Thượng đế không cho ai quá nhiều ( love 1.2 )
Trong kho sách cũ của thư viện có quá nhiều sách đã cũ và rách nát .Một đống cao bằng tường xếp trong góc phòng ,trên chiếc bàn dài có rất nhiều băng dính ,keo gián ,giấy bóng .Cô giáo phụ trách sau khi giảng giải cách làm cho các học sinh được cử đến từ nhiều lớp đã rời khỏi để các bạn tự làm .
Đây là một công việc rất vô vị và nhạt nhẽo ,ngồi gỡ từng trang sách rách,bong ra rồi dán lại ,nó đòi hỏi sự kiên nhẫn .Làm được vài ngày học sinh các lớp đều tìm cách thoái thác ,cuối cùng chỉ còn lại mỗi Lâm Nguyệt Loan .Cô vẫn chăm chỉ cần mẫn làm công việc mà người khác cảm thấy vô vị và nhạt nhẽo này .
Buổi chiều thứ 6 có hai tiết tự học .Cũng chẳng có việc gì nên Lâm Nguyệt Loan đã xin phép thầy Châu cho cô đến thư viện sửa sách .Nhân tiện thầy Châu liền hỏi cả lớp : " Có bạn nào muốn đi làm giúp Lâm Nguyệt Loan không ?".
Cả lớp cười nghiêng ngả rồi hỏi lại :
" Thầy ơi dán 1 cuốn sách được bao nhiêu tiền ạ ?".
" Tính tiền theo ngày hay tính tiền theo tuần ạ ?".
" Hôm nay em không mang cơm ,hay là em đi dán sách thì nhà trường mời em một bữa nhé ! "
. . .
Thầy Châu vừa tức vừa buồn cười : " Các em đúng là tiểu nhân chỉ nghĩ cái lợi trước mắt ".
Các học sinh bên dưới càng ồn ào hơn :
" Đúng thế mà thầy chúng em là tiểu nhân ,bởi vì chúng em chưa trưởng thành mà "
" Thầy ơi ,bây giờ không nói chữ lợi thì nói cái gì ? Nói tình cảm chắc ?"
" Thầy ơi ,em muốn nói chuyện tình cảm với trường ,thầy bảo nhà trường đừng thu học phí của em đi ".
Đủ mọi âm thanh hỗn loạn vang lên ,đột nhiên Minh Nhật Lãng lên tiếng : " Thưa thầy ,nếu còn thiếu người thì em xin đi ạ !".
Giọng của cậu tuy không lớn nhưng đủ khiến cho tất cả im bặt .Sau giây phút im lặng lại rào rào lên.
" Thầy ơi em cũng đi ".
" Em nữa ,em cũng đi ".
Cả lớp tranh nhau xin đi ,mà phần lớn là con gái ,đương nhiên là vì Minh Nhật Lãng .Đúng là say vì người chứ không vì rượu .Có người thở dài nói : " Vươn mình một cái ,mây xanh kéo đến ,đúng là sức hút của hoàng tử ".
Tiêu Tinh Dã lừ nhìn Minh Nhật Lãng ,tuy không nói gì nhưng cậu lại bĩu môi .
Tất cả học sinh nữ trong lớp đều theo Minh Nhật Lãng tới thư viện .Cảnh tượng này cũng phải khiến mấy thầy cô phụ trách nhìn mà phát sợ .Đống sách cao bằng tường làm cả tuần chưa vơi đi một phần tư thế mà Minh Nhật Lãng dẫn đầu các bạn nữ chỉ một lúc đã vơi đi một nửa ,thầy chủ nhiệm vô cùng sung sướng .
Hôm sau là thứ 7 ,là ngày nghỉ .Lâm Nguyệt Loan vẫn đến thư viện như thường ,cô đã mượn chìa khóa của giáo viên phụ trách .Đằng nào thì ở nhà cũng không có việc gì làm nên cô muốn đến thư viện làm cho xong chỗ sách còn lại .
Cô giáo Khương thấy thế liền khen Lâm Nguyệt Loan hết lời : " Bây giờ học sinh vừa có trách nhiệm lại không ham chơi như em hiếm lắm ,thực sự lâu lắm rồi cô không thấy ai như em cả ".
Lâm Nguyệt Loan nhờ bác bảo vệ mở cửa thư viện trước rồi mới lên phòng sách cũ trên tầng 4 .Một mình cô ngồi giữa đống sách ngổn ngang .Sau khi dán xong một đống sách thì bất chợt có người mở cửa vào .Cô giật mình quay người lại thấy Minh Nhật Lãng đang đứng ngoài cửa .Gương mặt cậu vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô .Cả 2 đồng thanh kêu lên :
" Lâm Nguyệt Loan ,sao cậu lại ở đây ?"
" Minh Nhật Lãng sao cậu lại ở đây ?"
Minh Nhật Lãng mượn chìa khóa của thầy phụ trách thư viện .Lúc đưa chìa khóa cho cậu thầy còn hỏi : " Ngày nghỉ mà em cũng đến trường không đi đâu chơi sao ?".
Cậu chỉ cười và đáp : " Em không muốn đi ,đến trường xếp sách cũng được rồi ,trước đây em dán nhiều sách lắm ,tay nghề em khá lắm đấy ! ".
Sở dĩ Minh Nhật Lãng muốn đến trường ,thứ nhất là vì cậu không muốn ở nhà ,thứ hai là phòng sửa sách đã chạm vào ký ức xa xôi mà cậu đã chôn chặt tận đáy lòng .Bất giác cậu nhớ lại ngày xưa và muốn một mình đến nơi đây .Không ngờ Lâm Nguyệt Loan cũng có mặt .
" Cậu cũng có chìa khóa à ?Cậu mượn ai thế ?" Lâm Nguyệt Loan thắc mắc khi thấy chùm chìa khóa trong tay cậu .
" Tớ mượn của thầy phụ trách thư viện ".
" Tớ thì mượn của cô Khương ".Ngập ngừng một hồi cô mới cười và nói tiếp :" Không ngờ ngày nghỉ mà cậu cũng đến trường dán sách ,không đi đâu chơi à ? ".
Không hẹn mà gặp ,câu hỏi của Nguyệt Loan không khác câu hỏi của thầy phụ trách là mấy .Xem ra trong ấn tượng của mọi người thì có lẽ cậu có nhiều nơi để vui chơi thật .Minh Nhật Lãng cười trừ ,có ai biết rằng các hoạt động cậu có thể tham gia vô cùng ít ỏi .
Cậu miễn cưỡng đáp : " Thực ra ....tớ không có nhiều nơi để đi chơi đâu ".
Giọng nói của Minh Nhật Lãng có điều gì đó trầm buồn khiến Lâm Nguyệt Loan vừa nghe đã sững người .Cô ngạc nhiên nhìn Minh Nhật Lãng .Hôm nay cậu không mặc đồng phục mà mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng được may rất tinh tế ,nhìn kiểu dáng cũng toát lên vẻ quý phái ,sang trọng mà không phô trương .Gia thế xuất sắc,dung mạo khí chất như hoàng tử nhìn kiểu gì cậu ấy cũng rất có phong cách .Nhưng ....cậu ấy luôn rầu rĩ ,tại sao thế ? .Xem ra đằng sau sự giàu có ,cơm ngon áo đẹp còn có những điều thầm kín mà người ngoài không thể biết .Đúng là nhà nào cũng có những điều khó nói .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro