4
Chỉ vì hai chứ nữ phụ mà mọi thứ của cô đều bị tước mất. Chỉ vì hai chứ nữ phụ mà cô bị người mình yêu cùng những người thân của mình quay lưng bỏ rơi. Chỉ vì hai chữ nữ phụ mà cô bị cả thế giới này chối bỏ.
Diệp Tâm từ một cô tiểu thư hống hách, luôn được gia đình giàu có của mình che chở, giờ đây lại bị đánh mất tất cả bởi người em họ của cô. Dù cô đúng là bày trò chọc phá cô ta thật nhưng đều là những trò cỏn con không hề làm tổn thương gì, nhưng cô ta lại đứng trước mặt bố mẹ cô mà nói rằng chính cô đã làm tổn hại cả thể xác lẫn tinh thần cô ta không biết bao nhiêu lần. Cô thích cậu bạn thanh mai trúc mã của mình, nhưng khi cô em họ đó xuất hiện, ánh mắt hắn lại luôn hướng về phía cô ta. Bạn bè thân thiết của cô dần dần xa lánh cô vì những lời đồn thổi cô hãm hại cô em họ của mình.
Cô phản kháng, cố chống lại những điều trái sự thật đó, nhưng rồi bất lực nhận ra rằng, chỉ vì mình là nữ phụ của một bộ ngôn tình ngọt ngào, nữ chính không ai khác chính là cô em họ của cô, Diệp Lam.
Mọi thứ diễn ra đúng theo bộ truyện đó, khiến cô mất đi hứng thú với cuộc sống này. Cô không còn có cảm giác gì khi bị người khác chỉ trỏ nữa, không còn cảm thấy đau đớn khi bị ai đó hãm hại nữa. Tất cả mọi người đều đổ lỗi cho cô về việc bắt nạt Diệp Lam, họ dùng câu thay trời hành đạo để trừng phạt cô.
Ồ, và cả nam phụ nữa. Người bạn thanh mai trúc mã của cô không hơn không kém chỉ là một nam phụ si tình, làm nền cho cuộc tình của nam nữ chính. Chính hắn là người cầm đầu những kẻ khiến cuộc đời cô lâm vào cảnh khốn cùng, khiến gia đình cô tan rã, khiến bố mẹ cô tự tìm đến con đường chết khi công ty gia đình bao năm gây dựng phá sản chỉ trong một đêm.
Cô hận, nhưng cô không thể đấu lại được đám người đó. Cô để mặc cho bản thân trôi dạt giữa thế giới này.
"Chị có sao không?"
Trong con hẻm nhỏ nơi cô đang ngồi gục xuống nền đất, một chàng trai có gương mặt tỏa nắng đang lo lắng cho cô. Đã trải qua bao nhiêu chuyện khiến cô không còn tin tưởng vào bất kỳ ai nữa. Cô không để tâm đến vẻ mặt lo lắng của anh, phớt lờ bàn tay to lớn đang chìa ra trước mặt cô rồi quay người đi.
"Cậu để mặc tôi vậy đi. Tôi có chết thì cũng không ai để tâm đâu..." Giọng nói cô khản đặc vì đã khóc quá nhiều, không còn trong trẻo như hồi trước.
Anh không nói thêm gì, dùng áo khoác dài của mình trùm lên người cô, bao bọc cô trong vòng tay ấm áp của mình rồi bế cô đi. Sức khỏe đã cạn kiệt khiến cô không thể phản kháng. Nhìn gương mặt ngây thơ trong sáng của anh, nước mắt cô chực trào ra.
"Cậu để tôi lại đó đi, dù cậu là ai nhưng nếu dính líu đến tôi thì cũng không có kết cục tốt đẹp đâu. Thà cậu cứ để tôi như vậy."
Cô đã lâu lắm rồi không được cảm nhận hơi ấm từ người khác. Nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô cảm giác như được che chắn, bảo vệ, khiến cô ấm ức mà khóc nấc lên.
Anh vẫn cứ như vậy, ôm cô leo lên chiếc xe ô tô đen bóng loáng.
Cô vừa ngừng khóc, cũng là lúc xe vừa dừng trước một khu biệt phủ xa hoa. Khi xe đi qua cánh cổng to lớn dát vàng, cô thấy nơi đây được bao quanh bởi những vườn hoa kiều diễm, đài phun nước lấp lánh ánh bạc và lối đi lát đá cẩm thạch trắng. Toàn bộ khuôn viên được thắp sáng bởi những chiếc đèn chùm pha lê, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy như dải ngân hà.
Xe dừng lại trước cửa vào của biệt phủ. Định tự mình xuống, cô đã được anh bế lên đưa ra khỏi xe như một nàng công chúa. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh bên trong căn biệt phủ, trong thâm tâm chỉ liên tục nói ra hai chữ "Hoàng tráng". Cô đã từng được đến chơi nhà của những người trong giới thượng lưu, nhưng nơi đây hoàn toàn lộng lẫy hơn tất thảy những nơi cô từng đến.
Đặt cô ngồi xuống ghế trong phòng khách, anh tự nhiên ngồi xuống bên cô, dặn dò giúp việc chuẩn bị đồ giúp cô.
"Cậu là ai? Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi còn không quen biết gì cậu."
Sự đối đãi tử tế đến đột ngột như vậy khiến cô không thể tin được. Lùi xa người lại, cô cảnh giác nhìn anh.
Nhìn cô như con mèo nhỏ đáng yêu như vậy, làm anh không thể không muốn vuốt ve cô. "Cứ xem tôi là một người tốt bụng nào đó muốn cưu mang chị đi. Chị không cần làm gì cả đâu, chỉ cần ở bên tôi là được."
Gương mặt tựa thiên thần đó khiến cô mềm lòng. Nhưng nhớ đến thời điểm trước đây, cũng từng có thời điểm mà khi Nhất Duy, tên khốn bạn thuở nhỏ đó nâng niu cô quan tâm cô hết mức. Khiến cô tưởng rằng mình đã được hắn chú ý, tưởng rằng mọi chuyện không khác gì như trong một giấc mơ cổ tích. Không ngờ rằng trong khi cô còn đang mơ mộng, hắn đã thẳng tay đưa cô xuống bờ vực tuyệt vọng, đẩy bố mẹ cô vào bước đường cùng, khiến cô phải một mịn lạc lõng trên cõi đời này.
Anh biết cô đã trải qua những gì, anh cũng biết hiện tại trong đầu cô đang nghĩ gì. Anh từ từ tiến đến gần cô, ôm chầm lấy cô, vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy đó.
Sự vỗ về của anh lại một lần nữa khiến cô òa khóc. Cô nức nở trong lòng anh. Bao nhiêu uất ức đang theo những dòng nước mắt đó trào ra.
Sau ngày hôm đó, cô được anh đối đãi không khác gì một tiểu thư thật sự. Chỉ cần cô nói thích gì, anh đều chiều theo ý cô. Nếu cô bị trầy xước dù chỉ một chút, anh đều hoảng loạn lo lắng cho cô. Những điều anh làm khiến cô cứ ngỡ đây là một giấc mộng. Có nhiều đêm cô không dám đi ngủ, vì sợ rằng khi mình mở mắt ra một lần nữa, hiện thực tàn khốc lại xuất hiện. Anh luôn là người nằm bên cạnh cô giúp cô trấn tĩnh, vỗ về cô để giúp cô ngủ.
Anh giúp cô mở lòng lại với thế giới, giúp cô hòa nhập lại được với mọi người.
Từ những bước đầu cơ bản như giao tiếp với những người trong biệt phủ, cho đến ra ngoài đi dạo gặp gỡ những người hàng xóm khác. Cô dần trở lại thành con người vốn có của cô, vui vẻ hoạt bát, tràn đầy sức sống.
Nhìn cô đang chơi vui vẻ với con chó Golden trong khu vườn đầy hoa, cậu thiếu niên cười thỏa mãn rồi thưởng thức ly trà hoa nhài dưới mái vòm gần đó. Cô cuối cùng đã trở lại thành cô gái trước đó mà anh luôn nhung nhớ.
Vào một buổi chiều đẹp trời, Diệp Tâm bỗng muốn đi trung tâm thương mại.
"Hạo Dương, cậu hứa với tôi là sẽ đáp ứng mọi điều của tôi mà." Cô nắm lấy tay anh lắc qua lắc lại nũng nịu.
"Chị biết là mọi người vẫn sẽ chú ý đến chị mà. Nên để chị đi một mình chắc chắn không được." Anh dùng một tay bóp trán. Dù biết chiêu này của cô luôn có hiệu quả nhưng anh không thể đồng ý. Những lần trước luôn có anh bên cạnh cô mỗi lúc ra ngoài, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại muốn đi một mình như vậy.
"Sẽ có Theo đi cùng tôi mà. Đúng không nào Theo?"
Đáp lại cô là một tiếng sủa đáng yêu của chú chó Golden to lớn, đang vẫy đuôi không ngừng sau lưng cô.
Dù không nỡ nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý. Cô mừng rỡ nhảy cẫng lên ôm chú chó rồi chạy nhanh ra ngoài. Trông cô thật trẻ con, nhưng cũng thật đáng yêu, khiến anh không tự chủ được nụ cười trên môi nãy giờ. Đã cố gắng tỏ ra lạnh lùng, mà cô như vậy thì sao anh kiềm lòng được chứ.
Ngồi xuống trên ghế làm việc, anh gọi người dặn dò cẩn thận rồi mới quay trở lại làm việc tiếp.
Đeo khẩu trang, quấn chiếc khăn dày cộm lên cổ, cô vui vẻ dắt Theo đi.
Đến trung tâm thương mại, cô ngắm nghía từng cửa hàng . Khi trông thấy quầy dành cho nam, cô nhanh chóng chạy đến, gửi hộ chú chó cho bảo vệ rồi nhìn ngó xung quanh. Cô nhớ ngày này năm trước anh đã được mọi người trong biệt phủ tổ chức sinh nhật cho. Vì lúc đó không ai nói cho cô biết nên cô đã không có quà gì cho anh. Năm nay cô thầm nhủ chắc chắn sẽ kiếm món quà tặng anh.
Cô nhớ đến hai năm qua ở cùng anh. Ngoài việc mỗi tuần anh sẽ dành ra một ngày để ra ngoài, cô không thấy anh có tiếp xúc thêm với người nào khác ngoài những người trong biệt phủ. Với tính cách cởi mở của anh, chắc chắn anh cũng không mắc chứng sợ xã hội hay ngại giao tiếp. Cô cũng không biết anh thực sự thích cái gì. Những đồ ăn cô đưa cho anh anh đều vui vẻ ăn hết, những món đồ cô thấy hợp rồi mua cho anh, anh đều cười rạng rỡ rồi chấp nhận hết. Ngoài món đồ mà cô tự tay làm cho anh thì trong quầy này nhìn đâu cũng thấy đã xuất hiện trong phòng anh, cô thất vọng rời khỏi quầy.
Đang cầm lấy dây xích từ bảo vệ, tay cô đột nhiên bị túm lấy kéo mạnh. Không kịp phản ứng khiến cô mất thăng bằng, may Theo nhanh chân, dùng cơ thể to lớn của mình đỡ lấy cô, rồi gầm gừ người đàn ông đang giữ chặt lấy tay cô.
"Diệp Tâm! Là em đúng không?!" Vừa nói, hắn vừa lột khẩu trang của cô xuống. Nhìn thấy gương mặt hồng hào đang hoảng sợ của cô, hắn kích động hơn. "Chính là em rồi! Suốt hai năm qua tôi vẫn luôn tìm em! Tôi cứ ngỡ... cứ ngỡ..."
"Không... Không... Tránh xa tôi ra!"
Nhìn thấy hình ảnh người đã ám ảnh cô bao nhiêu đêm đang đứng trước mặt cô, sự sợ hãi dâng trào khiến cô hoảng loạn. Hô hấp dần không được ổn định, cơ thể cũng vì thế mà yếu ớt ngồi thụp xuống. Theo cuộn quanh người cô, vừa lo lắng cho cô, vừa nhe răng nanh hướng về phía Nhất Duy.
Thấy cô như vậy, hắn định tiến lên thì đột nhiên bị những người đàn ông mặc vest đứng chặn lại. Từ phía sau xuất hiện chàng thiếu niên với mái tóc vàng hoe cùng gương mặt tựa thiên thần bước tới.
Anh không để hắn vào mắt, đi đến rồi ôm lấy người cô. Chú chó Theo nhìn thấy anh cũng ngoan ngoãn vẫy đuôi, thích thú để anh xoa đầu vuốt ve. Vẫn là nụ cười đó nhưng ánh mắt hướng về phía Nhất Duy lại lạnh lẽo vô hồn. Anh dặn dò vệ sĩ xử lý cho cẩn thận. Dứt lời, anh bao bọc cô trong tay rồi rời đi, không quay đầu lại.
Trở về biệt phủ, anh ngồi xuống chiếc ghế nhung trong phòng mình, để cô ngồi ngồi dựa trong lòng anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô những nụ hôn ngọt ngào.
"Tôi đã nói gì với chị nào, đáng lẽ chị nên để tôi đi cùng chị. Sau này ra ngoài phải để tôi đồng hành nhé."
"Ừm... Giờ tôi chỉ còn cậu thôi."
Nói rồi, cô ngước lên nhìn gương mặt chỉ cách mình có mấy phân của anh. Đặt lên đôi môi mỏng của anh một nụ hôn chớp nhoáng rồi vội định chạy đi. Chưa kịp chạy thì eo cô bị vòng tay rắn chắc của anh giữ chặt lấy.
"Diệp Tâm à, là chị dở trò trước đấy nhé."
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã lấn tới, hôn cô cuồng loạn, như muốn hút hết hơi ấm của cô vào trong mình. Đẩy cô xuống giường, anh giữ chặt gáy cô để cô không thể chạy thoát.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến cô không thể tin được. Hai năm qua, trước mặt cô, anh vẫn là một chàng trai điềm đạm thanh lịch, chưa bao giờ đánh mất hình tượng này. Nhưng bây giờ, anh như một con mãnh thú vồ vập cô. Sợ ư? Có chứ.
Hơi thở của anh nóng bỏng trên làn da trần, để lại từng dấu vết khiến cô run rẩy. Cô cảm nhận từng thớ cơ cứng rắn áp sát vào mình, từng cái vuốt ve như muốn đánh dấu, như muốn chứng minh rằng cô chỉ thuộc về anh. Mỗi chuyển động của anh khiến bóng tối trở nên mê hoặc hơn, như những con sóng cuốn họ chìm sâu vào đại dương đam mê. Cô sợ, nhưng đồng thời cũng không thể thoát khỏi sức hút đó. Cô cảm thấy cơ thể mình phản ứng, đón nhận từng chút một khiến anh càng mạnh bạo hơn.
Như vậy suốt một đêm khiến cơ thể cô rã rời, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cơ thể trắng nõn trần trụi đang nằm yên trong lòng mình, anh vui vẻ ôm cô định ngủ thì tiếng rung của điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh. Anh cau mày vội với lấy điện thoại để không làm cô tỉnh giấc. Áp sát điện thoại lên tai, tay anh mân mê lọn tóc của cô.
"Tốt nhất nên là chuyện quan trọng không thì anh nên tự kiểm điểm chính mình đi là vừa."
"Cậu chủ, người tên Nhất Duy cùng hai người kia nên xử lý thế nào đây ạ?" Đầu dây bên kia giọng có hơi run sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại.
"Để ba người trong phòng cũ đi, tôi sẽ tự mình đi xem tình hình. Làm tốt lắm."
Để lại điện thoại lên bàn, anh vùi mình vào chăn cùng cô.
"Diệp Tâm à, tôi giúp chị trả thù rồi nhé."
...
"Hạo Dương, cậu lừa tôi! Không phải cậu nói sẽ không làm nữa sao!" Diệp Tâm ôm lấy chăn che chắn cơ thể mình, người lùi ra sau tránh người con trai cười ma mị phía trước đang tiến lại gần.
"Chị cũng biết đàn ông chúng tôi mà. Ngoan, chỉ lần này nữa thôi."
Nhìn khuôn mặt ngây thơ đấy cô khó mà từ chối, nhưng suốt mấy tháng qua anh đều đã dùng chiêu đó rồi mà không để cô được ngủ tử tế.
Dù đã nói không nhưng anh vẫn lấn át, mặc cho cô có cầu xin khẩn thiết như thế nào anh vẫn không để cô xuống giường.
Xong chuyện cũng đã hơn nửa đêm, vì cảm thấy khó chịu ở vùng bụng mà cô tỉnh giấc. Nhìn hai bên giường đều không thấy bóng dáng anh đâu, sờ vào cũng thấy không còn hơi ấm làm cô thấy lạ.
Trùm chăn lên người, cô ngồi dậy, loạng choạng ra khỏi phòng.
Căn biệt phủ về đêm cảm giác thật đáng sợ. Dọc hành lang không hề có lấy một ánh đèn, chỉ lờ mờ nhìn thấy được khung cảnh nhờ ánh trăng rọi qua khung cửa. Bỗng từ phía dưới tầng vang lên tiếng kêu thất thanh của ai đó, điều đó thôi thúc cô muốn tìm hiểu.
Đi men theo hành lang đi xuống, băng qua căn phòng trưng bày những đồ vật có giá trị, cô dừng lại trước cánh cửa nơi cô chưa từng mở.
Lấy hết dũng khí nắm lấy tay nắm cửa, cô căng thẳng định vặn mở thì từ phía sau anh xuất hiện. Một tay ôm lấy eo cô, tay kia giữ lấy bàn tay đang định mở cửa.
"Sao chị còn chưa ngủ?" Anh thì thầm bên tai cô.
Cả người cô run lên, không hiểu sao đột nhiên cô lại có cảm giác ớn lạnh như vậy. "Tôi... Tôi nghe thấy có tiếng gì đó phát ra từ trong này nên muốn xem thử."Cô giải thích mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Bế cô lên, để cô nằm gọn trong lòng mình, anh hôn nhẹ lên trán cô, nở nụ cười trấn an. "Chắc là thú hoang thôi, trong này chỉ là phòng chứa đồ, không có gì bên trong đâu."
Thấy anh nói vậy, cô cũng không nghĩ gì thêm, từ từ thiếp đi trong lòng anh.
Đưa cô trở về phòng xong, anh lại quay trở lại căn phòng lúc nãy.
Khi mở cửa ra là một hành lang đi xuống khá dài. Anh bước từng bước đi xuống, ngân nga bài hát mà cô thường hay thích nghe.
Bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, hiện ra trước mắt là ba người, hai nam một nữ với thân thể tàn tạ đang bị trói chặt vào ghế. Đó chả phải ai khác là Nhất Duy, Diệp Lam và ngược được cho là nam chính của thế giới này.
"Tại sao anh lại làm chuyện này với chúng tôi chứ...?" Diệp Lam cố gắng ngước lên nhìn anh, thều thào cất tiếng.
Anh không quan tâm đến những lời cô ta nói. Vẫn ngân nga bài hát, cầm con dao rỉ sét dính đầy máu trên tay, anh không do dự đâm mạnh vào đầu nam chính với gương mặt tươi cười. Hai người kia chứng kiến cảnh vừa rồi cũng chỉ có thể hoảng sợ tột độ, không còn sức lực mà hét lẫn vùng vẫy.
Anh mở to mắt nhìn xung quanh với tâm trạng vui vẻ. "Ồ, mất đi nam chính nhưng thế giới vẫn ổn. Giờ đến lượt nữ chính thôi nhỉ?"
"Chúng tôi đã làm gì anh? Ít nhất anh phải cho chúng tôi biết lí do chứ..." Thấy tình hình không mấy khả quan với chính mình, Duy Nhất cố gắng gượng cất tiếng.
"Cũng đúng thôi, trước khi chết anh cũng nên biết nhỉ. Để tôi kể hai người nghe câu chuyện này nhé. Có một tác giả, anh ta sáng tác ra một câu chuyện chỉ xoay quanh nữ chính. Cô có tất cả mọi thứ, đáng lẽ nên mãi mãi ngây thơ, vui vẻ sống trong cuộc sống vô lo vô nghĩ ấy. Bởi cô gái ấy chính là người con gái lí tưởng của anh ta. Anh ta đã cố gắng lắm mới có thể cho cô thêm một người bạn thanh mai trúc mã để thay thế hình tượng của anh ta. Cứ tưởng thế giới của cô đã hoàn hảo rồi, nhưng có một người đột nhiên xuất hiện tự cho mình là nữ chính. Cô ta cướp đi mọi thứ của cô, khiến thế giới cô sụp đổ, khiến cô trở nên tàn tạ khiến tác giả đau lòng. Nữ chính tự tin khẳng định với tác giả rằng nếu mình hoặc người đàn ông cô ta cho là nam chính chết thì thế giới này sẽ sụp đổ, khiến cô gái mà tác giả nâng niu biến mất. Lời thách thức của cô ta khiến tác giả tức giận, nhưng anh ta lại không thể làm gì cả. Trơ mắt nhìn người con gái anh ta yêu đang dần chìm sâu vào tuyệt vọng, anh ta khẩn cầu trong tuyệt vọng với trời làm sao để có thể cứu được cô. Có lẽ thần linh đã nhìn thấy được điều đó và đáp ứng với anh, với điều kiện cô không bao giờ được phát hiện anh chính là người sáng tạo ra thế giới cô đang sống. Anh ta mừng rỡ vì cuối cùng đã có thể tự mình cảm nhận được cô chứ không phải qua những trang giấy diễn tả cô. Anh ta vui sướng vì đã có thể... tự tay trả thù cho cô..."
Vừa dứt lời, cổ họng của Diệp Lam đã bị con dao cùn cứa thành một đường dài. Cô ta đau đớn ho khan, khiến máu trào ra nhanh hơn rồi gục xuống.
Nhất Duy trợn tròn mắt, há hốc mồm nhưng không thể cất lên thành lời. Thấy hắn như vậy khiến tâm trạng anh sảng khoái hẳn. Anh đi ra sau lưng hắn, nắm chặt lấy hai vai đang run lên cầm cập của hắn. Anh cúi người xuống, thì thầm bên tai hắn. "Còn anh, vì anh vốn là hình tượng dựa trên tác giả nên tôi sẽ châm chước cho anh."
Nụ cười ma mị của anh khiến hắn ớn lạnh. Dù khuôn mặt hoàn mĩ như thiên thần đến đâu, những vệt máu bắn lên trên mặt anh khiến hắn khiếp đảm.
...
"Theo như điều tra, dù Nhất Duy, con trai lớn của tập đoàn X phủ nhận mọi tội danh liên quan đến vụ giết hai người một nam một nữ, nhưng mọi bằng chứng đều dẫn đến chính hắn là hung thủ khiến hắn không thể chối tội thêm nữa. Vì không chịu nhận tội nên thẩm phán đã có quyết định tuyên án hắn tù chung thân không ân xá."
"Bíp"
"Mày sẽ chết dưới tay tao! Thằng chó chết!" Đoàng!
"Bíp"
"You Are My Sunshine~"
"Tivi dạo này không có gì thú vị để xem nhỉ. Thôi thì để ông chồng này đến chơi với em vậy."
Hạo Dương tắt tivi rồi đi vào gian bếp, ôm chầm lấy Diệp Tâm từ phía sau lưng.
"Á, suýt chút nữa là đổ cả lọ muối vào rồi! Em đã nói em đang nấu ăn mà, anh cũng có công việc để nuôi sống em mà. Lo đi làm đi chứ."
Thấy vợ chồng Hạo Dương và Diệp Tâm cười vui vẻ như vậy khiến những người giúp việc khác cũng cười vui lây. Căn biệt phủ này lại có thêm một ngày bình yên trôi qua nữa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro