Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Món đồ chơi

Bạch Hạc được đặt ở sau xe của A Đại, trước nay chưa từng có người nào được vinh dự đó chúng đàn em cũng có chút thắc mắc mà lên tiếng hỏi

"Đại ca sao không nhốt cô ta bên xe tải với đám người kia?"

"Từ bao giờ chúng mày thích hỏi thế hả?"

"Dạ dạ xin lỗi đại ca!"

"Cô gái này có thể chị đại sẽ thích, nói xem nếu để cô ta chung với đám kia thì chẳng phải không tốt sao?"

"Đúng đúng đại ca nói chí phải, nhưng đại ca sao biết được chị đại thích cô ta?!"

"Hừm! không cần biết, lắm chuyện... đi thôi!"

Xe áp tải những người xấu số đang dần đến khu biên giới,bên trong Mẫn vẫn đang chơi đùa, vừa nãy vì không chịu nổi cô ta đã ngất đi, nhưng Mẫn vẫn chưa thoả được thú tính của mình nên đã dội nước khiến cô gái kia lần nửa tỉnh lại, với tình trạng bị treo lơ lửng như thế dù muốn dù không cũng chẳng thể nào ngăn cản được hành động Mẫn chỉ khẩn khiết van xin Mẫn mà thôi, MẪn lúc này như chẳng còn là Mẫn nửa rồi, ánh mắt đầy sự ma mị...

"Chị... em xin chị, tha cho em đi, em... cầu xin chị... "

"Vừa nãy chỉ là khởi động đã khiến người ngất đi rồi, quá yếu kém..."

Mẫn đang chơi đùa thì có cuộc gọi của Gia Tuyết...

_Reng...

"Chị đang ở đâu thế?"

"Chị đang ở kho hàng, có chuyện gì sao?"

"Em đến nhà tìm nhưng không thấy chị, chị có phải lại đi chơi gái rồi không?!"

"Này làm gì có chứ, nhưng em tìm chị làm gì?"

"Thì tại em nhớ chị..."

"Gia Tuyết! Chị nói bao nhiêu lần rồi? Bỏ ý định đó ngay, chị không hợp với em!"

"Thế nào mới gọi là hợp, em có thể làm theo ý chị được mà..."

"Gia Tuyết em mà còn như thế chị sẽ không nói chuyện với em, còn nửa chị đang bận công việc nói sau nhé!" - (cúp máy)

"Huỳnh Mẫn! Huỳnh Mẫn.... đáng ghét!"

Gia Tuyết từ sau lần đó đã thầm thương Huỳnh Mẫn, nhưng Huỳnh Mẫn lại chẳng có chút cảm giác gì với cô, cô lại còn là con ruột của cha nuôi, không thể nào đối xử với cô như những tù nhân này được. Cho dù có tình cảm với Gia Tuyết thì cũng nên dừng lại ở đây!

"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai ngươi có thể rời khỏi đây rồi tiểu thịt tươi!"

Cô gái khốn khổ nhìn Mẫn, nơi đó vẫn sưng đỏ vì sự hoang ái quá mức của Mẫn, cô gái lại chẳng có biểu hiện tức giận hay căm ghét Mẫn, trái lại còn muốn cảm ơn con người tàn nhẫn trước mặt vì đã thả cô về với gia đình!

=========

KHO HÀNG

"Thả tôi ra, bọn khốn, bọn ác ôn", "đồ chó chết", "đồ máu lạnh"... đó là những gì nghe được nhiều nhất trong cái kho đầy người này, la hét có ích gì chỉ tổ tốn sức khi mà bốn bề đều là rừng núi hoang sơ lại chẳng có bóng người qua lại ngoại trừ đàn em của Mẫn!

Những người mới cũng được thả chung vào đó, kế bên có hẳn một căn phòng âm độ C chuyên cất giữ nội tạng vừa mổ ra ở đó, ở đây có hẳn bác sĩ giỏi nhất sở hữu tốc độ giải phẫu nhanh gọn lẹ nhất! Khi vào đây tất cả đều ăn uống theo chế độ riêng, tất cả đều được xét nghiệm nhóm máu và theo dõi tình hình sức khoẻ hàng ngày, những ai không đủ tiêu chuẩn lấy nội tạng sẽ được xe áp giải đến nơi khác làm khổ sai!

Mẫn ngồi ở chiếc ghế trên tầng cao, được đặt ở giữa kho hàng để quan sát khung cảnh bên dưới, hai chân vắt chéo, miệng phì phà thuốc...A Đại vào đã nhìn thấy Mẫn ngồi đó, liền hớn hở khoe mẻ

"Chị đại! Hôm nay xem em đem gì về cho chị này..."

Theo sau A Đại chính là những tên đàn em, những tên đó đang khiêng một cô gái trên chiếc băng ca tiến vào, cô gái đó không ai khác chính là Bạch Hạc, người băng bó đầy vết thương, vùng đầu có một mảnh vải lớn quấn quanh, thoáng nhìn qua Mẫn có hơi ngạc nhiên...

"Đó là gì?"

"Đem cô ta vào trong đi, kêu bác sĩ qua đó!"

"Dạ!"

A Đại tiến đến ngồi cạnh Mẫn, tiện tay cầm điếu xì gà lên châm, chậm rãi nói

"Đồ chơi mới tặng chị..."

"Này! Em đem thứ phế vật đó về đây làm gì?"

"Chẳng phải ai vào tay chị cũng dở sống dở chết sao? (Ha ha)..."

"A Đại em..."

"Đừng nóng! Chẳng qua cô ta có chút nhan sắc vả lại ý chí sống rất cao, chị xem toàn thân đều là vết thương, té từ vách núi xuống không chết quả là may mắn"

"Em có ý gì?"

"Đợi cô ta tỉnh lại, mặc tình chị xử lý, em chỉ đem người về, em đoán chị sẽ thích! Em còn có việc em đi đây.."

"Này... cái thằng nhãi này... đứng lại..."

"Khỏi cảm ơn em.... (ha ha)"

Huỳnh Mẫn chẳng hiểu A Đại có ý gì nhưng trước nay chỉ có mỗi A Đại là người hiểu ý cô nhất, cũng chưa bao giờ A Đại làm Huỳnh Mẫn thất vọng, thôi mặc kệ đợi cô ta tỉnh lại rồi đến đó sau,trước mắt vẫn nên xử lý đám người mới đem về thì hơn....

========

VÀI NGÀY SAU...

Bạch Hạc được chăm sóc rất tốt vì những bác sĩ giỏi nhất đều có mặt hết ở đây ... Căn phòng Bạch Hạc đang nằm chính là căn phòng gần phòng Mẫn nhất, chiếc giường được đặt sát cửa kính, phía ngoài cửa kính chính là cánh rừng bạc ngàn xanh mướt, khung cảnh thật yên bình rất thích hợp cho dưỡng thương hay dưỡng bệnh. Trên người cô toàn những sợi dây truyền nước vì cô bất tỉnh không thể ăn uống gì,để cơ thể có thể chống chọi chỉ có cách truyền dinh dưỡng trực tiếp vào người cô, những vết xước trên gương mặt và những chỗ khác cũng đã lành, gương mặt lai tây của cô lại trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, đây cũng là điểm thu hút ánh nhìn của những kẻ tiếp cận cô! Mấy ngày này Mẫn đều rất bận và cũng chẳng để tâm đến có Bạch Hạc đang dưỡng thương tại đây vì tất cả đều có A Đại lo...

Những ngón tay của Bạch Hạc có chút cử động nhẹ, đây là dấu hiệu của sự hồi tỉnh, tính hiệu được báo trực tiếp đến phòng bác sĩ trực gần đó, rất nhanh đã có bác sĩ có mặt tại phòng của Bạch Hạc.,cô từ từ mở mắt, vì đã ngủ quá lâu nên bất giác không thể thích nghi với ánh sáng, cô nheo mắt khó khăn lắm mới có thể mở mắt ra, đôi mắt to tròn tròng mắt có màu xanh long lanh giữa ánh nắng thật đẹp, trước mắt cô là bác sĩ và vài tên thuộc hạ của A Đại, cô bất ngờ hét lớn "các người là ai, tránh ra... tránh... r...a...." cô vô cùng hoảng loạn, lấy tay kéo chăn che lên đầu mình run rẩy, bác sĩ đành phải tiêm cho cô một mũi an thần để giúp cô có thể bình tĩnh lại, tin tức rất nhanh đến tay của Mẫn! Mẫn lúc này đang ở thành phố để bàn việc buôn bán nội tạng với bên mua nên chưa thể quay về ngay được! Mẫn quay sang nói nhỏ với A Đại...

"A Đại! Kho hàng có chút vấn đề mau về đó xem xét..."

"Vâng"

=========

Bạch Hạc đã được tiêm an thần nên cũng ngủ thiếp đi, A Đại quay về kho hàng thì được biết cô gái ấy đã tỉnh nhưng vì quá kích động nên buộc phải tiêm an thần, A Đại đi vào nhìn thấy Bạch Hạc đang nằm đó, gương mặt đã lành hẳn lộ rõ từng chi tiết hoa mỹ trước mắt A Đại, A Đại lại có tí thu hút bởi nét đẹp đó,nhưng rất nhanh xua đi, tiến đến chỗ Bạch Hạc đang nằm xem xét rồi cầm điện thoại lên gọi cho Mẫn

"Chị! Cô gái ấy đã tỉnh, xem ra khi bàn công việc xong trở về lại có thứ mới mẻ cho chị giải khuây!"

"A Đại! Em biết mình đang nói gì không? Gia Tuyết đang trên đường đến kho hàng, em cũng hiểu tánh con bé, em liệu mà giấu cô gái kia, nếu không trước khi chị về cô ta đã chết rồi đó"

"Ha ha chưa gì đã bảo vệ thế rồi, con bé Gia Tuyết là thương chị thật, sao chị không chấp nhận nó đi?"

"Con bé không hợp gu chị! Bản thân em cũng biết thân phận con bé là gì mà?!"

"Điều đó có quan trọng sao? Chẳng phải chị cũng là con được Lão Đại yêu quý sao?"

"A Đại! Có những chuyện em không hiểu đâu! Vậy nha... thay ta chăm con bé Gia Tuyết! Xong việc ta sẽ về ngay!"

"Rõ!"

===========

"A Đại... em đến thăm anh nè..."

"Con bé thật khéo ăn nói, ở thành phố vui vẻ biết bao sao lại đến nơi hẻo lánh này chứ? Thăm ta hay đến tìm tỷ ấy?"

"Anh này... (cười)"

"Em đó! Đến không báo trước cho anh chuẩn bị gì hết...tỷ ấy lại không có đây!"

"Em đến đây để kiểm tra xem các anh có sống tốt không? Hay là suốt ngày chỉ biết ăn mì gói... còn để xem tỷ ấy có ốm đi miếng nào không (mắc cỡ)"

"Đó thấy chưa! Anh chỉ là ăn ké sự quan tâm thôi, buồn quá đi được..."

"Không có mà..."

Vì cuộc gọi hôm trước với Mẫn mà Tuyết phải đến tận đây, bao năm từ cái ngày đó thứ tình cảm trong cô cũng dần lớn hơn với Mẫn, cô đã bày tỏ rất nhiều lần nhưng cũng nhận lại rất nhiều lần sự cự tuyệt, nhưng trong cô chưa bao giờ buông bỏ sự hi vọng rằng một ngày Mẫn cũng sẽ yêu thương cô như cô đang làm... Cô chưa từng biết cuộc hội thoại một năm về trước giữa cha mình và Mẫn nên luôn nghĩ Mẫn không có tình cảm với mình, nên luôn từ chối, cô vẫn cố gắng để hợp với Mẫn chỉ đợi đến ngày Mẫn chấp nhận cô mà thôi...

[CUỘC ĐỐI THOẠI GIỮA MẪN VÀ LÃO GIA]

"Mẫn ngồi đi..."

"Dạ!"

"Con bé tính khí ương bướng từ nhỏ, phàm nó thích gì đều làm đến cùng, cả ta cũng không quản được nó, nhưng riêng chuyện hôn sự cả đời người làm cha như ta phải quản. Có lẽ tình cảm này chỉ là bồng bột nên ta muốn con bảo vệ nó! Chăm sóc nó nhưng tuyệt nhiên không được có tình cảm và đến với nó..."

"Dạ! Con hiểu rồi"

"Con là đứa mà ta yêu quý nhất, tin tưởng nhất, sau này cơ đồ này sẽ là của con nhưng con gái ta thì không được. Ta biết cấm cản là bất công cho con nhưng người làm cha như ta cũng có nổi khổ!"

"Con hiểu ý cha! Con sẽ cố gắng bảo vệ chăm sóc em ấy cả đời này, những lời cha dạy con sẽ ghi nhớ!"

"""""""

Sau cuộc nói chuyện hôm đó Mẫn đã suy nghĩ rất nhiều về những lời cha nuôi nói, đúng là tình cảm này không nên tồn tại, Gia Tuyết còn quá trẻ và con đường phía trước còn rất dài, vướng vào một đứa mồ côi lại suốt ngày chỉ biết đánh đấm e rằng sau này sẽ chỉ có khổ mà thôi! Chi bằng để em ấy có một người chồng tốt hơn cùng vị thế có hẳn một đám cưới hẳn hoi sống như bao người con gái khác có lẽ sẽ tốt hơn nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro