Chương 14: Em sẽ là người bảo vệ cho anh!
Tôi hỏi: “Sao lâu nay Vương Kiều Muội không đến thăm cậu?”
Tiểu Ba xoay người rót nước, rồi ngồi xuống.
Cậu ta kể, cậu vừa tròn tám tuổi thì mẹ qua đời, vì ung thư vú. Ấn tượng về mẹ của cậu ta đã dừng lại ở thời ký đó.
Tôi không biết nói sao, đành đợi cậu ta kể tiếp.
Năm cậu ta lên lớp mười thì cha đi bước nữa, lấy cô kế toán của công ty. Đấy là một người đàn bà tháo vát, lại đầy toan tính. Vừa về, nhân lúc cha Tiểu Ba không có ở đấy, bà ta đã nói với Tiểu Ba kiểu gì rồi bà ta sẽ có em bé, để Tiểu Ba bớt ảo tưởng, cái nhà này sớm muộn gì rồi cũng là của bà ta mà thôi.
May mà mẹ Tiểu Ba là con một, căn hộ ba phòng họ đang ở này là của bà ngoại để lại cho Tiểu Ba. Thế nên đối với uy hiếp của mẹ kế, Tiểu Ba cũng không lo lắng lắm. Cậu ta nghĩ, sau này cha có không quan tâm tới cậu nữa, cậu vẫn còn chỗ này dung thân.
Lần đầu tiên Tiểu Ba dẫn Vương Kiều Muội về nhà, chuẩn bị thu dọn ít đồ chuyển tới phòng đang thuê, thế nào lại đụng ngay phải bà mẹ kế đang xách một đống túi mua hàng về.
Vương Kiều Muội vừa trông thấy người nhà nhà Tiểu Ba, vội cười cười, chuẩn bị lịch sự mà hô “Chào cô”, mà bà mẹ kế lại vừa liếc thấy cánh tay kỳ lân của Vương Kiều Muội thì sầm mặt, tấn công Tiểu Ba: “Mày nhân lúc tao không có ở nhà mà quay về dọn đồ thì thôi đi, còn đem cả cái người chả quen chả biết gì kia về, cái nhà này là chỗ loại nào cũng vác về được hả?!”
Tiểu Ba khi ấy cũng khó chịu, đôi mắt ấm ức đỏ bừng.
Nghe tới đây, tôi không nhịn được mà xen vào một câu: “Cậu đúng là vô dụng mà.”
Cậu ta cười gượng, bảo từ bé đã như thế rồi. Cha mắng cậu ta suốt từ bé, xong sau lại thêm bà mẹ kế, đâm ra cả ngày cứ mắng chửi cậu ta, làm cho tính cách cậu cứ ngày một yếu ớt dần.
Tôi thở dài: “Bảo sao cậu thích Trương Ái Linh, hay mưa phùn nhẹ nhàng.”
Tiểu Ba không trả lời, tiếp tục kể.
Vương Kiêu Muội trông thấy vậy thì nhảy dựng lên. Cô kéo Tiểu Ba ra sau lưng, nói: “Anh khóc cái gì? Con mẹ nó bà đây không chịu được cảnh anh rơi nước mắt đâu!” Dứt lời liền tát bà mẹ kế lệch hẳn sang một bên.
Bà mẹ kế bị đứa ít tuổi hơn tát, nào có thể nhịn được? Bà ta mặt vẫn còn dấu tay bắt đầu chửi độc. Tiểu Ba biết, bà ta như thế vô hình trung lại như tiếp thêm năng lượng cho Vương Kiều Muội. Bà ta chửi càng độc, thì khả năng tấn công của Vương Kiều Muội càng cao. Không ngoài dự đoán, cơn tức của Vương Kiều Muội càng lúc càng dày thêm, rồi phát nổ trong nháy mắt, cô “xì” mạnh một cái rồi xắn tay áo túm tóc bà mẹ kế, cứ như đang chơi bỏng rổ, cứ đập “bang bang” đầu bà ta xuống ghê sô pha.
Lúc đó Tiểu Ba cũng không can ngăn, thậm chí trong thâm tâm cậu còn âm thầm sung sướng. Phải tầm phút sau, cậu ta thấy sướng đủ rồi, mới lấy tay khều khều Vương Kiều Muội hẵng đang chưa thỏa mãn mà bảo: “Chúng ta đi ăn đi, anh đói rồi.”
Vương Kiều Muội quệt mũi, nói thẳng vào mặt bà mẹ kế: “Bà nhìn cho rõ cái mặt con này đây, con này tên là Vương Kiều Muội, là bạn gái của anh ấy nhé.”
Chiều hôm đó, hai người vừa ra khỏi nhà thì bà mẹ kế báo cảnh sát, cả ba đều bị mời tới công an phường. Tiểu Ba kể, sau đó thì cha cậu đã mất một cái thẻ ngân hàng để giải quyết với bà mẹ kế, bà ta mới đồng ý không làm to chuyện. Còn Vương Kiều Muội và Tiểu Ba không lâu sau cũng được thả ra.
Tôi bảo: “Chắc là từ hôm đó trở đi bà mẹ kế cũng tránh mặt các cậu luôn nhỉ! Thế sau đó thì cậu và Vương Kiều Muội thế nào?”
“Khó khăn qua rồi lại về như cũ thôi!” Cậu ta cười ngốc.
Vương Kiều Muội lên công an phường như đi chợ, ra rồi lại như không. Nhưng cảm xúc của Tiểu Ba lại không được như trước, nên không nói lời nào. Vương Kiều Muội sốt ruột, hỏi: “Anh đói hả? Hay em dẫn anh đi ăn nhé, anh muốn ăn cái gì?”
Người Đông Bắc luôn phóng khoáng, cuối cùng thì Vương Kiều Muội không dùng dằng nữa, huých cậu ta một cái: “Anh đi ăn bữa miến xào gân bò với em! Không nói nhiều!”
Tiểu Ba bảo không biết lúc đó bị làm sao, mà lại cầm lấy tay Vương Kiều Muội: “Đi, ăn chứ!”
Cậu ta đột nhiên ngừng lại, nói một cách rất nghiêm túc, rằng (khi ấy) bỗng cảm thấy rất an toàn.
Tôi tổng kết hộ cậu ta: “Tình yêu của hai người khởi đầu đầy máu me thế hả.”
Cậu ta bảo: “Ừ, máu me thế đấy.”
Ngày hôm đó, là màn mở đầu cho mối tình khác thường của họ.
Lần đầu tiên họ cầm tay nhau, là lúc từ trụ sở công an phường đi ra sau khi đánh bà mẹ kế.
Lần đầu tiên hôn nhau, là lúc Vương Kiều Muội dạy Tiểu Ba bơi, thật ra là dìm người xuống nước, ép Tiểu Ba bị sặc, mà hoàn thành nụ hôn đầu đời dưới đáy nước.
Về đêm đầu tiên, Tiểu Ba xấu hổ kể lại, cậu ta thấy mình như một chú gà con đang nằm trên chiếc bánh xèo siêu lớn, cái cảm giác đó thật tuyệt vời, thật an toàn.
Tôi lại vỗ vỗ vai cậu ta: “Ừ, cậu thích là được rồi!”
Sau đó, tình cảm của bọn họ tiến triển rất nhanh. Vương Kiều Muội vẫn đối xử tốt với Tiểu Ba như trước kia. Hai người quyết định tham gia lễ cưới tập thể của các bạn cùng lớp.Tiểu Ba bảo lúc đưa ra quyết định ấy, Vương Kiều Muội hưng phấn đến mức bế cậu ta chạy quanh phòng, những giọt nước nơi khóe mắt cứ rơi xuống không ngừng.
Tôi bảo hay quá, người yêu cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng.
Cha Tiểu Ba lại mua thêm căn hộ khác, dọn căn hộ ba phòng kia để Tiểu Ba làm phòng cưới. Hôm ấy, Vương Kiều Muội sắp xếp lại đồ đạc trong căn phòng tân hôn của bọn họ. Cô khi đó vô cùng thích thú, làm gì cũng rất hào hứng.
Lúc cô vừa bắc ghế định quét trần nhà, thì bà mẹ kế đang nổi cơn tam bành dẫn hai gã đàn ông bặm trợn, đạp cửa xông thẳng vào trong.
Vương Kiều Muội thấy không ổn, liền đẩy Tiểu Ba ra phía sau, còn mình thì chắn đằng trước, chỉ thẳng mặt bà mẹ kế: “À má (Ái chà má ơi)! Lần trước ăn đòn còn chưa chừa sao?”
Hôm nay bà mẹ kế dẫn hội lên đây, tất nhiên sẽ không chịu yếu thế. Bà ta hoàn toàn không coi Vương Kiều Muội ra gì, chọc Tiểu Ba đứng đằng sau: “Cho dù hôm nay cha mày có đồng ý cho mày căn nhà này, nhưng tao nói cho mày biết, đừng có mà mơ, cái nhà này dù tao có phải đập nát cũng không để cho mày!”
Vừa nói dứt lời, một gã đằng sau đã quăng Vương Kiều Muội đang cầm chối xông lên sang một bên, ầm ĩ phá nát cả căn phòng, phá tan bộ mô hình người của Tiểu Ba và Vương Kiều Muội, đập nát chỗ đồ gia dụng họ chuẩn bị cho tân hôn.
Sau cùng, bà mẹ kế còn cười nhìn cái khung ảnh để đầu giường của Tiểu Ba. Tiểu Ba lo lắng , vội chạy lại che chắn thì đã muộn, “choang”, bà ta đã ném khung ảnh xuống đất, còn giẫm giẫm chân lên mấy lần.
“Mẹ!” Tiểu Ba kêu, cậu ta khi ấy ôm lấy khung ảnh mà hét liên tục, bởi đó là bức ảnh cuối cùng của cậu ta và mẹ, lúc cậu tròn tám tuổi.
Vương Kiều Muội trông thấy thế, phẫn nộ đến cùng cực, cô vừa chửi “x mẹ mày, tao liều chết với chúng mày!” vừa xông vào phòng bếp, cầm con dao thái rau sắc lẻm lao ra.
Hai gã đàn ông kia thấy thế liền sợ hãi trốn hết về đằng sau. Vương Kiều Muội ngã vào khoảng không, chân còn giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ, không khống chế nổi bản thân, đã cầm dao đâm vào cánh tay bà mẹ kế, máu tươi bắn đầy tường. Bà ta đau gào thảm thiết, hai gã kia đã không thấy tăm hơi.
Tiểu Ba vội vàng gọi 120[4], sau khi kể lại tình huống, cả 110[5] và 120 đều tới cùng một lúc. 120 đón bà mẹ kế đi, mà 110 thì tới đưa cậu ta và Vương Kiều Muội.
Lần thứ hai ngồi trên xe cảnh sát, cả hai không ai nói câu nào, chỉ nắm chặt lấy tay đối phương. Tay Tiểu Ba vẫn cứ run suốt, Vương Kiều Muội lại lấy cái tay kia phủ lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, vỗ về mãi.
Sau đó, cha Tiểu Ba đã tìm người chạy chọt mãi, còn mất bao nhiêu tiền, cuối cùng cũng chạy được cho Tiểu Ba. Còn Vương Kiều Muội dù không cố ý hành hung người khác, nhưng vì bà mẹ kế bị thương tương đối nặng, nên tòa xử cô hai năm.
Ngày tuyên án, Tiểu Ba ở phía dưới khóc không ngừng. Vương Kiều Muội tay đeo còng tay đứng giữa tòa mà hét về phía cậu ta: “Anh khóc cái gì? Con mẹ nó bà đây không chịu được cảnh anh rơi nước mắt đâu! Đừng khóc nữa! Bây giờ em không qua lau nước mắt cho anh được nữa đâu!”
Tôi nghe mà khó chịu thay, thở dài một tiếng. Trên khuôn mặt Tiểu Ba hiện giờ cũng đầy thương tâm.
“Thế? Cô ấy biết chuyện cậu bị ung thư chứ?”
Tiểu Ba nghe tôi hỏi, bẻn ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh: “Tôi được chấn đoán chính xác bệnh tình xong thì nói với Vương Kiều Muội đầu tiên, tôi cảm thấy, chỉ có cô ấy mới khiến tôi an tâm, mới cho tôi thêm sức mạnh để sống tiếp.”
Lúc Vương Kiều Muội biết tin, đã đập vỡ cả vách thủy tinh của phòng thăm gặp, làm quản giáo lo lắng, phải vội đưa cô đi.
Sau này, Vương Kiều Muội liên tục viết thư cho cậu ta, bảo cậu không phải sợ, nếu không chữa khỏi, cô sẽ đi cùng cậu.
Tiểu Ba lấy từ trong ngăn kéo ra một tập thư rất dày, cười bảo, họ về sau toàn trao đổi qua thư từ, bởi mỗi lần gặp là cả hai còn khó chịu hơn cả cái chết.
Tôi hỏi, thế giờ thì sao? Vương Kiều Muội đã mãn hạn chưa?
Cậu ta vui sướng gật đầu, bảo rằng ngày mai Vương Kiều Muội sẽ tới thăm.
Nói rồi, cậu ta lại lo lắng sờ sờ đầu.
Tôi vỗ vai cậu ta, bảo: “Cậu yên tâm, cứ để đó cho tôi, giờ tôi đi mua cho cậu ngay đây, trước kia tóc cậu thế nào? Ngắn hay là ngang vai? Anh sẽ đáp ứng hết!”
Cậu ta cười bảo, chỉ cần bộ tóc giả bình thường là được rồi, Vương Kiều Muội nhà cậu sẽ không ruồng rẫy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro