Chương 3 : Trân trọng quãng thời gian niên thiếu ( love 1.2 )
Tiêu Tinh Dã ngày càng nổi tiếng ở trường Thần Quang cậu lại có thêm biệt danh mới là " David Beckham của Thần Quang " . Còn có nhiều đội bóng chuyên nghiệp nghe tin liền đến Thần Quang để săn đón mầm non này. Nhưng Tiêu Tinh Dã không đi đâu cả : " Em còn là học sinh, đá bóng chỉ là nghề phụ, học tập mới là công việc chính".
Tần Quảng Phong cười sau lưng cậu :" Cậu học tập ra cái gì chứ, thế mà cũng nói ra được cái câu học tập là việc quan trọng. Căn bản là cậu vì mảnh trăng khuyết kia ( Nguyệt Loan có nghĩa là trăng khuyết Tần Quảng Phong trêu Tiêu Tinh Dã nên nói vậy ) nên mới không muốn dời khỏi Thần Quang, đúng không hả?".
Gương mặt Tiêu Tinh Dã ngay lập tức mất vẻ tự nhiên cậu giơ chân sút một phát :" Tần Quảng Phong, cậu mau biến đi ".
Tần Quảng Phong nghe lời " biến" nhưng vừa biến vừa hát " Trên bầu trời xa xa, có một mảnh trăng khuyết...".
Tiêu Tinh Dã lập tức đuổi theo, Tần Quảng Phong co cẳng chạy. Hai người một trước một sau đuổi nhau trên sân trường. Quảng Phong chạy ra sau thư viện. Nơi đó có một mảng rừng trúc,không phải là rừng cây rậm rạp mà chỉ có mấy chục gốc trúc mảnh san sát nhau, giống như một bó đũa cắm trong ống. Những cây trúc trưởng thành đều đâm ra ngoài, lá rậm rạp giống như một chiếc ô đang mở, xoè bóng mát. Rừng trúc này do mấy chiếc ô như thế tạo thành, vô cùng mát mẻ và yên tĩnh. Vào những ngày hè học sinh rất thích đến đây. Những chiếc bàn đá dưới tán cây thường không còn chỗ trống. Nhưng có đợt một học sinh nữ phát hiện có rắn từ đó về sau chẳng còn mấy người đến nơi này nữa.
Khi hai người chạy đến nơi bàn ghế đá chẳng có ai ngồi. Nhưng ở nơi xa nhất của khu rừng có hai người đang quay đầu lại, hình như họ bị tiếng la hét của Tiêu Tinh Dã và Tần Quảng Phong làm kinh động. Nhìn kỹ đó là Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan.
Sắc mặt Tiêu Tinh Dã trở nên vô cùng khó coi, Tần Quảng Phong cũng khựng người lại. Sao Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng lại ở cạnh nhau chứ, hai người họ ở đây làm gì?
Nhìn thấy hai người họ Lâm Nguyệt Loan liền đứng dậy nói : " Hai cái cậu này, có mấy chú chim mới đến ăn táo bị các cậu làm cho giật mình bay hết mất rồi".
" Cái gì mà chim ăn táo ?".
Tiêu Tinh Dã xị mặt bước tới xem, trong đám cỏ dưới rừng không biết ai ném một quả táo ăn dở xuống đó. Lâm Nguyệt Loan chỉ quả táo dở và nói : " Ban nãy có mấy chú chim đang ăn táo mới ăn được có mấy miếng thì bị cậu và Quảng Phong doạ cho bay mất".
" Lâm Nguyệt Loan....cậu với Minh Nhật Lãng ở đây xem chim ăn táo?". Quảng Phong cũng ngạc nhiên bước tới hỏi Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng.
" Ừ ". Lâm Nguyệt Loan trả lời.
Công tác xanh hoá của trường Thần Quang tương đối tốt, sân trường như công viên, hoa cỏ xanh mướt, rừng cây rậm rạp, trong rừng có vô số chim chóc hót líu lo. Lâm Nguyệt Loan sớm đã để ý đến điều đó. Khu rừng sau thư viện là nơi tập trung nhiều nhất. Có lẽ là do ít người qua lại nên không bị ảnh hưởng. Thường có từng đàn chim trốn trong kẽ lá ca hát ,âm nhạc của tự nhiên vô cùng tươi đẹp và kỳ diệu.
Lâm Nguyệt Loan rất thích khu rừng yên tĩnh này và tiếng chim ca ở đây, bình thường không có việc gì cô đều mang sách đến đây ngồi nghe những điệu nhạc của thiên nhiên. Hôm nay cô định đi một mình, đang đi xuống cầu thang thì gặp Minh Nhật Lãng đang dạo bước đằng trước.
Lâm Nguyệt Loan ngập ngừng một hồi rồi chạy theo bắt chuyện : " Minh Nhật Lãng cậu đi đâu đấy ?'
Nhật Lãng đáp :" Chẳng đi đâu cả, tớ đi loanh quanh thôi".
Trận bóng giao hữu đã kết thúc được hai ngày nhưng trong lớp vẫn bàn tán sôi nổi chủ đề này. Minh Nhật Lãng không chịu được âm thanh ồn ào đấy.
" Vậy đi cùng tớ đi, tớ dẫn cậu đến chỗ này ".
Minh Nhật Lãng nhìn vào đôi mắt cười giống như mảnh trăng khuyết của Lâm Nguyệt Loan chẳng hề do dự cậu liền đi theo cô.
Cả hai đi xa rồi, chẳng ai chú ý đến phòng học ánh mắt Bạch Vân Tịnh dõi theo hai người một hồi lâu.
Ban nãy trên lớp khi Nhật Lãng gấp sách vào chuẩn bỉa ngoài thì Bạch Vân Tịnh chợt hỏi :" Trong phòng ồn quá Nhật Lãng này, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi ôn bài đi ".
Nhật Lãng nghĩ một hồi rồi lịch sự từ chối : " Cậu đi một mình đi, bây giờ tớ không muốn ôn bài, tớ muốn đi loanh quanh chút".
Nếu như là một bạn nữ khác thì sẽ nói ngay " Tớ đi cùng cậu nhé ! ". Nhưng Bạch Vân Tịnh vô cùng thông minh chỉ cần nghe qua tiếng đàn là biết được ngụ ý. Nghe Nhật Lãng nói thế là cố biết Nhật Lãng chỉ muốn ở một mình, không cần người khác bên cạnh. Nếu muốn cậu đã nói thẳng :" Tớ không muốn ôn bài, hay là chúng ta cùng ra ngoài đi dạo ".
Thế nên cô nói : " Ừ ". Cô có lòng tự tôn của một hoa khôi, tuyệt đối không muốn bám theo Minh Nhật Lãng.
Nhưng Minh Nhật Lãng vừa đi một cái, cô không nén được liền ra ngoài ban công đứng nhìn theo bóng cậu, nào ngờ lại nhìn thấy cảnh cậu chẳng hề do dự trước lời đề nghị của Nguyệt Loan. Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu dường như có thứ gì đó nắm chặt trong tay đã tuột mất từ lúc nào.
Nguyệt Loan dẫn Nhật Lãng đến trước khu rừng thấy không có người cô liền dặn dò : " Cậu đi nhẹ chân thôi nhé, phải thật nhẹ đấy".
Giọng nói của cô cũng rất nhỏ ra bộ cũng vô cùng bí mật. Nhật Lãng phì cười và hỏi : " Tại sao ?"
" Đừng hỏi vội, nói chung là phải đi rất nhẹ nhàng biết chưa ?"
" Biết rồi " Nhật Lãng gật đầu. Muốn cậu chạy như bay đến đó thì cậu chịu chứ đi nhẹ nhàng thì chuyện quá đơn giản đối với cậu .
Hai người nhẹ nhàng bước sâu vào trong rừng trúc. Nhật Lãng kinh ngạc khi nhìn thấy trong rừng trúc lại có nhiều chim đến thế. Những chú chim chuyền qua chuyền lại cât tiếng hót líu lo, còn có những chú chim nhảy nhót không ngừng trên các ghế đá. Rừng trúc quả là thiên đường của những chú chim nhỏ.
" Âm nhạc của thiên nhiên thật là hay ! ".Vừa nghe những chú chim hót ríu rít trong rừng cô vừa thì thầm bên tai Nhật Lãng như thế.
Tiếng thì thầm nhẹ như gió thoảng bên tai khiến Nhật Lãng giật mình. Chẳng nói được là cảm giác như thế nào chỉ là vội vàng gật đầu một cái.
" Chúng ta nhẹ nhàng thế này bước vào trong, các chú chim sẽ sợ bay lên ngọn cây. Nhưng chúng ta không làm hại chúng cho nên chúng sẽ không bay đi mất. Thế là chúng ta có thể ngồi trên ghế nghe chúng ca hát rồi".
Một tiếng " chúng ta " hai tiếng " chúng ta " khiến Nhật Lãng nghe cảm thấy rất vui, đầu cũng gật theo liên tục. Hai người nhẹ nhàng bước vào rừng trúc. Tuy những chú chim trên ghế đá giật mình bay lên ngọn cây nhưng phần lớn những chú chim trong rừng không hề sợ hãi mà vẫn ca hát như thường.
Bầy chim không ngừng hót líu lo tạo thành những bản hoà thanh diệu kỳ. Chúng có thể đuổi nhau, có thể nghỉ ngơi, có thể tâm sự, có thể tâm tình...thế giới vui vẻ của bầy chim chứa biết bao điều kỳ diệu. Nhất cử nhất động của chúng đều vô cùng đáng yêu : cả bầy chim nhất loạt cất tiếng hót mới tuyệt vời làm sao. Khắp rừng đều là chim, đều là những tinh linh tự do.
Càng nhìn , càng nghe Nhật Lãng cảm thấy trái tim cũng đang bay lên như những chú chim nhỏ.
Có lẽ do sau khi vào trong rừng hai người đều yên lặng nên các chú chim bay đi rồi lại bay về. Chúng hạ cánh trên những đám cỏ và nhảy nhót ở đó. Có hai chú chim nghịch ngợm đang mớm cho nhau đó là cách chào hỏi vô cùng thân mật. Các chú chim nhảy nhót xung quanh và phát hiện ra quả táo, chúng liền ngừng lại và bắt đầu ăn. Dường như chúng đã bàn bạc kỹ với nhau rồi, con này một miếng con kia một miếng chẳng hề có chuyện tranh giành. Nguyệt Loan chỉ cho Nhật Lãng thấy cảnh ấy cả hai không nhịn được cười, nụ cười không thành tiếng trên gương mặt vô cùng tươi tắn.
Đúng lúc đó thì Tinh Dã và Quảng Phong đuổi nhau đến những chú chim trên mặt đất vội vỗ cánh bay đi còn những chú chim trong rừng bỗng im bặt tiếng. Giống như một bộ phim điện ảnh có thanh có sắc đột nhiên bị ngừng chiếu vô cùng mất hứng đặc biệt với Nhật Lãng.
Tinh Dã nhìn hạt táo rồi nhìn Nguyệt Loan sau đó quay sang Nhật Lãng rồi nói với thái độ chẳng có gì thích thú :" Chim ăn táo cũng khiến hai người đứng đực ở đây sao chả ra làm sao ! ".
" Cậu đương nhiên là thấy không ra làm sao, cuộc sống của cậu chỉ biết có bong đá, thực ra cuộc sống nhiều lúc cũng tĩnh lặng lắm ! " Nguyệt Loan cười và nói.
Cuộc sống tĩnh lặng cách nói này thật là mới mẻ, Nhật Lãng nghe và cảm thấy rất thuận tai. Cậu liền quay sang nhìn Nguyệt Loan một cái ánh mắt như gió xuân.
Ánh mắt đó bị Tinh Dã bắt gặp trong lòng cảm thấy không vui chút nào. " Minh đại thiếu gia rừng trúc âm u thế này mà cũng dám vào? Có rắn đó cẩn thận không rắn độc nhảy ra cắn cho thì có mà chạy té khói".
Giọng điệu châm chọc của cậu ta lại phun ra. Nhật Lãng chau mày lại và như mọi lần chẳng mất thời gian tranh cãi với cậu ta làm gì cho mệt. Nguyệt Loan thấy thế liền giải vây : " Tiêu Tinh Dã cậu đừng có doạ bọn tớ mùa này làm gì có rắn chứ ! ".
Nguyệt Loan không nói không sao vừa dứt lời càng khiến Tinh Dã bực thêm :" Cho dù không có rắn thì gió trong rừng cũng lạnh lắm, nhỡ gió thổ mạnh khiến Minh đại thiếu gia ngã bệnh lại phải nghỉ dưỡng bệnh".
Tinh Dã mà nhằm vào Nhật Lãng thì luôn tỏ ra không biết mệt mỏi, Nguyệt Loan cau mày nói : " Sao cậu ăn nói cứ như có thuốc nổ trong đó vậy ".
" Không chịu được bản tính tớ có gì nói đấy chả nói được những lời dễ nghe đâu".Tinh Dã còn cứng miệng đáp dáng vẻ cứ như sắp đánh nhau đến nơi.
Tần Quảng Phong đứng bên thấy chuyện có chiều hướng xấu đi liền nói : " Sắp vào lớp rồi, chúng ta về phòng học đi ".
Nguyệt Loan mặc kệ Tinh Dã cô đi khỏi rừng trúc trước, Nhật Lãng do dự một hồi rồi cũng đi theo cô. Tinh Dã bực mình đứng sững ngay ở đó, Quảng Phong phải lên tiếng khuyên giải : " Đi mau còn đứng đây làm gì? Tiết này là tiết ngữ văn của thầy chủ nhiệm cậu muốn bị thầy giáo mắng à?".
Cho dù cậu ấy nói thế nào Tinh Dã cũng không đi. Cậu uất ức sút một phát đá bay cái hạt táo. Tần Quảng Phong nhìn cú sút của cậu còn lợi hại hơn cả khi phá lưới của Thanh Hà, câm nín ngay lập tức.
Hai người cứ thế mà đứng yên trong rừng trúc đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới." Tiêu Tinh Dã cậu còn không mau đi, giờ ngữ văn mà cậu dám vào muộn thì tớ sẽ phạt cậu học bài Khổng tước đông nam phi đấy ! ".
Tần Quảng Phong thấy Nguyệt Loan đã đi rồi còn quay lại, trong lòng vui lắm. Cậu vội khuyên tiếp : " Nghe thấy chưa sẽ phạt cậu đấy,còn không nhanh lên ".
Tinh Dã vẫn bực chân không thèm nhấc bước. Nguyệt Loan thấy thế liền bước nhanh lại kéo tay cậu : " Nhanh lên nghĩ cái gì mà nghĩ ".
Được bàn tay mềm mại ấy kéo đi, gương mặt đầy mây đen của Tinh Dã bỗng chốc tan đi một nửa, cậu ngoan ngoãn bước theo cô. Tần Quảng Phong đi theo sau không nín được cười.
Nhật Lãng đã lên đến dãy phòng học ở tầng hai qua hành lang cậu ngoái lại nhìn ra phía rừ.ng trúc xa xa, thấy hai người đang cầm tay nhau. Đôi mắt cụp xuống như mặt trời bị mây che khuất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro