Chap 4: Gói bưu kiện không tên
Lý Trác nhận được một bưu kiện, không ghi tên người gửi, chỉ đóng dấu bưu điện. Nơi gửi là một thành phố xa lạ nhưng từng thân thương trong tim Lý Trác. Cậu xếp nó vào một góc tủ, không muốn xem, hay nói đúng hơn là không đủ can đảm mở ra xem thử.
Đôi lúc cậu lại suy nghĩ miên man về những tháng ngày xa xưa ấy rồi lại tự cười nhạo chính mình.
Dạo gần đây sức khỏe của mẹ cậu yếu dần, bà không còn bận tâm về tính hướng của Lý Trác. Bà chỉ mong Lý Trác có người bầu bạn, thường xuyên khuyên cậu đem bạn trai về ra mắt. Cậu thầm cười khổ trong lòng, không nỡ để bà phải bận tâm, cậu thoái thoát bà rằng người ấy đang ở nước ngoài.
Bà khuyên cậu chuyển công tác về quê, gần gia đình, người thân để có người chăm sóc. Cậu cũng suy nghĩ đến chuyện đó, chỉ là thấy chưa đúng lúc mà thôi.
Hôm nay cậu lại nhận được một bưu kiện mới, cũng giống như trước, không người gửi, chỉ có dấu bưu điện. Cậu lại xếp vào tủ. Đây đã là bưu kiện thứ năm trong ba tháng gần đây. Xem ra người gửi cũng rất kiên nhẫn, nhưng dù gửi nhiều thì đã sao. Tất cả đã muộn rồi.
Lâu rồi Lý Trác không đi du lịch, cậu dự định qua năm mới sẽ nghĩ phép để đi biển. Cậu thèm cảm giác đắm mình trong làn nước biển xanh trong và mát lạnh, thèm được ngửi mùi mặn nồng của biển, được thả hồn bay theo ngọn gió tít ngoài xa khơi.
Cậu yêu biển nhiều như tình yêu dành cho ai đó, một mối tình nồng nàng như vị mặn của muối, cuồng nhiệt như con sóng nhấp nhô nhưng lại mong manh như bọt biển sớm tan đi trong những gió bão, mưa sa.
Sáng nay Lý Trác đến bệnh viện, không hiểu sao cứ thấy bất an, chỉ mỗi việc xem hồ sơ bệnh án lại không thể hoàn thành. Cảm giác bất an đó kéo dài đến tận chiều tối khi cậu về nhà vẫn không sao biến mất.
Cậu nghĩ đến chồng bưu kiện chất trong xó tủ. Cứ mãi nghĩ đến việc mở hay không khiến cậu chìm vào giấc ngủ tự lúc nào không hay biết.
~~~~~~~~~
Một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng
Một màu xanh chấm thêm vàng cánh đồng hoang
Một màu nâu nâu, một màu tím tím
Màu nâu tím mắt em tôi ôi đẹp dịu dàng
~~~~~~~~~
Bài hát cài riêng cho một số điện thoại reo vang không ngừng đánh thức Lý Trác từ trong giấc mộng. Bốn năm rồi giai điệu ấy chưa một lần vang lên, nay lại phát ra liên hồi, trái tim Lý Trác như ngừng lại một nhịp. Với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ, Lý Trác ngập ngừng nghĩ có nên bắt máy hay không.
Âm thanh ngưng bặt rồi đột ngột lại vang lên tiếp tục.
Áp điện thoại vào tai, phía bên kia ồn ào sau đó lại lặng ngắt như tờ. Lý Trác khẽ kêu hai tiếng, rồi bỗng một tiếng nấc nghẹn ngào của một người phụ nữ từ xa xôi vang lên.
" Chào cậu, tôi là Diệp Thiên Lý, là vợ của Mã Khắc, cậu đừng vội tắt máy, có thể nghe tôi nói vài lời được không? "
Một dự cảm không lành bỗng tràn vào tâm trí Lý Trác. Sau vài giây do dự cuối cùng Lý Trác cũng đồng ý. Người phụ nữ ấy lại tiếp tục.
" Cậu có thể đáp chuyến bay sớm nhất để đến nhà tôi được không, xem như tôi van cậu cũng được, chỉ một lần này thôi Mã Khắc anh ấy, anh ấy đi rồi, đã ra đi vĩnh viễn về bên kia bầu trời, tâm nguyện cuối cùng của anh ấy là được cậu tự tay đưa anh ấy đến nơi anh ấy yên nghỉ. "
Tai Lý Trác bỗng không nghe rõ người bên kia đang nói gì, cả cơ thể cậu đông cứng lại, toàn thân phát ra khí lạnh, ẩn nơi nào đó trong lòng đau nhói. Một làn sương phủ kín đôi mắt cậu khiến cậu không nhìn rõ phía trước là gì, sau đó lại trong veo như ánh bình minh, cậu thấy một nụ cười thân thiết, một bàn tay nắm lấy tay cậu, một gương mặt thân quen kề sát mặt cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn thật khẽ.
Bỗng ánh bình minh kia tan biến, bóng tối bao trùm, đôi tay kia vụt mất. Bên tai không ngừng vang lên tiếng ong ong khó chịu, tiếng ai đó gọi cậu không ngừng. Lý Trác bừng tỉnh, cố sắp xếp thông tin người phụ nữ kia vừa nói, cuối cùng chỉ có một kết luận.
" Mã Khắc, anh ấy đã chết, đã chết rồi, thật sự đã chết rồi "
Vội đặt vé máy bay, Lý Trác lấy ít quần áo nhét vào túi, bắt xe ra thẳng sân bay.
Tâm trí Lý Trác trống rỗng, cậu không nghĩ được gì, điện thoại từ bệnh viện gọi đến cậu mới nhớ hôm nay phải đi làm, nhắn với trưởng khoa một câu xin nghỉ, cậu vội vàng lên máy bay.
Nỗi bi thương bao trùm lên ngôi nhà nhỏ. Một cụ già, một người phụ nữ với gương mất ưu buồn tan thương, một bé trai tầm bà bốn tuổi ngu ngơ chưa biết gì. Mẹ già, vợ dại, còn thơ anh đã bỏ lại rồi.
Lý Trác vào nhà, đập vào mắt cậu là ảnh của Mã Khắc, đôi mắt cương nghị, cặp mày sắc như gươm, chiếc mũi cao và thẳng đầy kiêu hãnh, khoé miệng ẩn hiện nụ cười quen thuộc, ngũ quan hài hoà đẹp như tranh vẽ.
Phía sau tấm ảnh là chiếc quan tài chứa di thể của Mã Khắc, chân Lý Trác bỗng rung rẫy, khuỵ xuống không còn chút sức lực, bao nhiêu đè nén từ khi hay tin đến lúc này bỗng vỡ òa như quả bóng bị thổi căn rồi nổ tung.
Cổ họng như nghẹt lại không thể đưa không khí vào cơ thể, từng tế bào trong cậu như ngừng hoạt động, các mạch máu căng phồng cảm giác như sẽ vỡ ra ngay lúc này.
Đôi chân cuối cùng không thể chịu nổi sức nặng của cơ thể nữa, cậu cũng quỳ trước di ảnh của Mã Khắc mỉm cười khẽ hỏi.
" Đại Mã, lâu rồi không gặp, anh làm em quá bất ngờ. Đại Mã, sao anh chỉ nhìn em mà không nói. Em chờ anh sẽ quay về, một năm, hai năm, rồi đến năm năm, em cứ nghĩ mình không chờ nữa, anh lại xuất hiện như thế này, anh bảo em phải làm sao, Đại Mã, anh có biết mấy năm nay em rất nhớ anh hay không? Giờ anh lại muốn em tiếp tục nhớ anh hay sao?"
" Anh có thể cưới vợ, có con, có thể rời xa em cũng được, nhưng sao anh lại chết đi, anh chết rồi em còn có thể hy vọng vào đâu nữa, anh vẫn chưa về nhà mà, anh đã hứa sẽ để em chết trước anh mà, Đại Mã. "
Theo tâm nguyện của Mã Khắc, di thể anh được hoả thiêu, tro cốt sẽ được Lý Trác đưa ra biển.
Mọi thủ tục hoàng tất, Lý Trác đem tro cốt của Mã Khắc về thành phố TN.
Xuống máy bay, Lý Trác về nhà, mở chiếc hộp nhỏ cậu mang theo bên người suốt năm năm, lấy chìa khóa của căn hộ trước đây anh và cậu cùng sống.
Đứng trước tổ ấm năm xưa đã cùng anh tạo dựng , bao ký ức xưa kia ùa về.
Mở cửa bước vào, căn phòng so với trước kia vẫn không có gì thay đổi, có chăng chỉ cũ hơn trước.
Bật đèn lên, trên tường vẫn còn tranh vẽ một ngôi nhà nhỏ cạnh bãi biển xanh với bờ cát vàng óng ánh. Trong tranh, bóng lưng của hai ông cụ đang ngồi nhìn ra biển, hai bàn tay nắm chặt, vai kề vai, hai mái đầu tựa vào nhau. Ánh nắng chiếu xuống hai cái bóng nghiêng nghiêng trùng lặp. Ngày ấy khi tranh này được vẽ, anh đã hứa sẽ cùng cậu nắm tay nhau đến già như bức tranh đó vậy mà nay....
Căn phòng không một hạt bụi, có lẽ vẫn có người đến quét dọn thường xuyên.
Đi tiếp vào phòng ngủ, hai chiếc gối đôi vẫn được đặt trên giường, trong căn phòng tối mờ, từng ngôi sao sáng lấp lánh trên trần nhà, chắc ai đó thay mới thường xuyên nên qua thời gian lâu như vậy vẫn còn sáng.
Đặt tro cốt của anh một bên giường, cậu nằm bên còn lại, kéo chăn đắp lên người, cậu mệt quá, muốn ngủ một giấc thật sâu để có thể lấy lại tinh thần.
Lý Trác thức dậy đã là giữa khuya, ôm bụng đói cậu vào bếp, rót ly nước uống rồi trở lại phòng. Nhà không ai sống nên chẳng có gì ăn đỡ đói, cậu bó gối ngồi trong góc phòng, im lặng suy nghĩ, nhớ đến anh và những điều đã qua.
Cậu cười mà lòng đau như cắt. Hết thật rồi. Giờ thì không còn chút hy vọng nào anh sẽ trở về nữa.
Đến tận khi trời sáng Lý Trác vẫn ngồi ở đó, tiếng chuông điện thoại lại réo rắt kêu cậu trở về thực tại. Hôm nay cậu sẽ đưa Mã Khắc ra biển. Đưa anh đến nơi anh muốn.
Biển xanh trong vắt, ánh mặt trời rọi xuống làm nước biển lấp lánh, từng làn gió mát thổi bay mái tóc Lý Trác, tàu ra đến giữa biển thì dừng hẳn, Lý Trác nhìn Mã Khắc bay theo cơn gió rồi hoà vào làn nước xanh trong đó. Cậu lặng lẽ quay đi lau sạch hạt bụi nơi khoé mắt. Mỉm cười với chính mình, cậu tự nhủ cuộc sống vẫn tiếp tục, không vì ai mà kết thúc.
Về nhà, Lý Trác mở đống bưu kiện đã nhận được trước đây. Trong đó có hình của cậu khi còn là sinh viên, có cặp áo đôi anh đã mua tặng cậu, có chìa khóa của căn hộ đó, có vé máy bay đi Hokkaido nhưng không được dùng tới, có cả một hộp chứa đủ loại kẹo mà cậu yêu thích.
Trong gói bưu kiện cuối cùng còn có một bức thư. Cậu đem bức thư bỏ vào túi. Xếp quần áo và vật dụng cần thiết cho vào vali. Cậu dọn về nhà, là nhà thật sự, ngôi nhà của anh và cậu. Giờ anh không còn nữa, nhưng cậu muốn trở về.
Lý Trác tiếp tục công việc, cuộc sống của cậu không có gì thay đổi, có chăng đó là không còn chờ đợi hay hy vọng gì về Mã Khắc nữa.
Cậu giữ thư của Mã Khắc trong ví, đôi lúc lại đem ra đọc. Thỉnh thoảng cậu nghĩ tại sao qua bao nhiêu chuyện, cậu vẫn kiên cường chịu đựng được.
Numano vẫn thường xuyên liên lạc với cậu, vẫn quan tâm cậu, khi nghe cậu nói về Mã Khắc Numano chỉ cười nhạt và bảo " có lẻ Mã Khắc chết, nhưng Đại Mã thì vẫn còn" lúc ấy Lý Trác lại chỉ có thể cười trừ, ừ thì anh vẫn sống, sống trong tim của cậu, chưa bao giờ mất đi cả.
Công việc Lý Trác ngày càng phát triển tốt, chỉ sau sáu năm công tác, giờ cậu đã là phó khoa. Tiền đồ rộng mở, tình yêu thì dành hết cho công việc.
Năm bốn mươi tuổi Lý Trác nhận nuôi một bé trai từ cô nhi viện, cậu bé tám tuổi, có đôi mắt màu nâu nhạt, đôi mày kiếm sắc bén, chiếc mũi cao nổi bật. Cậu đặt tên cho nó là Lý Khắc.
Cậu yêu thương nó bằng tình yêu của cha và mẹ, cho nó một mái ấm trọn vẹn.
Lý Khắc hay hỏi tại sao cậu không cưới vợ, cậu cười bảo vì người cậu yêu nhất đã không còn, cậu không còn đủ tình yêu để dành cho ai khác nữa.
Năm Lý Trác năm mươi lăm tuổi đã làm phó viện trưởng, Lý Khắc đã hai mươi ba tuổi, cậu nhóc đưa bạn gái về ra mắt, cô gái xinh xắn, ưa nhìn.
Lý Trác bảy mươi tuổi, cậu đã về hưu, bắt đầu những tháng ngày hưởng phúc, cháu nội Lý Trác đã mười tuổi, trông rất đáng yêu.
Năm Lý Trác bảy mười lăm tuổi sức khỏe yếu dần, Lý Trác muốn được nghe tiếng sóng biển, Lý Khắc thuê một ngôi nhà cạnh bãi biển cho cậu, ngày ngày tiếng sóng rì rào như đang nói chuyện cùng gió. Lý Trác bắt đầu lẩm cẩm, không còn nhớ rõ lắm nhưng chuyện thời trai trẻ lại không quên.
Bảy mươi sáu tuổi, Lý Trác ngồi trên bờ cát lưng dựa vào chiếc ghế gỗ, nghe sóng vỗ và thì thầm một mình " Đại Mã, ông xem, giờ tôi già rồi, da thì nhăn nheo, tay chân không còn linh hoạt nữa, đầu óc lại hay quên, tôi cứ sợ mình sẽ quên ông, may mà còn bức thư này, mấy chục năm nay tôi cứ giữ lấy không rời, giờ tôi chẳng còn thấy đường để đọc nữa. Ông ở bên kia có chờ tôi không, tôi chắc cũng sắp đến với ông rồi. "
Bảy mươi sáu tuổi, Lý Trác qua đời khi đang ngồi trên bờ cát, trong tay là một mảnh giấy úa vàng, nhiều nếp gấp, chữ viết bị nhòa đi gần hết, không ai biết thư của ai, viết những gì, chỉ biết nó được hoả thiêu cùng Lý Trác và hoà vào dòng nước biển xanh trong.
~~~~~~~~~~
Vẫn còn phiên ngoại....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro