Cảm xúc đầu dễ thương ( love 5.2)
Minh Nhật Lãng xuống sân trường sau đó ngồi yên trong xe .Bác Hồng lái xe thấy thái độ cậu như vậy nên biết trong lòng cậu có chuyện không vui .Bác cũng không tiện hỏi tại sao nên chỉ cẩn thận lái xe đi .Xe vừa ra khỏi trường Minh Nhật Lãng liền gọi giật lại : “Dừng xe “.
Bác Hồng dừng xe Minh Nhật Lãng nhìn về phía cổng trường rồi chau mày nói : “ Dừng ở đây đi ,đợi một lát nữa rồi đi “.
Đợi một lát cũng phải mất 30 phút đợi đến khi có một nam sinh đèo một nữ sinh rời khỏi trường ,Minh Nhật Lãng mới thở phào nhẹ nhõm nhưng lát sau lại cau có mặt mày .
Ngập ngừng một lúc cậu dặn bác lái xe : “ Bác Hồng ,bác đi theo bọn họ “
“ Vâng thưa cậu chủ “.Bác Hồng nổ máy rồi đi theo chiếc xe đạp phía trước .
Cho đến khi chiếc xe đạp dừng lại trước một tòa nhà thì Bác Hồng mới tắt động cơ và đỗ bên kia đường quan sát .Bác nhìn lướt qua gương chiếc hậu trong gương là hình ảnh Minh Nhật Lãng đang chăm chú nhìn theo đôi bạn bên ngoài ô tô .
Cậu thiếu niên đưa cô gái về đã đi được một đoạn xa ,cô gái cũng đã lên gác .Một lát sau căn phòng trên tầng 4 sáng đèn ,chắc là phòng của cô gái đó .Minh Nhật Lãng trầm ngâm nhìn qua cửa sổ ,gương mặt trầm buồn .Bác Hồng cũng im lặng không lên tiếng : “ Bác Hồng chuyện hôm nay bác ko được nói với mẹ cháu “
Minh Nhật Lãng từ nhỏ được giáo dục rất tốt ,người nhà người ở lớn nhỏ trên dưới cậu đều rất lễ phép ,tuyệt đối cậu chưa bao giờ lên giọng quát mắng ,chỉ đạo .Đây là lần đầu tiên cậu dùng giọng điệu ra lệnh với Bác Hồng như vậy .Bác Hồng nghe xong sững lại một hồi vội vàng cung kính đáp lại : “ Vâng thưa cậu chủ “.
Sáng hôm sau khi đến lớp ,Tiêu Tinh Dã phát hiện trong ngăn bàn của mình có một quả táo vừa to vừa đỏ .Cầm quả táo trên tay mà gương mặt cậu thay đổi không biết bao nhiêu biểu cảm ,nụ cười vừa ngạc nhiên vừa vui sướng .
Lâm Nguyệt Loan quay đầu lại nhìn cậu ,trên tay là một cuốn sách rất dày sắc mặt tuy nghiêm túc nhưng trong mắt lại hàm chứa nụ cười : “ Tiêu Tinh Dã thầy Châu có lệnh ,ngữ văn cơ bản của cậu quá kém từ hôm nay tớ sẽ kèm môn ngữ văn cho cậu “.
“ Kèm bằng cách nào ?”
“ Điền thơ vào câu của cậu quá kém vì thế nhiệm vụ cấp thiết là cậu phải học thuộc thơ “.Lâm Nguyệt Loan đưa tập thơ dày cộp trong tay cho cậu và chỉ : “ Chúng ta bắt đầu từ phần khó nhất ,cầm lấy cái này đi ,sau này có nó thì việc học của cậu sẽ dễ dàng hơn “.
Tiêu Tinh Dã cúi đầu nhìn một lúc rồi hét toáng lên : “ Khổng tước đông nam phi “ ,cậu đùa à ,cậu bắt tớ học thuộc cái này á ,đây là bài thơ dài nhất trong lịch sử ,mấy trăm câu liền đấy tớ không học ! “.
Lâm Nguyệt Loan cười híp cả mắt :” Dọa cậu thôi tớ cũng có học thuộc hết cái này đâu .Chỉ nhớ được một số câu thôi “.
Sắc mặt Tiêu Tinh Dã giãn ra cậu thở phào nhẹ nhõm : “ Lần sau đừng lấy cái này ra dọa tớ nữa nhé ,tớ sợ cái này nhất đấy .Dọa tớ thì cậu phải chịu trách nhiệm “.
“ Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm ,cùng lắm là ngày 3 bữa cơm chứ gì “.Lâm Nguyệt Loan nói dễ như nuôi gà nuôi vịt như vậy .
“ Được được đằng nào tớ cũng không ăn nhiều đâu ,mỗi bữa một cân gạo ,hai cái đùi gà ,ba con cá bốn cân tôm ,năm cái lạp sườn ….”
Tiêu Tinh Dã còn chưa nói xong Lâm Nguyệt Loan đã cầm cuốn sách đập vào đầu cậu một cái : “ Ăn nhiều thế tốn cơm tốn gạo đánh chết đi cho xong “.
Tiêu Tinh Dã vừa né vừa cười : “ Có nhầm không thế hả tớ là nhân tài thể thao đấy ,đánh chết tớ là tổn thất lớn cho quốc gia đấy biết không ?”
Thấy hai người cười đùa vui vẻ Tần Quảng Phong ở phía sau cũng cười theo : “ Ai da nước đóng băng cuối cùng cũng tan rồi .Có tập thơ các thời đại thì : “ tứ khốc toàn thư “ bị quản lí cấp cao rồi “.
Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan cùng hét lên : “ Lắm mồm “.
Đứng bên khung cảnh ồn ào đấy Minh Nhật Lãng chỉ cúi đầu nhìn những con số đang nhảy múa trước mắt ,đôi mày khẽ cau lại lẽ nào gặp bài toán khó khiến cậu vất vả vậy sao ?
Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan làm lành với nhau .Cả hai cùng im lặng ,không ai nhắc đến hôm cậu đưa cô về nàh cả .Lâm Nguyệt Loan vẫn thường xuyên nhắc lại câu nói cũ : “ Biết là cậu không thích người có tiền nhưng nhà Minh Nhật Lãng có tiền không phải lí do mà cậu ghét người ta đấy chứ ?”
Lần này Tiêu Tinh Dã không nổi xung lên nữa mà chỉ chu miệng nói : “ Không chỉ vì cậu ta là con nhà giàu mà còn vì tớ không quen nhìn dáng vẻ công tử bột ẻo lả của cậu ta nữa “.
Lâm Nguyệt Loan cười lớn : “ Cậu đang nói Minh Nhật Lãng đấy sao ? Sao lại nói người ta như thế chứ ? Minh Nhật Lãng là một người nho nhã vào miệng cậu lại thành một công tử ẻo lả “.
Tiêu Tinh Dã liền phản bác “ Cậu ta đúng là công tử bột ẻo lả như đàn bà còn gì ? Tớ nhìn ngứa mắt .Đi đường thì chậm như sợ giẫm chết kiến ,không biết đùa cũng không biết nhảy ,một chút khí chí nam nhi cũng không có “.
Lâm Nguyệt Loan nhìn cậu cười nói : “ Thế theo cậu thì tất cả con trai đều phải giống cậu mạnh mẽ như rồng như hổ mới là nam tử hán à ?”
" Đương nhiên rồi nếu không thì ai coi là con trai .Bộ dạng ẻo lả của cậu ta nên làm con gái phát sợ thì hơn ".
Lâm Nguyệt Loan chán không buồn đôi con với cậu ta nữa cô chỉ nói thêm : " Nếu cậu cảm thấy mình là nam tử hán vậy thì đừng động tí là kì kèo với Minh Nhật Lãng nữa .Thể hiện tí khí chất nam nhi đi chứ sao cứ làm khó người ta thế ?"
Chiêu này lợi hại thật Tiêu Tinh Dã bị những lời nói của chính mình hạ gục từ đó ko có ý thù địch ,không động tí là nổi xung với Minh Nhật Lãng nữa ".
Học sinh lớp 10 (3) bắt đầu truyền tin rằng Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan là một đôi .Lâm Nguyệt Loan thường kèm Tiêu Tinh Dã học bài còn Tiêu Tinh Dã thường kèm Lâm Nguyệt Loan về nhà .Tin đồn đến tai thầy Châu Tĩnh Bang ,thầy quyết định gọi 2 người lên phòng giáo viên nói chuyện .
Hai người mặt đỏ bừng và ra sức phủ nhận .Cái gì mà đôi tình nhân ,vốn làm gì có chuyện đó ,chỉ là bạn thân bình thường ,tình bạn trong sáng đơn thuần .Thầy Châu cũng không nhiều lời thầy chỉ phát cho mỗi người một đề thi làm xong thầy chấm .Được một người có khả năng ngữ văn như Lâm Nguyệt Loan kèm nên trình độ của Tiêu Tinh Dã cũng được nâng cao .Thầy Châu hớn hở nói : " Tôi không quan tâm các cô các cậu có phải đang yêu nhau không ,chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập thì chuyện đó tùy cô cậu ".
Tuổi mười sáu mười bảy như hoa nở tình cảm giữa con trai và con gái luôn sâu sắc hơn tình bạn bè nhẹ nhàng hơn tình yêu .Thứ tình cảm mông lung ấy chỉ có thể dùng bốn chữ " như thực như hư " để diễn tả là phù hợp nhất .
Thầy Châu vừa cho hai người ra về chưa được bao xa thì đã gọi giật lại : " Lâm Nguyệt Loan ở lại thầy nhờ chút việc " .
Lâm Nguyệt Loan chạy lại còn Tiêu Tinh Dã vẫn đợi ở chỗ cũ .Không biết thầy Châu nói gì với cô mà cô chỉ gật đầu và cười rất tươi .Khi cô chạy lại cậu liền hỏi : " Thầy Châu bảo cậu làm gì thế ?"
" Thầy Châu nói trong phòng sách cũ của thư viện có nhiều sách rách ,cần phải bọc lại .Thầy biết trưa nào tớ cũng ở lại trường ăn cơm nên muốn tớ sau khi cơm xong đến thư viện sắp xếp ".
Nhà ăn của trường phục vụ một số học sinh nhà xa không tiện về ăn cơm trưa .Nhà Lâm Nguyệt Loan cách trường quá xa ,trưa về nhà lại phải tự nấu cơm ,cho nên từ trước tới giờ cô đều ăn bữa cơm rẻ nhất ở trường không cần phải về nhà .
" Đóng ,bọc sách vở á ,việc này chán lắm .Cậu đồng ý rồi à ?"
" Đương nhiên là đồng ý chứ ,cậu thấy chán nhưng tớ thì không "
Tiêu Tinh Dã cố ý lắc đầu cười :" Đương nhiên là khác nhau chứ .Xem ra chúng ta không thích hợp làm bạn ".
" Đúng thế ,đúng thế .Thế nên chúng ta đường ai nấy đi nhé ! Cậu đến sân vận động còn tớ lên thư viện "
" Bây giờ cậu lên thư viện làm gì ?'
" Tớ lên làm quen với công việc một tí ! Nếu không ngày mai các thầy cô đều nghỉ trưa rồi tớ lần đầu đến thì làm sao mà biết làm gì được "
" Cậu thật là có trách nhiệm ,được rồi chúng ta chia đường từ đây '.
Trước cửa phòng giáo viên cả hai mỗi người rẽ một ngả và vẫy tay tạm biệt nhau .
Vì một số lí do nên update ko thường xuyên mong cả nhà thông cảm có gì cứ gửi tin nhắn cho mình .rất vui nhận được sự góp ý .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro