Chương 1.3
Chapter 1.3
Edit: Eimi.103
Beta: Onion2109
Không biết vì sao, Chúc Phồn Tinh không nói chuyện quyền chọn(*)với Chí Viễn, cũng không nói với bất kỳ ai. Thật ra tất cả nhân viên lâu năm trong công ty đều có quyền chọn, côcũng không tiện hỏi thăm người khác đượcbao nhiêu. Chúc Phồn Tinh dựa theo thời giá tính toán phần của mình, vậy mà có giá trị nghìn vạn. Cô vừa cho rằng đây không phải là thật, vừa hết sức lo sợ, luôn cảm thấy quà tặng này quá lớn, sớm muộn gì công ty cũng đổi ý thu hồi lại.
(*) Quyền chọn (tiếng Anh: option) là một dạng hợp đồng chứng khoán phái sinh (derivative securities) cho phép người nắm giữ nó có quyền mua hoặc bán một khối lượng hàng hóa cơ sở nhất định với một mức giá xác định vào một thời điểm đã định trước. Có hai loại quyền chọn cơ bản: quyền chọn mua (call option) và quyền chọn bán (put option). Các hàng hóa cơ sở này có thể là: cổ phiếu, chỉ số cổ phiếu, trái phiếu, chỉ số trái phiếu, tiền hay hợp đồng tương lai.
Từ nhỏ chính là như vậy, việc quá tốt đẹp sẽ khiến cô không tin là thật, luôn cảm giác mình không xứng đáng nhận được. Sau này côxem sách tâm lý học, nói là vì thiếu hụt cảm giác an toàn.
Ở trường, thời gian Chí Viễn theo đuổi cô rất dài, cô cũng không dám đồng ý, sợ mình không xứng với tình yêu này. Nhưng may mắn, cuối cùng tuổi trẻ sôi nổicủa cô cũng chiến thắng lòng nhát gan, hơn nữa Chí Viễn còn làmột thiếu niên như ánh mặt trời, thích đá banh thích vận động. Bình thường mua trái cây mua đồ ăn vặt cho cô, lúc sinh nhật cô thìchạy đến dưới ký túc xá nữ xếp rất nhiều ngọn nến thành hình trái tim khổng lồ. Mặc dù sau đó thầy phụ trách cầm bình chữa cháy lao ra dập tắt hết lửa nến.
Chúc Phồn Tinh không tận mắt thấy chuyệnrầm rộ đó, nhưng chị em ngủ chung phòng dũng cảm cầm di động vọt tới trước cửa sổ chụp rất nhiều ảnh cho cô xem.
Chúc Phồn Tinh gần như trong tiếng ồn ào của toàn bộ nữ sinh ký túc xá đồng ý sự theo đuổi của Chí Viễn, đại học không yêu đương thì còn làm gì khác? Huống chi Chí Viễn cũng là học sinh giỏi, côcũng quy củ đi thư viện, nghiêm túc hoàn thành bài tập và luận văn mà thầy cô giao cho, nhưng không có dự định thi lên nghiên cứusinh.
Chí Viễn có khuyên côthi công chức, nhìn côkhông có hứng thú, cũng quên luôn.
Chúc Phồn Tinh sợ nhất là không có tiền, làm nhân viên trong cơ quan nhà nước quá nghèo, chút tiền lương sống trong thành phố lớn chỉ đủ ăn cơm, côsợ không nuôi sống bản thân.
Không thể kiếm tiềnnuôi sống bản thân làcơn ác mộng lớn nhất của Chúc Phồn Tinh.
Ban đầu chịu làm công việc thư ký này, một phần nguyên nhân vìtiền lương cao hơnTOP500.
Thư Dập đi công tácmang theo Chúc Phồn Tinh ngày càng thường xuyên. Tất cả quản lý cấp cao đều thích cô, có cô ở đây, nước trà luôn là sở thích của mọi người, họp hành đến kiệt sức, ai cũng muốn một ly trà để lên dây cót tinh thần, cô đều có thể bình tĩnh phục vụ họ. Cho dù buổi trưa ăn cơm hộp ở phòng họp cũng không qua loa, cô nhớ rõ từngngười thích ăn cái gì, kiêng ăn cái gì, có thể tìm ra toàn bộ món ănmang hương vị gia đình trong thành phố, không phải loại đồ ăn chứa nhiều dầu mỡ thường gặp ở ngoài. Sau bữa ăn còn có trái cây rửa sạch, cắt thành từng miếng, mỗi người một đĩa sứ trắng nhỏ, phốimàu sắc đẹp mắt. Đến lúc xế chiều mệt mỏi, cô sẽ đúng lúc đưa trà nóng và điểm tâm.
Kỹ sư nam cũng là người, cũng biết cái gì thoải mái, cái gì không.
Có cô ở đây, luôn luônthoải mái.
Đó là lý do mà Chúc Phồn Tinh hoàn toàn không biết kỹ thuật, lại được tất cả kỹ sư nam trong công ty kính trọng quý mến.
Cũng có người muốn theo đuổi Chúc Phồn Tinh, nhưng dù sao kỹ sư nam cũng thành thật, ấp a ấp úng thử bày tỏ, Chúc Phồn Tinh chỉ cần nói một câu “Tôi đã có bạn trai”, lập tức biết khó mà lui.
Năm nay thành tích công ty tốt, phát thưởng cuối năm xong, các phòng ban bắt đầu lần lượt nghỉ. Năm nàosếp cũng luôn là người nghỉ cuối cùng, cô cũng làm tròn chức vụ ở bên cạnh sếp.
Năm nay tương đối đặc biệt, Thư Dập phá lệ không sắp xếp đầy tiến trình đến ba mươi Tết, nói trước vài ngày để cô đặt khách sạn ở vịnh Thanh Thủy, bao toàn bộ biệt thự đi nghỉ. Mọi việc đều doChúc Phồn Tinh sắp đặt thay anh, bởi vậy biết được lần này sếp vô cùng mạnh tay. Quản lý dịch vụ khách hàng VIP của khách sạn gửi email cho cô liệt kê danh sách từng mục một. Hoa tươi đặt từ các cửa hàng tốt ở Bắc Kinh, tất cả nhập khẩutừ Bỉ, nến thơm đặc biệt nhập khẩu từ Pháp, dàn nhạc từ Thượng Hải bay đếnphục vụ trình diễn, còn có một vị đầu bếp vàtrợ thủ chỉ làm món ăn Thượng Hải. Ngoài racòn có du thuyền rabiển cực kỳ xa xỉ, thậm chí còn thuê một chiếc máy bay trực thăng.
Chúc Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cuối cùng CEO cũng đi nghỉ với bạn gái.
Năm nào CEO cũng tăng ca nhiều hơn cô, quanh năm suốt thángnhư vậy, có mấy người phụ nữ chịu được?
Quản lý dịch vụ khách hàng VIP của khách sạn đặc biệt gửi đủ loại video cho cô, biệt thự lớn bên cạnh bờ biển, nước hồ bơi lấp lánh, bãi cỏ xanh mướt như tấm thảm, hoa trứng gà nở rộ, cây dừa trên bờ cát đung đưa theo gió. Quản lý dịch vụ khách hàng VIP vừa đi vừa giới thiệu, cố ý mở cửaphòng ngủ chính ra, giơ cao di động để côthông qua camera thấy rõ ràng chi tiết căn phòng cực kì xa hoa,rèm che màu trắng bị gió biển thổi hơi phất phơ, tất cả đều đẹp đến mức như cảnh trong phim, mơ mộng và lãng mạn.
Nói ra thật xấu hổ, Chúc Phồn Tinh còn chưa từng đi Tam Á.
Cô rất thích biển, năm nhất đại học từng cùng bạn bè trong lớp góp tiền đi du lịch tự túc ở Đại Liên.
Biển Tam Á, thì rakhông giống hoàn toàn,Phồn Tinh không khỏi có hơi xúc động.
Cô tính điểm tích lũy dịch vụ hàng không năm nay, vừa đúng đủ đổi bốn vé miễn phí khoang hạng nhất du lịch trong nước. Vì vậy lập tức quyết định gọi điện thoại trao đổi vớiChí Viễn, hay là dẫn cha mẹ đôi bên đến Tam Á nghỉ ngơi, nhân tiệngặp mặt, mùa đông lớn, ai không thích ánh mặt trời và bãi cát? Huống gì không khí Tam Á trong sạch, rất tốt với người già.
Tích lũy của cô, vừa vặn có thể để cha mẹ đôi bên ngồi khoang hạng nhất, khi cha mẹ xuốngmáy bay cũng thoải mái. Dù sao cô và Chí Viễn cũng là thanh niên, ở khoang phổ thông là được rồi.
Chí Viễn muốn hỏi cha mẹ một chút. Người già tương đối truyền thống, cho rằng Tết Nguyên Đán là ngày đoàn tụ, chưa chắc đồng ý đi xa.
Chưa tới năm phút đã tắt điện thoại, nói cha mẹ đã đồng ý rồi.
Nhưng bên cha mẹChúc Phồn Tinh lại xảy ra phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro