Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Sự ngại ngùng

- R..r..rừng..s....sao? _ tôi sợ hãi khi nhìn tấm bản đồ của trường. Thì ra trường này rộng lớn chỉ nhờ khu rừng này, dã ngoại gì cũng ở đây.
Giờ tôi muốn tìm cách ra khỏi đây, nhưng làm sao ra được, bằng cách nào
- Mình không nhớ lối ra! Phải làm sao đây? _ Lúc đó tôi như người trên trời rơi xuống.
Trong lúc đó Hoàng Minh vội vã chạy đi tìm Kim Anh, nhưng tìm không thấy cậu ấy liền đi hỏi các thầy, cô nào thấy Kim Anh, rồi....
Tôi bắt đầu thấy sợ sệt, ngồi thóp người lại, với tư thế co đầu gối tôi úp mặt xuống. Trên khuôn mặt của tôi ướt đẫm những giọt lệ đang lướt trên khuôn mặt này.
Một cảm giác u buồn, lo sợ, vào lúc đó tôi lại nghĩ đến Hoàng Minh, tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ đến, sẽ đến để cứu mình, đưa mình ra khỏi nơi cô độc này. Nhưng...tại sao...tại sao mình lại nghĩ đến cậu ấy chứ?
- Không! Không! Hôm nay mình bị gì thế không biết? _ lại cảm giác đó tôi vẫn gục xuống để nói như kiểu tự kỉ vậy. CHỢT
Tôi nghe tiếng bước chân, tiếng bước chân nặng trĩu như kiểu đã rả rời, phải chạy khắp nơi để tìm gì đó, hơi thở hộc hệt thể hiện sự mệt mỏi, tim tôi bỗng đập nhanh liên tục, đập nhanh hơn mọi khi, tôi ngước dậy. Mọi nỗi sợ hãi trong tôi tan biến, tôi nhìn về phía trước. Trên khuôn mặt người đó đổ nhễ nhãi những giọt mồ hôi, mái tóc đỏ kết hợp với khuôn mặt lạnh như băng. Hương thơm của người đó tỏa ra làm êm dịu lòng người, một chàng trai, tôi bất ngờ, ánh nắng mưa chiếu vào người ấy làm chói cả mắt tôi. Anh ta đến gần tôi hơn...gần hơn....hơn nữa....
Một cánh tay đưa ra trước mặt tôi, bàn tay trắng nõn, tôi đặt tay lên...
- Hơ..h....h _ tôi cảm nhận được một hơi ấm, hơi ấm từ bàn tay ấy tỏa ra." Thật ấm áp"
Anh ấy kéo tôi lên, ánh nắng vẫn cứ che khuất khuôn mặt lạnh băng đó. Tôi giơ cánh tay mềm mại của mình đặt lên khuôn mặt ấy, tôi tự hỏi: ' Là ai? Là ai? Ai đã cứu mình. Mình có quên biết sao?' Bỗng:
Cánh tay anh ấy chạm vào tay tôi như ngăn cản:" ĐỪNG"
- Em không sao chứ? Làm tôi lo đấy?
- H...h...hả??? _ tôi đỏ hết cả mặt ngập ngùng đáp.
Hoàng Minh tỉnh lại:
- À..ừ! Hm...cô là học sinh mới thì đừng chạy lung tung chứ? Làm người ta lo muốn chết!!! _ lại cái vẻ lạnh lùng đó, anh ta quay ra phía sau, khoanh tay lại nói lên những câu khiến người ta phải lạnh người.
- Gì chứ? Ai biểu anh lo cho tôi, tôi bắt hả? Đã vậy còn than phiền nữa...Đúng là đồ khùng!!! _ tôi tức zận hét vào mặt anh ta.
- Cô vừa nói gì? Khùng hả, đã cứu mà còn nói nữa. Hứ!
- Anh nói cứ như tôi bắt anh vậy. _ tôi coi thường nhìn thẳng đôi mắt xanh biếc long lanh như dòng suối chảy róch rách đâu đây. Ánh mắt tuyệt đẹp dù rất tức nhưng không tức nổi, thật đẹp.
Nỗi tức zận, sự ấm ức tan biến trong tôi,
' Ôi chao! Ánh mắt ấy sao làm....'
Tôi chợt nhìn khuôn mặt băng đó, thấy anh ta như người ngơ ngác, anh ta nhìn tôi kiểu say đắm, tôi thấy khuôn mặt băng sức hút của nó làm tôi gần Hoàng Minh hơn nữa. Chúng tôi nhìn nhau 1s..2s..3s..4s..rồi lại 5s..tiếp nữa 6s... cứ nhìn nhau như thế thì có tiếng gọi to, tiếng tức zận. Tôi và Minh Minh giật mình tránh xa nhau ra một khoảng cách. Màu đỏ, sự thẹn thùng chiếm gần hết khuôn mặt của tôi, còn sự ấm áp thì gần chiếm đoạt được trái tim lạnh băng của chàng trai ấy.
Tôi nhìn về phía trước một cô gái với mái tóc nâu được tết gọn gàng, hối hả chạy lại, miệng cứ kêu to:" Hoàng Minh!..."
Cái giọng nói kiêu ngạo lại còn có vẻ tức giận, tôi không hiểu nhưng khuôn mặt của cô gái ấy thật đáng sợ. Lúc cô ta tiến đến cô ta liếc tôi với ánh mắt quỷ dữ, cái ánh mắt làm bao nỗi u phiền, sự sợ hãi tiến tới.
- Hoàng Minh, cậu không sao chứ? _ cô gái quỷ dữ (tui tự đặt đó😝😝😝)
- Tôi không sao! Cô đến đây làm gì? _ vẻ lạnh lùng gắn liền với những lời nói Hoàng Minh đáp
Cô gái "quỷ dữ" đó sau khi nghe Hoàng Minh nói vẻ mặt trở nên buồn bã, từng giọt lệ bắt đầu rơi trên khuôn mặt xảo nguyệt ấy. Tôi thầm nghĩ:' Cô ta chỉ giả bộ thôi! Nhìn là biết, nhưng cô ta làm vậy để được gì? Chả lẽ cô ta...?" Mặt tôi xanh xao khi nghĩ là....cô..ấy......
Cô gái ấy chạy một mạch về phía trường học, vừa đi vừa khóc lóc, chả giống ai. Tôi nhìn sang Hoàng Minh hỏi:
- Cô gái đó là ai vậy? Sao anh có vẻ lạnh lùng quá thế?
- Cô ấy là Lý San, lớp trưởng lớp tôi! _ Hoàng Minh trả lời
- H..hình như cô ấy có vẻ thích anh nhỉ? _ tôi lấy dũng cảm ra nói, chỉ không biết anh ta có trả lời hay không
- Umk! Nhưng tôi không đồng ý nên cô không cần lo!
- Hả??? _ tôi bất ngờ
- Sao? Không phải là cô đang ghen sao?
- G...gh...ghen gì chứ? Anh..bị kh..khùng hả?
- Sao cũng được! Đi thôi
- Đi? Đi đâu chớ? Tôi có đồng ý đâu mà anh kêu đi hẹn hò. Với lại đang trong giờ học mà _ tôi lúng túng không biết anh ấy bị cái gì rồi cứ chỉ về một phía như tư thế mẹ dạy con vậy.
- Hả??? Cô mơ àk _ anh ta cười hai tay đưa ra sau đầu nói
- Thì anh kêu tui đi, không phải đi....thì là gì! _ tôi đáp vẻ ngại ngùng ngùng
- Thưa cô, đi ở đây là vô lớp ạ! Chẳng lẽ Kim Anh đây thích tôi tới mức muốn đi hẹn hò rồi àk.
- G..gi..gì chứ..a..anh..haizzz... _ tôi lấy hai tay che mặt chạy (mặc dù không biết chạy chỗ nào)
- Nèk!!! Chờ tôi với, cô biết đường không mà cứ chạy loạn lên thế. Nèk!!! _ Anh ta hét to kêu tôi lại nhưng tôi vờ như không nghe thấy. Cứ chạy như thế còn anh ta thì cứ bám theo tôi. Chúng tôi cứ chạy như vậy cho đến khi..v.v...v.v...😑😑😑
(>﹏<)(>﹏<)(>﹏<)(>﹏<)(>﹏<)❗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jisoo