Chap 10
-"Mẹ ơi! Con..."
Trong đêm tối tiếng một cậu bé vang lên một cách sợ hãi. Bên ngoài mưa như chút nước, đôi lúc còn có vài tia sét xoẹt ngang trời kèm theo đó là tiếng sấm chói tai như thể ở ngoài kia có ai đó đang thét gào giữa cơn mưa.
Trong một căn phòng tối tăm trên tòa thác cao có một cậu bé. Cảnh tượng trong phòng thực quá đỗi kinh hoàng. Trong đó là hàng chục xác người không còn nguyên vẹn, đó đều là những người mà cậu ta đã giết. Và ở phía trước, một người phụ nữ đang bị trói. Chớ trêu thay người đó lại chính là mẹ cậu.
Con dao mà cậu bé đang cầm rơi xuống, vậy mà lại không có tiếng chạm đất. À có người đã đỡ lấy nó. May quá đó là cha cậu. Nếu như cha cậu ở đây vậy thì ổn rồi.
Cha ơi mau cởi trói cho mẹ đi, đôi mắt của cậu bé như muốn nói ra điều đó. Cậu bé đã hi vọng cha mình sẽ cứu mẹ và rồi ông ta đã làm cậu... thất vọng.
Đặt lại con dao vào tay cậu bé ông ta thì thầm những lời nhẹ nhàng nhưng lại giống như hăm dọa.
-"Con trai à đây không phải lúc để do dự đâu. Ta biết con không nỡ xuống tay với mẹ mình nhưng chỉ vì thế mà không thể hoàn thành nhiệm vụ có đáng không?"
Tội nghiệp cậu bé. Gia đình cậu đã từng rất hạnh phúc. Cậu bé có một người mẹ hiền hậu, một người cha hết mực yêu thương gia đình, cậu bé chưa từng phải lo nghĩ gì vì mọi thứ mà cậu muốn cha mẹ nhất định sẽ cho cậu.
Và giờ thì sao? Người cha yêu quý bắt cậu phải cầm súng và dao. Sau khi giết gần như toàn bộ người trong tòa tháp này cậu bé đã tưởng mọi việc đã xong. Thật không ngờ người cuối cùng cậu phải giết lại là mẹ mình. Tại sao lại phải làm thế? Đó là người mà cậu bé muốn bảo vệ nhất, tại sao chứ?
Biết con trai mình vẫn còn lưỡng lự ông ta tiếp tục.
-"Con còn nhớ ta đã nói gì không? Muốn sống sót trong thế giới tàn nhẫn này thì con không được phép có điểm yếu. Ấy vậy mà con đàn bà kia lại chính là yếu điểm lớn nhất của con. Haiz... phải làm sao đây? Dĩ nhiên là loại bỏ điểm yếu ấy, con hiểu ta muốn nói gì mà."
Cố gắng cầm chắc con dao, cậu bé chĩa nó về phía mẹ mình. Nhưng dù có cố thế nào thì tay cậu vẫn run. Không run làm sao được đó là mẹ cậu kia mà.
-"Cha con xin lỗi, con không thể... không thể giết mẹ. Con không muốn! Không muốn! Không muốn!"
Cậu nhìn lên cha mình hi vọng ông ta sẽ động lòng. Nhưng ngay sau khi nhìn vào mắt ông ta cậu bất giác lùi lại. Người đàn ông đó không thể nào là cha cậu, cha cậu không có đôi mắt lạnh lẽo như vậy và tuyệt nhiên sẽ không chĩa súng vào mẹ.
-"C-cha?"
Ông ta cười khẩy -"Con vẫn còn quá yếu đuối. Thôi được ta sẽ giúp con bằng cách cho con hai lựa chọn. Hoặc là giết cô ta sau đó con sẽ được sống, hoặc là tự sát sau đó ta sẽ tự tay giết ả."
Thời gian trôi quá, cậu bé vẫn đứng yên lặng. Tiếc là im lặng không phải câu trả lời. Sự kiên nhẫn đã vượt quá giới hạn ông ta liền thức giục đứa con.
-"Nào mau chọn đi! Chết cùng với con đàn bà kia hay giết ả để sống tiếp?!"
-"Không con..."
-"Nếu là con trai ta thì mau lựa chọn đi!"
-"Con..."
-"Không chọn được? Đã thế để ta thay con xuống tay!"
-"KHÔNG!!!"
Yami choàng tỉnh. Lúc này anh mới phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Còn tưởng anh thực sự phải trải qua chuyện đó một lần nữa chứ, dọa chết anh rồi.
Có tiếng mở cửa. Yugi bước vào mang theo một ít thức ăn.
-"Yami cậu tỉnh lại r... Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Yugi hốt hoảng chạy đến bên Yami, người bị dọa sợ không phải chỉ mỗi anh. Yami đang khóc? Không phải là ảo giác đó chứ người như anh vậy mà lại có thể khóc? Vẫn biết đã là con người thì ai cũng có lúc yếu đuối nhưng việc này vẫn phi thường khó tin.
Hành động của Yugi nhất thời khiến Yami cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thế nhưng đồng thời Yami cũng lo sợ về phản ứng của Yugi sau khi biết được sự thật. Nhưng kể cả có giấu thì đã sao, bây giờ mới nghĩ đến việc đó tiếc rằng đã quá muộn.
Yami muốn biết Yugi cảm thấy thế nào về mình chỉ cần cậu tỏ ý chán gét anh tuyệt đối sẽ không đến gần cậu nửa bước.
-"Em có sợ tôi không?" - Yami hỏi, giọng đầy bất an.
Yugi khẽ lắc đầu:
-"Tớ không sợ cậu, người tớ sợ là "người đó". Nhưng nếu "ngườu đó" là cậu thì không sao hết."
Tuy rất vui sau khi nhận được câu trả lời nhưng Yami vẫn cố giữ bình tĩnh. Chưa có gì là chắc chắn cả, có thể Yugi còn có ẩn ý trong câu trên.
-"Ý cậu là sao?"
Yugi bước về phía Yami, nở nụ cười. Bàn tay cậu đặt lên vai anh như một người bạn thân -"Vì trước giờ Yami luôn là người giúp đỡ tớ. Khi chúng ta mới gặp nhau và ngay cả khi thân phận của cậu bị bại lộ cậu vẫn luôn bên tớ."
Mọi hình ảnh trước mắt Yami bắt đầu nhòe dần. Một lần nữa anh lại rơi lệ nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Xấu hổ thật mà, trước mặt Yugi mà lại khóc như vậy. Anh vẫn luôn cố tỏ ra thật ngầu trước mặt cậu nhưng có lẽ vì lần này mà hình tượng của anh trong mắt cậu hoàn toàn sụp đổ mất rồi. Nhưng mặc dù thế Yami vẫn rất vui, bản thân anh cũng không thể lý giải được sự hạnh phúc đang dâng trào trong bản thân.
Yami đưa tay kéo Yugi vào lòng. Quá bất ngờ, Yugi mất thăng bằng ngã về phía trước và hiện tại đang nằm gọn trong vòng tay của anh. Cậu cảm thấy tim mình bắt đầu loạn nhịp. Như vậy... quá gần. Mặt Yugi bất giác đỏ ửng, tư thế này quá ái muội. Nhưng sau đó Yugi liền nhận ra bàn tay đang ôm mình có chút chặt.
-"Y-Yami?"
Yami càng ôm chặt hơn. Hình như anh đang sợ, sợ rằng nếu bây giờ mình buông tay thì cậu sẽ biến mất.
Anh nói vào tai cậu, giọng nói có hơi run. -"Làm ơn để tôi ôm em thêm một lúc nữa."
Được Yami ôm lại nghe anh nói những lời này Yugi dĩ nhiên rất hạnh phúc. Nhưng sau đó cậu liền nhận ra có cái gì đó không đúng. Yami đã có Anzu rồi cơ mà, làm sao anh có thể có tình cảm vượt qua ngưỡng bạn bè với cậu được. Nữa chi hai người còn chưa chắc đã là bạn của nhau. Yami à, Yugi phiền muộn nghĩ, đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm thế chứ.
Yugi gỡ tay Yami ra. Cậu không muốn tiếp tục ảo tưởng nữa, điều đó sẽ chỉ làm cậu có thêm hi vọng về một chuyện vĩnh viễn chẳng thể xảy ra. Yugi có thể chỉ mới 17 tuổi nhưng cậu biết cái gì nên, cái gì không nên và cả vị trí mà mình đang đứng. Nếu đây là một câu chuyện vậy Yami và Anzu chính là nhân vật chính còn cậu chỉ là nam phụ vô tình có tình yêu với nam chính. Tiếc rằng ngay từ đầu nam chính nữ chính đã được định sẵn phải ở bên nhau. Được anh ôm như vậy, tuy nó là lần đầu tiên và cũng có thể là lần cuối cùng nhưng như vậy với Yugi đã là quá đủ.
Yugi bước nhanh về phía cửa bỏ mặc Yami ở đằng sau đang nở một nụ cười cay đắng. Yami không biết cậu đang nghĩ gì khi đẩy anh ra nhưng ít nhất anh biết ván cược này anh đã thua rồi. Trước khi ôm Yugi anh đã đánh cược, nếu cậu khước từ anh sẽ từ bỏ việc theo đuổi cậu. Xem ra lần này phải từ bỏ thật rồi.
Yami ngồi xuống giường. Mình đang nghĩ gì vậy chứ, anh tự giễu. Chỉ trong một phút bồng bột Yami đã định thổ lộ với Yugi. Haha, anh chắc chắn đã bị Bakura dọa sợ đến ngốc luôn rồi. Thế giới của hai người vốn khác biệt, đưa cậu vào thế giới mà anh đang sống khác nào khiến cuộc sống yên bình hiện tại của cậu hủy hoại hoàn toàn.
Xin lỗi em Yugi, chúng ta đành phải chia tay ở đây thôi.
_____________END CHAP 10____________
Au: Haiz lâu quá rồi không đăng chap mới mọi người có trách au không? Au thì đang tự trách mình đây. Đây là chap cuối của giai đoạn ngọt đầu truyện rồi 5 chap sau sẽ là ngược 😭😭😭 Ai đó mau cho au dũng khí để gõ tiếp đi 😢😢😢
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro