Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3

YoonA’s POV:

Nhiều giấc mơ rất lạ dạo này cứ lặp đi lặp lại mỗi khi đêm về, đâu đó, góc khuất trong nỗi đau lượn lờ theo thời gian và sự thật tồn tại một người thân quen mà muốn nhận ra mà mãi không tìm được. Song song theo những ảo ảnh mơ hồ, là thứ cảm xúc lãng đãng thoắt ẩn thoắt hiện khi tôi nhớ về cô ấy.

Cô ấy ít cười hơn, ít nói hơn. Không phủ nhận công việc đang trong giai đoạn chuyển biến quan trọng, nhưng đó mới là lí do để chúng tôi chạm mặt nhau nhiều, vậy mà hi vọng đó bị đảo ngược lại trong sự khó chịu, bực tức của tôi.

Jessica đang làm tôi tò mò vì sự lảng tránh vô cớ, tôi có cảm giác như cô ấy giờ đây mắc những vướng bận riêng nên không còn dành niềm quan tâm lớn lao cho riêng tôi nữa. Tôi thả người ra sau, tựa vào lưng ghế, mắt nhíu lại nhìn về phía bóng dáng thân thuộc kia, trán khẽ chau lại mang theo rất nhiều suy nghĩ khiến bản thân tự dằn vặt một cách khó khăn, làm không khí trong phòng nặng nề.

“ Cô có bận hôm nay không?”

“ Để làm gì?”

“ Đến với tôi, có chút việc cần cô giúp!”

“ YoonA, tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc bản hợp đồng nhãm nhí của cả hai đi!”

“ Cái gì?”

“ Một là chấp nhận, hai là tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc…”

“ Shut up!!! Nghỉ à? Ai cho phép? Cô còn xem tôi là giám đốc không? Cô khỏi cần nhắc tới điều khoản đó nữa, tôi sẽ tìm người khác.”

Jessica chẳng nói chẳng rằng, dùng tay che mặt rồi bỏ đi. Tôi nghe thấy tiếng long hụt nhịp vỡ tan, tôi vừa thốt ra cái gì thế này, tổn thương hiện rõ lên ánh mắt hững hờ đằng kia. Tôi muốn kéo cô ấy lại và nói lời xin lỗi, nhưng không sao mở miệng ra được. Tôi chỉ biết đứng nhìn, rồi hoảng hốt khi bờ vai đó run bần bật lên, từng tiếng nấc nghẹn trôi vào tâm trí tôi, chiếc thuyền chở đầy tội lỗi cứ nhấp nhô lên xuống, một tên ác độc, đây không phải là lần đầu tôi thấy cô ấy khóc, mà những khi trước tôi không phải là lí do, nhưng giờ thì…

Tôi thiếu can đảm để đuổi theo bước đi vội vã đó, úp mặt lên đôi tay đã chấp lại rồi thở hắt ra, tôi đúng là một kẻ ngu muội, ngốc nghếch đáng trách. 

Bao lâu qua, tôi chưa bao giờ tìm tới những lí do Jessica luôn bên tôi mỗi lúc buồn hay vui, đau khổ hay hạnh phúc, tuyệt vọng hay thăng hoa, nước mắt có nụ cười có. Sống mãi với cái hoài niệm sâu xa, nó đã qua lâu mà tôi còn tiếc nuối, quyến luyến chẳng chịu rời. Cả thế giới này có ai giống ai đâu, kể cả những người sinh đôi, sinh ba đều khác biệt, tôi đã sai lầm khi có ý định nhờ người khác thay thế cô ấy. 

Cái tên Jessica Jung đã gắn liền với sự cảm thông, an ủi, chia sẻ và chở che. Tôi công nhận cô ấy chỉ đơn giản là một cô gái quá yếu mềm, nhưng linh hồn tôi từng giờ, từng phút cứ réo rắt niềm vui vượt qua ngày xưa, tất cả là nhờ cô ấy. Tôi đã chẳng còn giữ trong tim sự thỏa mãn cực độ trong những khoảnh khắc ướt át, mà nhận ra mình chỉ biết để ý đến nét biểu cảm trên gương mặt Jessica, tôi chỉ muốn làm cho cô ấy những điều tốt nhất, chứ cái điều lệ kia, tôi đã xem như vô nghĩa từ lâu rồi.

Tôi lăn lộn trên giường, hôm nay không ngủ được. Lòng tôi như lửa đốt, nó nóng đến kì lạ mà tôi chẳng biết lí do là gì. Bật người dậy giống như cách tôi thường gặp ác mộng theo thói quen bình thường, tôi lại nhớ cô ấy da diết, lời mời gọi tôi theo làn gió thoang thoảng mời mọc dắt chân ra ngoài, chỉ để đứng trước nhà cô ấy, nhìn căn phòng đã được tắt đèn qua khung cửa sổ, hiểu được sự say sưa trong cơn mộng mị của cô ấy rồi yên tâm ra về cũng được, nhiêu đó thôi, tôi cũng có ý thức để cười.

“ Sica… Em có thể quay lại với anh được không?”

“ Thôi đủ rồi! Tôi không cần anh nữa! Khiến tôi đau khổ biết bao nhiêu giờ này đòi trở lại… Không thể được! Anh làm ơn để tôi yên, những hôm trước anh làm phiền tôi quá đáng rồi đấy!”

“ Anh thật sự rất cần em!”

“ Nhưng tôi không cần anh! Anh có biến đi không hay là để tôi gọi cảnh sát?”

Gã đàn ông sợ hãi quay đi, lập tức tôi nghe tiếng thút thít nhỏ nhẹ từ phía Jessica. Cô ấy ngồi bệt xuống đất bật khóc tức tưởi, miệng lầm bầm điều gì tôi không nghe rõ, nhưng trong đó, nó có liên quan đến tôi.

Tôi nâng thân thể cô ấy lên tay mình, tiến vào cánh cửa mở toan trước mặt, cô ấy ngạc nhiên, thôi mặc kệ, phải làm dịu những giọt nước mắt đi đã, tôi cứ ngỡ là mình ngờ nghệch nhất rồi, vậy mà Jessica đây, lại hơn hẳn tôi về mặt này.

“ Cô…”

“ Những lần như thế, cô đều khóc sao?”

“ Ừm…”

Cô ấy chịu đựng một mình, những ngày trước đây, chưa bao giờ chịu gọi tôi đến cả.

“ Cô nhắc gì đến tôi trong khi nức nở thế?”

“ Uhm… Tôi chỉ là…”

“ Muốn tôi ở cạnh bên phải không?”

“…”

“ Tôi biết vì tôi cũng như cô. Luôn van xin cô hiện hữu mỗi khi buồn. Đồng cảm…”

“ Chỉ là đồng cảm thôi ư?”

“ Cô sẽ yêu lại, được chứ?”

“ Cần niềm tin!”

“ Làm ơn, mở lòng ra, ngay lập tức sẽ có một người sẵn sàng chờ đợi và cố gắng níu lại niềm tin của cô trở về. Bao nhiêu rạn nứt ngày xưa xin được chôn đi, bởi lẽ người đó không phải là kẻ sở khanh đã từng giết chết ngọn lửa cháy bỏng của sự rung động trái tim cô, mà hoàn toàn ngược lại!”

“ Sẽ là ai?”

“ Ngày mai, tôi sẽ chỉ cho cô biết!!! Còn giờ, chúng ta nên đánh một giấc ngon lành, bên nhau.”

“ Người đó liên quan gì đến tôi và cô?”

“ Ừ thì… Cứ gặp đi đã… Rất thân quen đấy mà…”

Jessica, à không, Sica… Chuẩn bị tinh thần đi em nhé, người em sẽ gặp, chẳng phải xa lạ đâu, người em sẽ gặp, nợ em rất nhiều thứ, người em sẽ gặp, bị em đầu độc thêm một mối tình, và người em sẽ gặp, bắt đầu nợ em vài lời hứa rất dễ thương…

Đêm nay trời đầy sao, chớp nhoáng làm muôn vạn vật tỏa ánh sáng mờ ảo nhưng không nhạt nhòa. Chỉ khi con người ta thật sự hiểu rằng mình cần nhau, thì cái tôi sẽ bị đạp đổ, giữ lại một phần của cái chung để tìm đến nhau, sau đó, giữa chúng tôi sẽ hòa làm một.

“ Yoong nghĩ là Yoong yêu em, Sica à…”

Lời thầm thì rất ngọt ngào nhưng chỉ tôi nghe thấy, em đã ngủ rồi, đôi môi chúm chím này tôi đã từng thưởng thức theo cái quyền của một tên chủ nhân tồi, nằm cạnh em, chẳng phải hoạt động nhiều, lại nhận ra cái hứng thú mới mẻ, chỉ là ngắm em ngủ mà thôi… 

End YoonA's POV...

Jessica’s POV:

YoonA siết chặt tay tôi, kéo tôi đi tất cả những nơi cô ấy có những kỉ niệm từng trải. Hôm nay thái độ của cô ấy thật lạ, dịu dàng và ân cần, nụ cười cứ hiện hữu mãi trên đôi môi thật ấm áp kia nhẹ nhàng đến ngất ngây tâm hồn, kiêu kì xuyến xao trái tim.

“ Trời đâu có nắng, cô mang theo dù làm gì vậy?”

“ Che mưa…”

“ Mưa?”

“ Tí sẽ có mưa đấy!”

Cô ấy đưa ngón trỏ và ra hiệu cho tôi im lặng, mắt chợt sáng rỡ lên, tôi đã từ chối lời đề nghị đi chơi bất ngờ này, đơn giản là tôi biết lí do của nó. Im YoonA đang vui mừng vì điều gì đây? Người bạn bè nào đó của cô ấy có thể gặp mặt tôi à? Dẫu có là ai đi nữa, tôi cũng sẽ không chấp nhận đâu, trong sâu thẳm tôi, tìm ra một bóng hình cứ vô tình và hờ hững phát bực, hễ nhìn bộ dạng khù khờ đáp trả cử chỉ yêu thương từ tôi, là tôi lại mất hết can đảm bày tỏ tình cảm của mình.

Hơi ấm đắng lòng len lỏi qua từng khe hở được bù đắp trên tay, tôi đã từng ao ước có lại nó cách đây rất lâu, giờ phút này tôi đã tìm ra, nhưng tôi lại không phải là chủ sở hữu riêng về sau. Cứ nghĩ đến đấy, tôi lại muốn thét lên rằng tôi e sợ sẽ có người chiếm giữ sự mịn màng trên lớp da trắng trẻo ngọc ngà của cô ấy thật to, thật rõ để tất cả mọi người trên thế gian này đều biết, đều phải kiêng nhường, đều phải tránh xa mục tiêu của tôi ra, mà có lí do nào phải làm như thế, tôi chỉ đơn giản là thú vui tiêu khiên của cô ấy mà thôi…

Dừng chân tại khu giải trí được nhiều người biết đến ở Seoul, tấp nập và nhộn nhịp, mấy cái vẻ thông thường đâu mất rồi? Sự vắng lặng đáng sợ, nói thật là chẳng có ai, thật lạ lùng.

“ Cầm giùm tôi cây dù này!”

YoonA giơ vật đang cầm trước mặt tôi, trong khi tôi còn chưa thực sự nhận biết rõ ràng mệnh lệnh vừa được nhận, cô ấy đã tự ý treo sợi dây ở tay cầm vào chiếc cúc áo khoát của tôi khiến cái áo trở nên xiêu vẹo, méo mó.

Bước một đoạn nhỏ, tách khoảng cách giữa chúng tôi ra, YoonA làm tôi hụt hẫng. Tôi đã lầm tưởng cô ấy định bỏ tôi lại một mình và tôi sẽ bị lạc, nhưng không, YoonA nhìn tôi sau khi quay lại tại địa điểm nhất định, vài cái răng báu chặt vào môi dưới, cô ấy dõng dạc nói lớn.

“ Tôi cho cô 3 giây để đón cơn mưa!”

“ What?”

“ Three…”

“ Cô đang nói gì vậy?”

“ Two…”

“Này!”

“ One…”

“ Trời như thế này mà mưa…”

“ Zero!”

Ào ào…

Những dòng nước mạnh mẽ từ dưới đất bắn thẳng lên, chúng túa ra trông thật đẹp mắt khi có vài ánh đèn màu làm bàn đạp để trở nên thu hút hơn. Nhưng chúng không thể tồn tại trên trời mãi, chịu tác động lực hút nên phải đổ xuống đất. Tôi giật mình khi toàn thân YoonA ướt đẫm nước, cô ấy chẳng thèm tránh, chỉ đứng đưa hai tay vào túi quần, chịu sự xối xả quất ào ạt vào đầu, vai và lưng.

“ Giúp tôi với, Sica… Tôi không thể ra ngoài được!”

Tôi định mắng cô ấy một trận ra trò, nhưng ánh mắt chờ đợi đó, gương mặt khẩn khoảng cùng lời nói mượt mà khiến tôi im bặt. Tôi loay hoay mãi với ý muốn nhờ người giúp, nhưng sao phải thế, trên tay tôi đang giữ một thứ rất có ích đây.

Bật tung cây dù, tôi chạy xông vào làn nước sắc màu, che chắn cho YoonA, nhưng nó quá nhỏ khiến tôi cũng bị vạ lây. YoonA đưa tay đẩy cho nó hoàn toàn ở phía tôi, lại cười và lại nói.

“ Sica!!! Mưa đấy! Cơn mưa hiếm hoi trong những tháng ngày khô khốc. Yoong sẽ như cây dù này nếu mưa có đổ xuống như vầy, trở thành một hàng rào vững bền bên em nếu em cho phép!”

“ …”

“ Yoong hứa đấy! Yoong sẽ yêu em, nhiều hơn cả khi yêu người xưa, sâu đậm hơn cả khi vùi đầu vào tháng năm cũ. Hãy tin Yoong, Yoong biết ai cũng có cơ hội đến với em, Yoong cũng vậy, và Yoong không muốn lỡ mất nó!”

“ YoonA…”

“ Một lần và mãi mãi, những lời hôm nay nói, sẽ là những lời dành cho sau này!”

“ Đồ ngốc, em cứ tưởng Yoong chưa lần nào chịu cảm nhận tình yêu của em chứ…”

Tôi buông thả cây dù, để nó muốn rơi rớt chỗ nào, tôi mặc kệ. Cây dù này chỉ cần thiết vào một phút trước, còn giờ đây, tôi đã có được thứ khác tốt hơn nó, ai xa lạ đâu, chính là Im YoonA của tôi…

Có thể chúng tôi sẽ bệnh sau khi rời ra khỏi màn nước này, nhưng có như thế mới có ý thức về việc để lớp thịt da cuốn vào nhau lâu hơn.

“ Em cần thay quần áo!”

“ Yoong sẽ làm hộ!”

“ Yah! Ai biết được Yoong sẽ… Ối!”

“ Em không thể thoát khỏi Yoong đâu.”

“ Chuyện này lúc khác làm không được à?”

“ Không. Nói chung là đừng ý kiến! Sẽ nhanh thôi mà!”

“ Đồ ham hố!”

“ Đúng. Thì đã sao? Em là của Yoong, em phải chấp nhận nó.”

End Jessica’s POV…

End…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: