Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: Nắng tắt giữa phố quen


When I was young
I'd listened to the radio
Waiting for my favorite songs
When they played I'd sing along It made me smile...

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Lý Trác.
" Bác sĩ Lý, bệnh nhân phòng 502 có triệu chứng bài xích sau phẫu thuật, trưởng khoa gọi bác sĩ vào họp gấp"
Khoác vội chiếc áo, Lý Trác bắt xe đến bệnh viện.

Từ khi về nước, Lý Trác vào làm tại bệnh viện trung tâm thành phố, đến nay cũng một năm, công việc tốt, thu nhập ổn định, Lý Trác trở thành hình mẫu lý tưởng của bao nhiêu y tá nữ trong bệnh viện. Thế mà vị bác sĩ của chúng ta vẫn đi về một mình.

Thỉnh thoảng cũng muốn tìm người để giải tỏa tâm sinh lý, nhưng sợ ảnh hưởng đến địa vị lại thôi.

Lý Trác là người không phải thần thánh, cũng có những nhu cầu bình thường của con người, vậy nhưng lại sống cuộc đời như một " thầy tu".

Xung quanh bạn bè, đồng nghiệp lần lượt có gia đình, có con, Lý Trác vẫn một mình lẻ bóng.
Không phải cậu không muốn yêu, chỉ vì tình yêu trong tim cậu đã cho đi hết rồi.

Đêm thành phố nhộn nhịp, sinh động, Lý Trác đi bộ từ bệnh viện trở về nhà trọ. Từng ngọn đèn chiếu sáng phố thị, Lý Trác tự hỏi ngọn đèn nào chiếu sáng cho riêng mình.

Yêu là từ ngữ quá xa tầm tay của Lý Trác, hạnh phúc tựa như sương mai, tuy đẹp nhưng cũng tan biến nhanh chóng, không thể nắm giữ được.
Là một bác sĩ, chữa bệnh cứu người, ấy thế mà Lý Trác lại không thể chữa trị cho chính mình.

"Thành phố bé đến thế thôi
Mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình
Chiều đứng giữa ngã tư
Nhìn dòng xe tấp nập
Dừng lại bên quán nước, khu chợ vắng thưa người
Nào nhắm mắt chút thôi
Mặt trời đang không hát
Nắng sắp tắt, chẳng buông lời hình như"

Bài hát vang lên từ quán cà phê ven đường. Từng câu chữ như thấm sâu vào lòng Lý Trác, cảm giác cô đơn len lỏi vào từng mạch máu, từng hơi thở.
Giữa một thành phố đông người nhưng cậu lại không biết làm gì, đi đâu sau khi rời khỏi bệnh viện. Điếu thuốc lá trên môi cháy sắp hết mà cậu vẫn không hay, tàn thuốc theo gió bay vào dòng người. Đôi lúc Lý Trác mong như tàn thuốc đó, được gió cuốn đi và hoà tan vào không khí, vào cuộc sống.

Thành phố này cậu đã sống 7 năm đại học, 3 năm để yêu thương một người, vậy mà giờ cậu lại không biết đi đâu và về đâu.

Chân bước vô định, tâm hồn cũng lãng du, chẳng hiểu sao Lý Trác lại bước vào một quán rượu.

Hương Macallan hoà vào không khí, nhấp một ngụm, vị lạnh lan tỏa trong miệng, cái nóng cháy trôi vào cổ họng, đi thẳng xuống dạ dày. Lưu lại trong vị giác chút đắng chát lại xen lẫn cay nồng, tựa như hương vị của tình yêu, biết sẽ đau nhưng vẫn luyến tiếc, say mê mà nhấm nháp chút dư vị.

Quán đông người, Lý Trác nho nhã, phong độ lại ngồi một mình khiến bao người phải quay đầu lại nhìn thêm một lần.

Không muốn sự chú ý quá nhiều cậu đành bỏ về, ra khỏi quán nhìn lên biển hiệu chớp nháy liên hồi. Hai chữ " Phong Lạc" đập vào mắt Lý Trác gợi lên bao nhiêu kỷ niệm, đây là nơi lần đầu cậu và anh hẹn gặp, góc phố này là nơi anh đứng đợi cậu mỗi tối khi cậu phải trực đêm tại bệnh viện, con đường bên kia là nơi về ngôi nhà của anh và cậu.

Thật không thể tin rằng Lý Trác lại có thể quên, chỉ hai năm không quay về thôi mà mọi thứ đã thay đổi quá nhiều. Giống như tình yêu của cậu, giờ chỉ còn là ký ức mà thôi.

Bắt một chiếc taxi, Lý Trác quay trở về căn phòng của cậu. Cậu không đủ can đảm để tiến về con đường đó, con đường đầy kỷ niệm.

Tỉnh lại sau một giấc ngủ đầy mộng mị, Lý Trác lái xe đến bệnh viện, hôm nay cậu có một ca tiểu phẫu cắt ruột thừa cho một bé sợ sinh và một ca phẫu thuật dạ dày cho một cụ bà.
Cố giữ cho tinh thần tỉnh táo nhưng những hình ảnh trong giấc mơ cứ quanh quẩn trong đầu cậu.
Trong mơ cậu cười, cậu khóc, cậu được một vòng tay to lớn và ấm áp bảo vệ. Trong mơ cậu vẫn là một thiếu niên hai mươi hai tuổi, không biết sự đời, không muộn phiền hay khổ sở. Trong cơn mơ đó cậu như ánh mặt trời giữa trưa, chói chang và rực rỡ.

Hai ca giải phẫu hoàn tất, Lý Trác đi thăm phòng bệnh, nhìn cảnh tượng bệnh nhân được người nhà chăm sóc cậu lại thấy ghen tỵ. Bao lâu rồi cậu không được sự quan tâm như vậy.

Năm trước, sau khi về nước Lý Trác thú thật với gia đình về tính hướng của mình, nháo một trận kinh thiên động địa, cuối cùng cũng như ý, nhưng tình cảm với người nhà lại không còn được như xưa.

Hôm qua cậu lại nhận được thiệp mời dự tiệc cưới từ một người bạn cũ, cậu lại tự cười nhạo bản thân mình, cuối cùng cậu cũng già, rồi cậu sẽ sống với ai trong những chuỗi ngày dài sắp tới hay cậu sẽ vẫn lẻ bóng như bây giờ, một mình đi về giữa những vội vã, bon chen trong tháng ngày cô độc.

Lý Trác đi xem mắt, hay nói đúng hơn là gặp mặt bạn trên mạng, cậu không muốn cô đơn đến cuối đời. Cuộc sống một mình trống trãi khiến cậu mệt mỏi.

Cậu trai trẻ ngồi trong một góc nhỏ của quán trà, quần áo chỉnh tề, mái tóc nhuộm màu đỏ, tay cầm đóa hoa hồng màu đỏ, mắt dí vào chiếc điện thoại, có lẽ đang trò chuyện cùng ai đó.
" Nhóc là Hà Khải hả, anh là Lý Trác, đợi anh có lâu không?"

Hà Khải có màu da trắng hồng, môi đỏ như được thoa son, đôi mắt cong cong gợi tình, khuông mặt ưa nhìn, đáng với danh xưng " tiểu mỹ".
Cậu nhóc khá là cởi mở, trò chuyện vài câu đã hỏi đến chuyện tình cảm riêng của Lý Trác.
Lý Trác thầm nghĩ tuổi trẻ giờ năng động thật.

Cậu quen Hà Khải trên một diễn đang dành cho người đồng tính, thấy nhóc ưa nhìn nên làm quen, không ngờ lại dễ dàng gặp nhau như vậy. Nghe nói Lý Trác là bác sĩ, lại sống ở thành phố này, vậy là có cuộc hẹn hôm nay.

" Hay là tối nay đến nhà anh được không, em không quen ở khách sạn, không thoải mái cho lắm, lại chả sạch sẽ gì. À mà khi làm tình anh có thích lớn tiếng không, em thì hay rên rỉ lớn tiếng, anh không ngại chứ? "

Lý Trác sững người trước câu nói của Hà Khải, cậu nhóc này mới hai mươi tuổi vậy mà lại phóng khoáng như vậy.
Năm đó Lý Trác và Mã Khắc quen nhau tận hai năm mới làm chuyện đó. Sau này dù làm với nhau bao nhiêu lần cậu cũng chẳng dám buôn thả bản thân như vậy, cũng chưa từng trước mặt Mã Khắc đề cập đến việc làm như thế nào.

Dù biết giới trẻ bây giờ sống khá thoáng, nhưng Lý Trác cũng không ngờ độ thoáng này vượt qua suy nghĩ của cậu.

" Nhóc không thể nói chuyện tình cảm trước khi tính chuyện lên giường à, anh nghĩ mình cần tìm một người để yêu thương chứ không đơn thuần là làm tình, em có muốn nghiêm túc không? "

Lý Trác đặt ra câu hỏi, cứ ngỡ Hà Khải sẽ phải suy nghĩ hay ít ra cũng nên có phản ứng tích cực, ấy vậy mà cậu nhóc bật cười đầy ngạo nghễ.

" Anh nghĩ trong giới này có tình yêu thật sự à, sẽ có người gắn bó với nhau dài lâu hay sao? Hai người đàn ông ở bên nhau, không có sự ủng hộ của gia đình, không có ràng buộc của Pháp luật, không có con. Vậy thì lấy gì giữ nhau, tình yêu hả, được bao lâu, thứ đó xa xỉ lắm anh có biết không, nếu không thì anh cũng chẳng cô đơn đến tuổi này.Tất cả đến với nhau chỉ vì tiền và tình dục. Anh hãy chấp nhận và sống như vậy đi, còn nếu anh thích sạch sẽ vậy thì chỉ có thể làm hoà thượng mà thôi."

Từng lời nói của Hà Khải vang vọng trong đầu Lý Trác, thật sự không có tình yêu hay sao, phải cô đơn đến già hay chấp nhận lừa mình dối người cưới một cô vợ, rồi lại vì trách nhiệm mà sống đến cuối đời.

Sau hôm đó Lý Trác không gặp lại Hà Khải nữa, cũng thôi không nghĩ đến việc tìm người bầu bạn, càng không nghĩ tới cưới một cô vợ. Cậu không muốn sống trong sự lừa lọc, giả tạo.

Một mình thì đã sao, chỉ là cô đơn chút thôi. Một mình thì có gì không tốt, chỉ là thiếu một ngọn đèn chờ cậu mỗi khi đêm về, chỉ là mỗi tối sẽ phải ôm chăn và mơ giấc mơ không thật, nhớ một người không còn ở cạnh bên. Ừ thì một mình vẫn tốt hơn khi không là chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vivian