Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cảm xúc đầu dễ thương (love 5.1)

Tiêu Tinh Dã không nói năng gì với Lâm Nguyệt Loan nữa,vào lớp và coi cô như là không khí .Thời gian này tính khí cậu ta rất thất thường ,tuy chẳng đánh nhau với ai nhưng gương mặt cứ như đá hoa cương,vô cùng lạnh lùng.Thầy Châu nhìn khó coi quá liền gọi cậu đến phòng nghiên cứu nói chuyện một tiếng hai mươi năm phút ba mươi bảy giây .Vấn đề chủ yếu là hy vọng cậu không nên lạnh lùng thái quá .Học sinh thì phải có dáng vẻ của học sinh ,sao phải làm bộ giống sát thủ làm gì ....vân vân và vân vân .

Nói một thôi một hồi hoàn toàn là đàn gẩy tai trâu .Tiêu Tinh Dã bước ra ngoài vẫn giữ nguyên sắc mặt " tứ khốc toàn thư " .Ánh mắt cậu lạnh buốt ,gương mặt cậu ấy lạnh lùng ,miệng lưỡi cậu ấy lạnh băng...cả người như toát ra không khí của mùa đông.Nói theo cách của Tần Quảng Phong thì là : " Wow tên này bị đông cứng rồi ".

Gần hết giờ tiết cuối của buổi chiều ,Lâm Nguyệt Loan đang định thu sách vở ra về thì Tiêu Tinh Dã đã huých cô một cái sau bao ngày không thèm nói chuyện .Cậu đưa cho cô mảnh giấy nhỏ ,cô khó chịu nhìn qua : Tan học cậu đừng vội về .

Chuông tan học vang lên ,thầy giáo cho cả lớp nghỉ .Mọi người bắt đầu lục tục ra về trong lớp còn vài người .Lâm Nguyệt Loan ngồi yên tại chỗ ,Tiêu Tinh Dã cũng thế .

Minh Nhật Lãng cũng đợi mọi người về gần hết mới chầm chậm thu dọn sách vở .Bạch Vân Tịnh quay lại nhìn cậu và cười : " Lát nữa tớ đi hiệu sách mua ít sách tham khảo ,cậu có muốn mua gì không Minh Nhật Lãng ? Tớ mua giúp cho "

Minh Nhật Lãng nghĩ một hồi rồi lắc đầu : " Cảm ơn cậu tạm thời thì không "

" Vậy thì thôi ,tớ đi trước đây ,bye bye"

" Bye"

Bạch Vân Tịnh nhẹ nhàng ra khỏi lớp .Minh Nhật Lãng thu dọn sách vở xong chuẩn bị đứng dậy ,theo thói quen cậu nhìn về phía Lâm Nguyệt Loan một cái lúc này mới phát hiện ra trong lớp chỉ còn cậu ,Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã .

Lâm Nguyệt Loan đã đeo cặp sẵn trên vai nhưng vẫn ngồi yên bất động .Ánh mắt Tiêu Tinh Dã nhìn chằm chằm phía sau cô ,có chút gì đó bất an.Vừa lo lắng lại vừa hoảng loạn .Cậu ấy làm sao thế ? Minh Nhật Lãng nghĩ thầm trong lòng.

Tiêu Tinh Dã đột nhiên đứng dậy và liếc nhìn Minh Nhật Lãng đúng lúc bắt gặp ánh mắt Minh Nhật Lãng chưa kịp nhìn đi chỗ khác .Tiêu Tinh Dã sững người lại rồi cáu giận nói : " Cậu nhìn tớ làm gì ? Tan học rồi còn không mau về ?".

Minh Nhật Lãng cảm thấy vô cùng khó hiểu ,cậu vẫn ngồi im không động đậy .Ánh mắt lướt qua Tiêu Tinh Dã rồi quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan .Hai người này cãi nhau và không nói chuyện với nhau một thời gian rồi ,điều này cậu có nghe nói .Không khí lúc này hơi ngột ngạt ,cậu có nên đi không ? Nếu là bạn nữ khác chắc cậu không để ý làm gì nhưng đây là Lâm Nguyệt Loan ...

Lâm Nguyệt Loan cũng quay đầu lại ,ánh mắt nhìn Minh Nhật Lãng vô cùng ấm áp và hiền dịu : " Minh Nhật Lãng cậu chưa về à ?"

" Minh đại thiếu gia mau về đi ,cậu mà không xuống nhanh thì con Mercedes - Benz nhà cậu đợi mọc rễ lên đấy ! ".Tiêu Tinh Dã phải châm chọc một câu mới chịu được .

Xem ra ở đây không có chuyện của cậu rồi ,việc của hai người họ cứ để họ giải quyết vậy .Trong lòng đột nhiên vô cùng buồn bã ,đôi mắt cậu cụp xuống ,lặng lẽ xách cặp ra khỏi lớp .

Trong phòng học bây giờ chỉ còn lại Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã ,cô ngồi quay người lại ,đối mặt với cậu hỏi :

" Tiêu Tinh Dã ,cậu bảo tớ ở lại có chuyện gì không ?"

Tiêu Tinh Dã cúi mặt xuống không dám nhìn cô ,sau đó lại quay đi chỗ khác ,gương mặt đã ửng đỏ ,một hồi sau mới lập cập nói : " Nói chung là có chuyện ,đợi lát nữa nói ".

Ngồi đợi một tí mà đã nửa tiếng trôi qua .Cậu ấy không nói gì ,cô cũng kiên nhẫn ngồi đợi mà không giục .Cuối cùng cũng đợi đến lúc cậu lên tiếng : " Về nhà đi tớ đưa cậu về nhà ".

Đợi lâu như thế chả nhẽ vì mỗi câu nói : " Đưa cậu về nhà " sao ? Sao mà cô nhịn được cơn giận này chứ ? Cô hậm hực nói : " Cậu đang cầu hòa đấy à ?"

" Đi nào ,nói nhiều thế ?" .Khẩu khí của Tiêu Tinh Dã rất hung hăng nhưng Lâm Nguyệt Loan chẳng sợ ,cô bĩu môi rồi đi theo cậu .

Học sinh trong trường đã về hết ,từ dãy phòng học đến bãi đỗ xe hai người không gặp ai cả .Tiêu Tinh Dã lấy xe ra đợi Lâm Nguyệt Loan ngồi chắc mới đạp xe ra khỏi khuôn viên trường rồi rẽ ra phố .Đúng giờ tan tầm nên rất đông người ,gương mặt ai cũng mệt mỏi ,bám đầy bụi đường,giống như một bầy cá uể oải .Tiêu Tinh Dã nhanh nhẹn len qua dòng người đông đúc như con rồng lượn dưới biển ,vừa bá đạo vừa hung dữ .

Bình thường Lâm Nguyệt Loan đi xe buýt về nhà ,từ trường về nhà đi mất 5 bến xe buýt .Xuống xe còn phải đi bộ một đoạn nữa .Khi Tiêu Tinh Dã đưa cô về đến nhà thì trời đã chuyển sang màu xám như tường vi ,bốn phía là mây bao phủ .

Lâm Nguyệt Loan nhảy xuống xe nhanh như một chú sóc  : " Cảm ơn cậu ".

" Cậu lên gác đi " Tiêu Tinh Dã hối thúc .

" Lát nữa mới lên ,tớ còn đi chợ mua rau đã "

" Đừng đi nữa " Tiêu Tinh Dã vội vàng ngăn cô lại ,cậu định nói gì đó nhưng lại không mở lời được ,Lâm Nguyệt Loan thì cứ nhìn cậu chằm chằm khó hiểu 

Tiêu Tinh Dã ngập ngừng một hồi rồi lí nhí vừa gấp gáp nói nhỏ bên tai cô : " Cậu thay váy khác rồi đi chợ sau ".

Trong bóng chiều màu xám cam ,gương mặt cậu đỏ bừng .Nói xong là vội vàng đạp xe vụt lên phía trước .

Lâm Nguyệt Loan đứng sững lại một lúc rồi cũng đỏ mặt theo .Cô ba chân bốn cẳng chạy ngay lên gác rồi đóng sầm cửa lại ,vội vàng lật mặt sau chiếc váy đồng phục màu xanh ra xem .Một vết máu đỏ bằng nửa bàn tay trẻ con loang lổ bắt mắt .

Bị bẩn lúc nào thế ? Sao cô lại không biết chứ .Tiêu Tinh Dã sao lại phát hiện ra được ? Đã thế cậu ấy còn chu đáo giúp cô tránh ánh mắt của mọi người ,đưa cô về suốt quãng đường .Cậu ấy vốn không thèm để ý đến cô cơ mà .Vào lúc quan trọng lại không tính toán đến chuyện trước đây .Cậu ấy vốn ngập ngừng không nói ra câu nhưng cuối cùng vẫn mặt dày nhắc nhở cô .Cảm xúc trong lòng cô đang cồn cào ,không biết phải diễn tả thế nào ...

Tiêu Tinh Dã cắm đầu đạp xe một mạch biến mất khỏi con phố ,cậu không hề để ý đến bên kia đường có một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ đỗ ở đó . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro