Chương 2: Câu hỏi khó nói ra
Ngày hôm sau, cô đến lớp với vẻ mặt buồn tủi. Cô cảm thấy rất mệt, cô không muốn nghĩ nhiều nhưng những lời mà Nguyệt nói ngày hôm qua cứ ở trong đầu cô không thoát ra khỏi cái suy nghĩ đó được. Lúc cô đang xem lại bài thì Hưng chạy đến hỏi:
_" Này, sao hôm qua không đi đánh cầu lúc tao gọi mày không nghe thấy à??"
Cô vờ như không nghe thấy vẫn tiếp tục xem bài. Hưng nói tiếp:
_" Chiều nay mày phải đi đấy mày không đi tao có biết đánh với ai đâu, nha". Cô gật đầu và nói:
_" Ừ chiều tao cũng có chuyện muốn nói với mày" .
Hôm đó cô có việc phải về muộn, vừa vào đến cổng, cô đã nghe thấy tiếng chửi rủa. Khi cô bước vào nhà:" Mày đi đâu mà giờ này mới về hả?? Mày biết bao nhiêu giờ rồi không? Hừ, suốt ngày chỉ biết chơi không lo nấu cơm nấu rau đi đâu giờ này mới về hả??". Đúng là mẹ kế của cô. Hôm nay cô đã đủ mệt mỏi rồi cô không muốn nói thêm gì nữa. Cô lên phòng nghỉ ngơi.
Như mọi hôm, Hưng qua gọi cô đi đánh cầu:" Đan ơi đi thôi"
_"ừ" cô trả lời
Vào đến sân cầu, thấy Đan giày khồng mang, Hưng hỏi:
_" Mày đi tay không như thế thì ,đ,ánh kiểu gì hả??"
Không trả lời câu hỏi của Hưng, Đan lên tiếng:
_" Hưng này, tao hỏi mày điều này được không??"
Hưng trả lời" mày muốn hỏi gì thì hỏi đi"
_" Ừ........ừ...ừ" cô cứ ngập ngùng không nói ra lời anh liền lên tiếng: " mày muốn hỏi gì thì hỏi đi chứ sao cứ ừ.....à mãi vậy??"
Nghe Hưng nói vậy,Đan quyết định hỏi cho rõ ràng:" Ừ t nghe Nguyệt nói mày thích Kim Anh từ lâu rồi phải không?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro