ba mẹ anh"
Mặt Ân Dung Nhạc đen chẳng thua Bao Thanh Thiên tẹo nào cả, Lãng Danh a, sao anh có thể đẩy nhanh tiến độ à không rất rất nhanh nha.
"Gặp... gặp ba mẹ anh làm gì chứ?" Ân Dung Nhạc hoảng hốt hỏi.
"Thì chẳng phải em đồng ý làm bạn gái anh rồi sao?"
Hu hu, cái tính tốt bụng đáng ghét này hại chết cô rồi. "Nhưng... nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, chiều nay hết giờ làm việc anh sẽ chở em đi." Đâu dễ dàng gì mới tìm được phao cứu sinh cơ chứ, phải biết tận dụng.
Lãng Danh tiêu sái rời đi, để lại người nào đó đang ngơ ngác...

Dương Minh Tà nhìn Ân Dung Nhạc cứ ngơ ngơ ngác ngác, chẳng rõ cô này bị sao nữa.
Anh không khỏi nhớ tới buổi tối mấy hôm trước, tay cô rất nhỏ nha, anh cầm một cái là chui lọt vào lòng bàn tay rồi, hơn nữa cũng rất ấm áp, nắm rất thích.
Lúc trán anh chạm trán cô, anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ người cô.
Mấy việc đụng chạm như thế này... Dương Minh Tà anh cũng không ngại...
Nghĩ vẩn vơ thế là đủ, Dương Minh Tà nghiêm chỉnh làm việc...
--------- Giờ nghỉ trưa đã đến--------

Hàng trăm con mắt ngáo ngơ của các thiếu nữ (đại thẩm) nhìn Lãng thư ký (của họ) kéo Ân Dung Nhạc đi ra khỏi phòng làm việc.

Đáng lẽ những thiếu nữ (đại thẩm) này nên ghen ghét, hận không thể ăn tươi nuốt sống yêu nữ nào dám lôi cuốn tiểu thư ký có thể nhìn không thể ăn của họ, nhưng... trong tình cảnh này, bọn họ chỉ cảm thấy tội nghiệp cho Ân Dung Nhạc: Lãng thư ký kéo Ân Dung Nhạc như bay đi về phía cửa, Ân Dung Nhạc vẻ mặt tuyệt vọng, rút tay không được, đành giương mắt về phía bọn họ: "Cứu tôi với, cứu với..."

Lời cầu cứu dĩ nhiên không được báo đáp. "Nạn nhân" đã mất hút từ lúc nào...
--------- trở lại với Dương tổng------

Dương Minh Tà xếp lại bàn làm việc, nhìn đồng hồ, ừm lâu lắm rồi anh mới nghỉ ngơi đúng giờ đấy.

Ra khỏi phòng làm việc, Dương Minh Tà bất giác đưa mắt nhìn phòng đối diện (phòng của tiểu Ân í), cô ngốc này luôn đợi anh làm xong việc mới dám nghỉ ngơi nha.
Đưa tay gõ cửa.... cửa không mở
Lại gõ cửa.... cửa không mở
Kiên nhẫn gõ cửa.... cửa vẫn đóng
Gõ cửa..................
Mở cửa.
Trong phòng tối om, một hơi thở cũng chẳng thấy, Dương Minh Tà mặt lạnh tanh đóng cửa lại, lấy điện thoại gọi cho người nào đó...
...
...
Được lắm, dám không nghe điện thoại.
-----------------------------------------------------
Nhắc đến hai người đang phóng vun vút trên đường cao tốc,
Lãng Danh cười đến độ chẳng thể nào ngậm miệng lại được, thỉnh thoảng quay qua Ân Dung Nhạc cười một cái.
Ân Dung Nhạc miễn cưỡng cười đáp trả, thần kinh cô rất yếu nha.
May mà trên đường Lãng Danh nhớ ra rằng chưa giải thích cho cô, đành sử dụng khoảng một ngàn từ trở lại để tóm tắt lại sự việc. Dọa chết cô.
Đưa mắt nhìn tài xế đang phấn khởi không nguôi, Ân Dung Nhạc thở dài một cái, hi vọng trí tuệ tích trữ trong suốt 25 năm qua giúp cô ứng phó được với chuyện này.

Bầu không khí ảm đạm nhanh chóng làm chủ không gian.
Một người phụ nữ khoảng bốn lăm năm mươi tuổi đang thoải mái thưởng thức ly Caffe, thỉnh thoảng bà ta lại liếc nhìn hai người trước mặt.
"Tiểu thư đây là..."
Lãng Danh nhéo Ân Dung Nhạc một cái.
"Dạ.... cháu.. cháu là Ân Dung Nhạc ạ"
Lãng phu nhân giả vờ như không thấy hành động mờ ám giữa hai người.
"Nghe Lãng Danh bảo Ân tiểu thư đây làm việc chung với nó?"
"Vâng.. vâng ạ"
"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
Quỷ tha ma bắt anh đi Lãng Danh, đã bảo cùng nhau chống đỡ mà "dạ được hơn ba tháng rồi ạ"
Lãng phu nhân đẩy ly nước qua cho hai người, mỉm cười hạ thấp giọng, nói: "Hơn ba tháng mà đã dắt nhau đến nhà cha mẹ rồi"

Oa oa oa, Lãng Danh chết tiệt, sao anh lại có thể ngồi nghịch điện thoại bỏ tôi ứng phó một mình chứ "Cái này... cái này..."

"Mẹ à, chẳng phải mẹ bảo con dẫn bạn gái về nhà sao?" Một kẻ vô tâm bỏ rơi chiến hữu phát ngôn cứu giúp, rồi quay sang nhìn Ân Dung Nhạc, tỏ vẻ "cô thấy tài năng của tôi chưa".
Nhìn nhìn nhìn cái gì mà nhìn, bà móc mắt nhà ngươi bây giờ...
"Đúng là mẹ nói thế nhưng tiểu Lãng à, con cũng biết rồi đấy, ai bảo lão cha con thèm khát một đứa cháu đến vậy cơ chứ..."
Đứa cháu.... lấy đâu ra đứa cháu chứ? Âu Dung Nhạc đen mặt..

"Nhưng mà không biết đã thân thiết tới đó chưa.." kèm theo là ánh mắt tò mò...

Ân Dung Nhạc cùng với Lãng Danh giật thót, mẹ à/ Lãng phu nhân à người đừng có lưu manh đến vậy chứ, kẻo con dâu thật sự của người nghe xong chạy mất dép đấy.
"Mẹ nghĩ..."

Không xong, nghe như có âm mưu gì đó.
"... hai đứa chưa thân thiết đến mức đó đâu nhỉ" lại cái giọng trào phúng ấy...
Lãng phu nhân, xin người đừng ném JQ (gian tình) vào bọn con nữa, Ân Dung Nhạc khóc không ra nước mắt.
Một bàn tay từ đâu khoác lên vai Ân Dung Nhạc, Lãng Danh giọng cực kì nghiêm túc:
"Mẹ à, con thực sự thích cô ấy"

Ân Dung Nhạc choáng váng hết cả đầu, mặc dù biết là đóng kịch nhưng sao lại giống thế chứ.
Lãng phu nhân mặt hớn hở, ông xã ơi, tôi sắp có con dâu để sai vặt rồi "... nhưng mẹ vẫn chưa thấy được cảm tình giữa hai đứa..."

Sét đang đánh không ngừng bên tai tiểu Ân nha, cô ăn ở thế nào mà đụng phải hai mẹ con nhà này vậy nè.
Lãng Danh cũng đơ người ra một lúc, ngay sau đó...

.. một hơi thở phả vào tai của Ân Dung Nhạc, bờ môi của ai đó đang dí sát lại gần gò má của cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro