căn phòng trống
Hai năm rồi
Mạc thành à.. Nhớ em không? Em ở đây cảm thấy cô đơn quá anh ở ngoài cùng chị ấy có cảm thấy hạnh phúc không , có ấm áp hay không ?, em ở đây lạnh quá anh à... Ngục tù tối lắm anh à... Anh thả em ra đi được không ???, em ..e..em mệt rồi ..
Cô ngủ .. Ngủ để cô có thể quên anh ta quên đi người mà cô yêu nhất , người mà cô tin tưởng nhất, cô ngủ rồi
Nhưng không chỉ có thế
Vài phút sau cánh của sắt mở ra ..ha ha đã hai năm rồi cô bị Mặc Thành nhốt ở đây cũng hai năm rồi... Nhưng sao ... Giờ đột nhiên nó lại mở ra?
Một người đàn ông , ông ta trông có vẻ là một người giàu có ... Ông ta???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro