5
Tôi từng có yêu đương với một cậu bạn khá đẹp trai trong lớp, tên anh ấy là Trường An.
Hồi đó chúng tôi là bạn bè từ khi còn học tiểu học đến lúc bước lên trung học phổ thông, quan trong là hồi còn học tiểu học và trung học cơ sở, chúng tôi chỉ chung trường chứ không chung lớp. Tôi biết anh qua cô bạn thân của tôi, nghe nói rằng anh từ chối cô gái bạn cùng lớp của tôi. Qua cách kể của cô ấy, anh hiện lên như một sát thủ tình trường chính hiệu. Đó có lẽ là lí do khi lên cấp ba, lúc tôi phát hiện anh và tôi chung lớp, tôi đã không có mấy thiện cảm với anh.
Khi đã học chung, chúng tôi cũng không có giao tiếp gì với nhau. Tôi có hội bạn riêng, anh cũng chơi chung với hội bạn khác. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện cứ như thế mà trôi qua.
Cuối năm thứ nhất, kỳ thi cuối năm đã qua, mọi người trong lớp cười đùa vui vẻ với nhau, ai nấy đều hỏi về dự định của nhau trong kỳ nghỉ hè này. Tôi cũng vậy, tôi cùng đám bạn đang rôm rả hẹn nhau đi những đâu trong kỳ nghỉ. Bỗng từ phía sau lưng, Trường An chọc nhẹ vào lưng tôi, hỏi nhỏ rằng có thể cùng anh đi ra ngoài nói chuyện một chút. Tôi không rõ chuyện gì nên cũng đi theo ra.
Đứng dựa lưng vào tường, tôi đang suy nghĩ việc có phải đang nhờ vả tôi chuyện gì hay không và làm sao để từ chối. Với thân hình cao lớn, anh ép sát tôi vào tường, nghiêm nghị nhìn tôi khiến tôi căng thẳng.
"Linh Lung, tôi thích cậu, làm bạn gái tôi nhé!"
"Không!"
Tôi tưởng mình nghe nhầm nên ngước lên nhìn anh, lại thấy anh buồn bã, nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Anh cứ thì thầm việc tôi từ chối anh khiến tôi cảm giác mình như một tên bắt nạt vậy. Cắn chặt răng, dùng thân hình nhỏ bé của mình, tôi nhào tới anh rồi vòng tay ôm chặt lấy.
"Đừng khiến tình hình trở nên tồi tệ thế chứ, tôi đồng ý làm bạn gái cậu!"
Vừa dứt lời, anh ôm nổi tôi lên quay vòng. Nhìn mặt anh lấm lem nước mắt cùng điệu cười ngây ngô, tôi bất giác cũng vui lây.
Từ đó, chúng tôi lúc nào cũng đi bên cạnh nhau, mọi người trong trường đều biết chuyện đó dù tôi đã nói là phải giữ bí mật. Hỏi tội anh thì anh chối bay chối biến, tôi nghĩ có lẽ do chúng tôi lộ liễu quá.
Khi yêu đương, anh đối xử với tôi rất tốt, không thể chê vào đâu được. Nhớ lại hồi trước cô bạn thân nói anh rất lạnh lùng và quyết đoán trong mối quan hệ, rồi lại nhìn người đang nằm trên đùi mình với cặp mắt long lanh như một chú cún bự, tôi đang hoang mang có phải anh có anh trai song sinh nào không.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua trong êm đẹp như thế này thì một chuyện không ngờ bỗng ập tới.
Tôi đã gần tốt nghiệp cấp ba rồi, nhưng bố mẹ tôi vẫn một mực muốn cả nhà cùng chuyển đến thành phố khác để làm việc. Tôi đã nói mình có thể tự lập ở đây được một mình, nhưng vì tôi là con gái duy nhất của họ nên tôi bắt buộc phải đi cùng.
Mọi chuyện đã quyết, họ cho tôi thời gian một tuần để chào tạm biệt mọi người ở đây. Điều này thật sự quá đáng mà, họ luôn bắt ép tôi phải làm theo mọi điều mà họ nói. Tôi biết họ luôn muốn tốt cho tôi, nhưng tôi cũng muốn cho mình sự tự do.
Trong lòng nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn làm theo lời họ.
Trong suốt năm ngày, tôi luôn tỏ ra như mọi chuyện không có gì xảy ra. Đến cả những người thân thiết với tôi đều không nhận ra. Nhưng anh thì khác.
Đúng vào thứ bảy, tôi và anh đang trên đường cùng nhau đi học về, anh đã hỏi tôi tại sao suốt một tuần qua tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ. Đó là giây phút tôi thấy anh hiểu tôi đến nhường nào. Tôi vẫn không dám nói với anh chuyện mình sẽ chuyển đi cùng với bố mẹ. Thay vào đó, tôi muốn đi về nhà anh, dành cho nhau những khoảng thời gian còn lại.
Chiều hôm đó tôi không nhớ mình đã bày tỏ với anh như thế nào, chỉ là lúc đó tôi đã trao lần đầu tiên của mình khi mới bước sang tuổi mười bảy. Sau khi mọi chuyện đã rồi, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi, còn tính đến chuyện kết hôn với tôi nữa. Tôi khi đó không nói gì, chỉ cười ôm lấy anh trong nước mắt.
Ngày hôm sau, gia đình chúng tôi đã soạn đồ đạc xong xuôi và rời đi ngay trong đêm. Tôi không biết anh sau này ra sao. Với khuôn mặt và dáng người như vậy, tôi chắc anh cũng sẽ sớm kiếm được người mới thay thế tôi mà thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cứ thế tốt nghiệp trung học phổ thông, lên đại học rồi ra trường, kiếm được cho mình một công việc ổn định. Mọi chuyện cứ thế diễn ra khiến tôi dần quên đi anh.
Tôi cũng đã gặp gỡ một số người mới để có thể có cảm giác được yêu, giống như cách anh từng yêu tôi. Nhưng họ đều rời đi ngay vào lúc chúng tôi chuẩn bị lên giường. Họ đều nói rằng khi chuẩn bị hôn tôi, cứ có cảm giác như ai đó đang dùng dao đâm mạnh vào bụng vậy. Tôi vẫn không hiểu lí do tại sao cho đến ngày hôm ấy.
Vừa tan làm, đang định lên tàu điện để chuẩn bị về căn hộ đã mua thì tôi thấy thấp thoáng bóng dáng anh. Dù chỉ là bóng lưng nhưng tôi không thể nhầm lẫn được nó. Tôi vội vã chạy đến, len lỏi qua đám người đông đúc đang chen lấn nhau. Khi đã đến gần được rồi, tôi bắt lấy bàn tay ấy, anh quay lại nhìn tôi.
"Trường... Trường An?" Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt không hề thay đổi gì kể từ lần cuối tôi gặp anh.
"Chào Linh Lung, lâu lắm rồi không gặp."
Vẫn là đôi mắt long lanh ấy, vẫn là nụ cười ấm áp ấy. Tôi vỡ òa ôm lấy anh trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, anh gãi đầu rồi ôm tôi đi ra khỏi đám đông đang dương ánh mắt khó hiểu nhìn theo.
Ngồi xuống ghế đá công cộng, anh đưa khăn tay cho tôi rồi hỏi han đủ thứ. Có lẽ anh đang cố dỗ dành tôi bớt khóc. Tại sao anh vẫn như vậy chứ, tại sao đã bao năm rồi nhưng con người anh vẫn không thay đổi gì cả vậy? Tôi lại òa khóc ôm chặt lấy anh không buông. Chàng trai khiến trái tim lẫn tâm trí tôi không thể quên suốt những năm đại học. Tôi cứ ngỡ nếu tìm được người khác rồi, tôi sẽ dần quên đi anh nhưng có vẻ như không thể.
Đợi tôi khóc xong, anh giải thích với tôi rằng những năm này anh đều tìm kiếm tôi nhưng không được. Đến lúc cứ tưởng bỏ cuộc rồi thì tôi lại là người nhìn thấy anh. Anh còn muốn ở cùng tôi cho đến khi anh tìm được căn trọ mới.
Tôi nói với anh rằng anh có thể ở lại chỗ tôi bao lâu tùy thích. Tôi còn muốn anh ở lại đây luôn với tôi nữa chứ.
Anh về chỗ của tôi, chúng tôi đã tâm sự với nhau suốt đêm, kể cho nhau nghe cuộc sống của mỗi người ra sao. Anh đã kể rằng kể từ lúc biết tôi đi xa, anh đã không thể nào chấp nhận sự thật phũ phàng ấy. Mọi người có khuyên bảo rằng anh nên chấp nhận việc đó đi và sống tiếp, nhưng anh đã rất khó để có thể tiếp tục mà không có tôi bên cạnh.
Nghe anh kể như vậy, tôi rất đau lòng. Tiến đến ôm lấy anh, tôi chủ động hôn anh, rồi mọi chuyện cứ thế xảy ra.
Anh ôm tôi lên giường, dành cho tôi những nụ hôn sâu. Từ gương mặt, cho đến ngực rồi xuống dưới đùi, anh không bỏ sót chỗ nào. Trên người tôi bị anh để lại những dấu hôn dày đặc, khiến người tôi ngứa ngáy. Đến khi tôi xin anh có thể đừng làm tôi thêm khó chịu như vậy nữa không, anh lại nói rằng đây là hình phạt dành cho tôi vì đã không trở lại tìm anh, là hình phạt về việc tôi đã bỏ đi mà không nói với anh lời nào.
Sau khi thấy tôi đã chịu đủ rồi, anh siết chặt eo tôi, từ từ đưa thứ đó của mình vào bên trong tôi. Người tôi run lên, một phần vì thỏa mãn, một phần vì đau bởi kể từ khi tôi trao lần đầu của mình cho anh, tôi đã chưa làm thêm lần nào nữa.
"Linh Lung à, lần đầu tiên đó vì sợ em đau nên tôi đã kiềm chế mình lại đấy. Còn lần này, kể cả khi em cầu xin, tôi vẫn sẽ không dừng lại đâu." Anh thì thầm bên tai tôi.
Dứt lời, anh thúc mạnh vào người tôi khiến tôi có chút đau đớn mà rên lên. Nước mắt cũng vì thế mà chảy ra. Anh giữ lấy đầu tôi hôn xuống, người vẫn không dừng động tác. Bị anh hôn như vậy làm đầu óc tôi choáng váng, quên luôn chuyện thở. Anh ngừng lại, ôm lấy người tôi quay ra trước, rồi tiếp tục công việc đang dang dở.
Tôi cứ như vậy bị anh làm cho chao đảo suốt đêm, đến mức sáng hôm sau không còn chút sức lực nào để dậy đi làm.
Tỉnh dậy nhìn đồng hồ cũng đã mười một giờ trưa. Gọi điện gấp cho cô bạn đồng nghiệp thì đến cả tôi cũng bất ngờ với giọng nói khản đặc của mình.
"Cậu hỏi gì vậy? Đi làm muộn á? Chả phải sáng nay cậu đã thông báo với sếp cậu bị ốm không thể lết dậy nổi còn gì. Vả lại nghe giọng cậu như vậy tôi cũng chắc chắn cậu bị ốm đến mức nào rồi."
Tôi hoang mang nghe cô ấy nói. Cảm ơn cô ấy xong, tôi mới vào lại tin nhắn công ty để xem thì phát hiện đúng là tôi đã nhắn tin lên trên đó hôm nay xin nghỉ thật. Kỳ lạ! Tôi không hề làm chuyện này, mà trong phòng chỉ có anh và tôi, quan trọng là máy tôi cài mật khẩu và tôi không hề để cho anh biết mật khẩu máy của tôi!
Tôi bối rối nhìn người con trai đang bê tô cháo trên tay đi vào với gương mặt rạng rỡ.
"Anh biết mật khẩu máy em khi nào?" Vì trong máy tôi chứa rất nhiều thông tin quan trọng của công ty nên tôi chưa bao giờ dám tiết lộ mật khẩu máy với ai. Tôi thường có thói quen che máy mỗi khi bật lên nữa.
Anh ngơ ngác nhìn tôi. "Hồi sáng chả phải em nói không dậy được nên nhờ tôi xin nghỉ giúp em sao?"
Suy nghĩ một lúc, nghĩ có lẽ tôi đã tiết lộ với anh trong lúc tâm trí còn đang ở trên mây, tôi lại để mọi chuyện qua đi.
Cứ thế, anh vẫn ở trong căn hộ của tôi, còn tôi thì mỗi ngày vẫn đi làm bình thường. Khác ở chỗ là vào mỗi đêm, anh sẽ nài nỉ để có thể được lên giường với tôi. Dù đã nói không, nhưng khi nhìn đôi mắt to tròn như cún con đó, tôi lại không thể chịu nổi mà đồng ý. Hậu quả là suốt từ khi ấy, tôi đều suýt chút nữa là đi làm muộn do bị anh giày vò. Về chuyện chi phí thì tiền phòng sẽ do tôi trả, còn tiền ăn uống sẽ do anh ấy trả, vì tôi cảm thấy công việc hiện tại của mình cũng đủ trang trải cho hai người rồi, tôi cũng không muốn làm khó anh ấy. Chỉ là... đôi lúc tôi vẫn thắc mắc anh ấy làm gì mà dù vẫn ở nhà nhưng vẫn có thể trả tiền mua đồ ăn về làm đều đặn.
Một năm trôi qua, năm mới lại đến. Vài đồng nghiệp hỏi nhau về việc đi chùa chung với nhau, trong đó có cả tôi. Đã lâu rồi tôi chưa được lên chùa rồi.
Vào ngày lễ được nghỉ, tôi nói với anh về giờ giấc tôi sẽ về. Cảm giác tôi như một người chồng đang báo lịch cho vợ vậy, vì anh nói mỗi ngày đều muốn biết tôi đi đâu làm gì.
Sau khi đã xong xuôi, tôi chào tạm biệt anh rồi lên đường đi với mấy cô bạn đồng nghiệp.
Chúng tôi lên chùa, cùng nhau thắp hương, cầu mong những điều ước cho năm nay, rồi lại đi xung quanh chụp những bức ảnh kỷ niệm.
Khi chuẩn bị đi về, bỗng tay tôi bị một sư thầy kéo lại. Thầy nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm những lời niệm cầu. Tôi khó hiểu, rút tay mình lại thì bị sư thầy nắm chặt hơn. Thầy kéo tôi về phía thầy, ghé sát vào tai tôi thì thầm.
"Cô gái à, cô đang bị một vong hồn quấn lấy đấy. Tôi thấy ở cô tỏa ra luồng khí đen kịt chết chóc. Cô dạo này có gặp vấn đề gì không? Có cần sự giúp đỡ của tôi không?"
Nhớ lại khoảng thời gian trở lại đây, tôi thấy cũng có nhiều điểm bất cập. Từ khi lên đại học cho đến bây giờ, cơ thể tôi luôn mệt mỏi nặng trĩu không rõ lí do. Nhiều lúc còn gặp nhiều chuyện xui xẻo từ đâu ập đến, nhưng hầu như những chuyện đó đều có thể tránh được.
Tôi gật đầu mạnh với thầy, đồng ý để thầy đưa mình đi làm lễ. Khi mọi chuyện đã xòn xuôi, trong người tôi cảm thấy tốt hơn hẳn. Tôi mừng rỡ cảm ơn sư thầy, hỏi về chi phí nhưng thầy chỉ nói giúp được người gặp bất hạnh là tốt, cầu mong tôi sau này sẽ không còn bị vong hồn quấy phá.
Trở về căn hộ, tôi định nói với anh chuyện đã gặp sư thầy thì thấy căn hộ trống trơn. Không khí vốn ấm áp, giờ đây lại lạnh lẽo đáng sợ đến kỳ lạ. Tôi hoang mang, sợ hãi bật tất cả bóng đèn lên rồi tìm anh. Đi qua tất cả các căn phòng, đều không thấy bóng dáng anh làm tôi sợ hãi. Tôi ngồi thụp xuống sàn, gọi điện cho anh thì không thấy anh bắt máy.
Cứ nghĩ anh ra ngoài mua chút đồ rồi về, nhưng đã đợi đến gần đêm mà vẫn chưa thấy anh, không biết anh đã đi đâu khiến tôi hoảng loạn. Lục tìm trong danh bạ, tôi gọi đến cô bạn năm xưa học chung với nhau.
"Hạ Hạ, cậu nhớ Trường An không? Anh ấy có về quê chỗ tụi mình không? Tôi không thể tìm thấy anh ấy ở đâu cả."
"Linh Lung? Giữa đêm rồi cậu phát điên gì vậy? Trường An nào?"
"Trường An, người từng là bạn trai tôi hồi chúng mình còn học chung ấy."
"Cậu ấy? Trường An đó hả? Cậu thật sự phát điên hay không biết gì cả vậy? Sau khi cậu đi, hai ngày sau bố mẹ cậu ta phát hiện cậu ta đã tự sát trong phòng rồi. Cậu ta chả để lại thư tuyệt mệnh gì cả, chỉ tìm thấy trong hộc bàn học có quyển sổ ghi mỗi tên cậu thôi. Cảnh sát nhận định đó là tự sát vì tình đấy."
Người tôi như đông cứng sau khi nghe cô ấy nói.
Cảm ơn cô ấy xong, tôi hoảng sợ tìm kiếm bài báo trước đó về khu vực gia đình tôi từng sinh sống trước đó. Khi nhìn thấy cái tên lẫn gương mặt mà suốt một năm nay tôi thường gọi và nhìn thấy xuất hiện, tôi rùng mình làm rơi điện thoại.
Cô ấy nói đúng, anh đã tự sát, dùng dao rọc giấy đâm liên tục vào cổ tay. Đó là lí do anh luôn dán băng cá nhân sao? Anh thật sự đã chết? Nhưng... còn người mà suốt một năm qua cô trải qua những giây phút ngọt ngào này là ai...?
Tôi sợ hãi, vội vã chạy ra khỏi nhà đến mức quên cả việc khóa cửa lại. Vì là giữa đêm khuya nên mọi căn nhà đã tắt đèn, ánh sáng duy nhất là từ những cột đèn điện đường, màu vàng của ánh sáng đó càng khiến tôi hoảng sợ hơn. Tôi không muốn về lại căn hộ đó để đối mặt với anh. Tôi không muốn trở thành kẻ điên vì đã ngủ với người mình đã tưởng tượng ra. Tôi... sợ anh...
Có lẽ đó là lí do mà sự thầy đã để ý đến tôi sao?
Nhìn thấy còn một quán ăn còn sáng đèn, tôi vội chạy đến mở cửa vào bên trong. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể ba người đầm đìa máu nằm trên sàn, bên cạnh là một tên đầu tóc bù xù cao lớn với con dao dính đầy máu, tôi như rơi vào tuyệt vọng. Khung cảnh phía trước làm cơ thể tôi bất động.
Tên đó lại gần tôi,dùng dao rạch áo trên người tôi ra. Gã đè tôi xuống, lướt con dao từ ngực xuống. Vì khiếp đản nên cổ họng tôi nghẹn cứng, không thể thốt ra thành lời, nước mắt thì cứ thế trào ra không ngừng.
Cứ tưởng cuộc đời mình thế này là chấm hết thì người gã đột nhiên cứng ngắc. Gã rời khỏi người tôi, đứng thẳng người, cổ gã xoay ngược ra sau. Tiếng xương kêu rắc rắc, cổ học gã ho sặc sụa, được một lúc cả cơ thể gã đổ gục ra sau, nằm bên cạnh cơ thể ba người đó.
Tôi ngớ người chưa hiểu chuyện gì thì anh xuất hiện. Không còn là gương mặt hồng hào tỏa nắng, mà là gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, còn có những dòng máu đen chảy từ miệng ra nhưng vẫn giữ được nụ cười trên môi. Kể cả đôi mắt long lanh như cún con ấy, tôi khiếp sợ khi thấy trong đó chỉ còn lại một hốc mắt trống trải
Anh đi đến, ngồi xổm trước mặt tôi, đưa tay ra vuốt lấy mái tóc rối bù của tôi.
"Em khiến tôi không thể đến gần em được đấy. Đáng lẽ em không nên gặp ông thầy đó, đáng lẽ em nên cứ thế tận hưởng những ngày tháng bên tôi mãi như thế.... Tôi đã khổ sở lắm mới có thể đuổi được những tên bạn trai của em. Khổ sở lắm mới có thể làm mình xuất hiện trước mặt em với dáng vẻ vốn có..."
Dù sợ hãi, nhưng khi anh nói như vậy với giọng nói khản đặc, tôi lại thấy đau lòng. Tôi yêu anh, tôi cũng muốn ở bên anh mãi mãi.
Đưa tay chạm lấy khuôn mặt nhợt nhạt ấy, tôi cười trong nước mắt. "Sao anh ngốc vậy? Sao anh không đi tìm em mà lại dùng cái chết chứ? Em yêu anh như vậy mà. Dù anh có là ma đi nữa em vẫ sẽ yêu anh."
Nghe thấy tôi nói như vậy, anh mừng rỡ ôm lấy tôi.
"Là em nói đấy... Đừng rời xa tôi nhé..."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro