Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Đêm nay em là của chị (***)

Sau khi hoàn thành công việc Mẫn cũng trở về kho hàng, kể từ sau lần nói chuyện kia trong lòng Mẫn rất khó chịu mỗi khi bên cạnh Gia Tuyết đó cũng là lí do khiến Mẫn muốn trực tiếp coi sóc kho hàng xa thành phố này! Dù sao xa Gia Tuyết cũng là một cách để Mẫn có thể ngưng đi thứ tình cảm bị ngăn cấm ấy và cũng để Gia Tuyết không nuôi dưỡng và hi vọng nửa!

"Chị về rồi...có mệt không? Có đói không?"

"Được rồi! Em sao lại đột ngột đến đây?"

"Vì em nhớ chị rồi, mấy ngày không gặp được chị em như phát điên lên vậy, cha lại cứ thích ép em đi cùng anh ta, em chẳng thích anh ta tí nào!"

"Gia Tuyết, cha chỉ muốn tốt cho em! Chẳng phải em cũng tới tuổi nên lấy chồng sao?"

"Chị biết em yêu ai mà? Sao lại khuyên em như thế? Em biết chị không có hứng thú với em nhưng em yêu chị là thật, chị có thể một lần suy nghĩ lại không?"

"Gia Tuyết có những thứ không thể cưỡng cầu, cho dù ta có suy nghĩ lại thì sao? Em nghĩ bên cạnh ta có hạnh phúc sao? Đừng chỉ vì sở thích cá nhân mà lệch lạc tình cảm của mình... "

"Ý chị là gì? Là em bồng bột? Là em đùa giỡn với tình cảm sao? Em yêu chị là thật, em chưa từng nghĩ sẽ ép buộc chị chấp nhận em, nhưng chị có cần quá đáng vậy không? (khóc)"

Mẫn nhìn thấy cô rơi lệ mà lòng mình có chút đau nhói, tại sao chứ? Tại sao lại ra nông nỗi này, rõ ràng là bản thân yêu Gia Tuyết nhưng chỉ vì sự ngăn cản của cha nuôi vì cái gì mà luân thường đạo lý lại phải khiến bản thân trở nên như thế này! Mẫn là không nỡ nên đã ôm cô vào lòng an ủi

"Chị xin lỗi... đừng khóc, chị sẽ không khuyên em lấy anh ta nửa được không?!"

"Em chỉ muốn bên cạnh chị, em biết chị không yêu em nhưng con tim em chẳng thể làm khác hơn, em xin chị đừng dùng thái độ lạnh lùng đó với em, có được không?!"

"Được rồi! Nín đi, là lỗi của chị, chị sẽ không như vậy nửa... "

Ôm cô trong lòng, Mẫn cảm nhận rõ trái tim mình lại lần nửa lay động, có lần bản thân đã muốn phá vỡ đi lời hứa và sự ngăn cản đó để đến bên cạnh Gia Tuyết nhưng bản thân lại không chắc sau khi em ấy bên cạnh mình em ấy có thật sự hạnh phúc không?! Hay là lời cha nuôi nói là đúng, dù bị ngăn cản nhưng Mẫn không sao trách được cha nuôi của mình...

============

PHÒNG GIAM TÙ NHÂN CHỐNG ĐỐI

"Các người là ai? Sao lại giam tôi ở đây? Mau thả tôi ra..."

Bạch Hạc tỉnh lại trong một căn phòng tối thiếu ánh sáng chỉ có mỗi một ngọn đèn vàng len lói ở phía cuối góc tường,ở đó có hai tên thuộc hạ thân cận của A Đại canh giữ, hai tên này được mệnh danh là máu lạnh nhất trong số những đàn em của A Đại nhưng cũng rất trung thành, Bạch Hạc bị trói cả tay và chân vào bốn góc giường không cách nào thoát ra được, đầu của cô rất đau, đau như có ai đó cầm búa mà đập vào vậy, cô không nhớ được những gì đã xảy ra,không nhớ mình tên gì, không biết mình tại sao lại bị trói, những vết thương vừa lành miệng cũng bị nứt ra vì trước đó cô đã vùng vẫy rất mạnh để trốn khỏi những vòng vây của bác sĩ, tên đàn em tiến lại thô bạo mà tát thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô vì quá ồn ào, một tiếng "chát" vang lên rất lớn, cảm giác đau bắt đầu truyền thẳng lên não của cô khiến cô như đứng hình, hắn nói tiếp

"Ồn ào quá,này con nhỏ kia nếu mày không bớt ồn ào mày có tin tao giết mày luôn không?"

"Mày điên à? Đại ca Đại mà biết mày đụng đến cô ta thì sao?"

"Mày chẳng thấy con ả quá ồn sao? Được chăm sóc tốt thế đã may mắn rồi còn chẳng biết điều an phận..."

"Được rồi! Qua kia đi... kệ cô ta..."

Hai tên này định rời đi cô lại lần nửa hỏi cùng câu hỏi với thái độ tức giận và chửi mắng

"Đại là ai? Tại sao lại giam tôi ở đây? Mau thả tôi ra, các anh là đồ khốn...đồ ác độc..."

"Má nó..."

Tên vừa nãy tức giận trước lời chửi mắng của cô liền tiến đến định đánh cho cô một trận thì A Đại kịp lúc đi vào

"Này! Chúng mày định làm gì? Tạo phản à"

"Dạ Đại ca, con khốn này thật ồn ào..."

"Tao kêu tụi bây canh chừng cô ta chứ không phải động thủ với cô ta, cút ra ngoài..."

"Nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì? Không nghe thấy tao nói gì sao?"

Tên còn lại kéo tay và nói nhỏ "Mau đi thôi, chọc đại ca giận vì cô ta chẳng đáng đâu"

A Đại đi lại gần nhìn thấy Bạch Hạc vương chút máu ở khoé môi, anh đưa tay lau thì cô liền hất mặt chỗ khác, thái độ rất không phục và không biết sợ, A Đại bỗng dưng cười lớn và anh biết bản thân anh không hề nhìn lầm, đây quả thật là cô gái mà Mẫn sẽ rất thích...

"Anh cười cái gì? Có gì đáng cười"

"Tôi chỉ thấy cô thật gan dạ, một cô gái mỏng manh như cô trong tình trạng bị cột chặt thế này, cô nghĩ không khuất phục sẽ tốt cho cô sao?"

"Anh là ai anh muốn gì? Tôi tại sao lại ở đây? Tôi không nhớ gì cả..."

"Hừm! Ra là mất trí nhớ rồi sao? Ha ha càng tốt, sau này cô sẽ lại có kí ức mới thôi..."

"Thả tôi ra... "

"Sẽ nhanh thôi, cô sẽ được thả, chỉ cần cô ngoan ngoãn tôi đảm bảo cô sẽ sống rất tốt, còn nếu không? Hậu quả ra sao chắc cô cũng đoán biết... "

A Đại nói xong liền quay lưng bước đi, bỏ lại Bạch Hạc không hiếu ý anh đang muốn ám chỉ điều gì...Bạch Hạc hét lớn...

"Anh đứng lại... này! Anh kia...."

===========

PHÒNG HUỲNH MẪN

"Tối nay em có thể ngủ cùng chị không?"

"Được rồi, nhưng không được làm càn đó..."

"Dạ... em tắm trước nhé..."

Gia Tuyết rất vui khi Mẫn không từ chối yêu cầu của mình, cô liền bước vào phòng tắm, lát sau bước ra chỉ choàng lên người chiếc khăn tắm,bên trong hoàn toàn không mặc nội y, lúc này Mẫn đang xem camera ở kho hàng, ngước lên thì Gia Tuyết nhỏ giọng nhờ vả với tấm thân đó và nét mặt đáng yêu

"Chị, em quên đem đồ theo rồi, chị có thể lấy đồ cho em mượn không?"

Mẫn hoàn toàn đứng hình trước hình ảnh trước mặt, Gia Tuyết là cố tình chiêu dụ Mẫn khi hoàn toàn không mặc gì chỉ hờ hững che chiếc áo choàng kia trên người, Mẫn tiến đến tủ quần áo lấy ra chiếc áo sơmi rộng và một chiếc quần sọt ngắn, Tuyết bất ngờ ôm Mẫn từ sau lưng

"Em nhớ chị lắm..."

"Gia Tuyết! Em sao vậy? Mau thay đồ để bệnh này..."

"Đừng mà... đừng đẩy em ra cho em ôm chị một chút thôi..."

Hơi ấm của Gia Tuyết truyền từ phía sau lưng Mẫn, Mẫn cảm nhận được có thứ gì đó hình bầu dục đang áp sát lấy thân thể mình,rất to lớn rất mềm mại, hơi thở của Gia Tuyết cứ nhẹ nhàng phả vào sau gáy, đây là cảm giác gì chứ? Gia Tuyết là cố tình chiêu dụ sự ham muốn trong con người Mẫn

"Chị... em yêu chị, đêm nay có thể để em thuộc về chị không?!"

Mẫn quay lưng lại nhìn gương mặt đầy sự khẩn khiết của Gia Tuyết đang nhìn mình,cô từ từ kéo chiếc áo choàng rơi tự do xuống nền đất, trước mắt Mẫn chính là một Gia Tuyết không một mảnh vải che thân, một chiếc eo thon đang khiêu gợi ánh nhìn của Mẫn, đã rất nhiều lần con thú dữ trong người Mẫn được nhốt lại nhưng hôm nay, chỉ hôm nay thôi nó sẽ được thả ra ngoài mà tự do hành sự... Tình cảnh này Mẫn không thể kìm chế được bản thân nửa mà rất nhanh rất nhanh tiến sát, ánh mắt cả hai trao cho nhau chính là ham muốn đơn thuần của những con người đang yêu nhau, Mẫn ôm lấy eo hôn lên đôi môi đỏ mận ấy một cách trân trọng và nhẹ nhàng,Gia Tuyết cũng đáp lại nụ hôn ấy, cả hai hôn càng lúc càng sâu,Gia Tuyết dường như bị dồn dập đến thiếu oxi hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn, Mẫn liền buông lơi để em ấy lấy lại chút không khí, còn chưa kịp lấy lại đủ oxi thì đôi môi của Mẫn đã tìm đến vành tai,cơ thể càng mẫn cảm run nhẹ từng cơn như có luồng điện chạy qua vậy, Mẫn nói nhỏ vào tai

"Chị yêu em! hôm nay em sẽ là của chị..."

lúc này dường như cô đã mất tự chủ,hai mắt nhắm lại cảm nhận từng hành động của Mẫn lên cơ thể mình, cô cảm nhận như nó không còn là của mình nửa, cô khó chịu ưỡn người cao hơn, hơi thở mất kiểm soát mà dồn dập hơn,Mẫn biết cô rất khó chịu nhưng lại thản nhiên như không có gì mà liên tục trêu đùa lúc nhanh lúc chậm khiến cô phải khó nhọc van xin mà từng chữ ngắt quãng, cô dùng hết sức bình sinh để kìm nén sự khó chịu nhưng vô ích!

"Áaaa đau... em đau lắm..." - lần này thực sự rất đau, nàng nhăn nhó tay bấu chặt lấy ga, Mẫn nhìn thấy có thứ gì màu đỏ chảy ra từ nơi đó,nhìn cô nhăn nhó lòng Mẫn có chút thương xót! Cô từ từ thả lỏng cơ thể mà làm quen với ngón tay Mẫn đang luận động bên trong, Mẫn di chuyển vào giữa hạ thân,cô bất ngờ trước hành động của Mẫn

"Chị định làm gì?"

"Dĩ nhiên là xoa dịu em bé" - Cô lúc này như bị thao túng vậy, trong đầu trở nên trống rỗng chỉ có một cảm giác tê dại chạy quanh người. Cô không có sự phản kháng chỉ có một điều đó là tuân theo

"Ở đây của em rất ngọt"

Cô nằm bất động không thốt nên lời chỉ cố gắng lấy lại nhịp thở mà thôi, Mẫn ôm trọn cô trong lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn, cô vì mệt mà ngủ trên tay Mẫn... Mẫn vuốt nhẹ gương mặt của Gia Tuyết rồi thầm nghĩ

"Đời này nếu không thể cùng em đi xa hơn thì đó cũng là số kiếp, chỉ nguyện là người phía sau lưng em! Sau này phải thật hạnh phúc có biết không? Chị yêu em Gia Tuyết"

==========

Xin lỗi vì sự viết H này, não tôi không thể sáng lên được nửa haha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro