Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Lý Lan là một cô nàng hai mươi lăm tuổi với công việc công sở bình thường. Cuộc sống của cô trôi qua khá vô vị, ngày nào cũng lặp đi lặp lại đi làm rồi về nhà, thỉnh thoảng sẽ gặp gỡ bạn bè cũ. Nhưng cô lại thích cuộc sống tẻ nhạt này, nó rất bình yên và không có gì gập ghềnh. Điều mà cô khó chịu khi có một thứ đang làm cản trở sự tẻ nhạt mà cô cần có, đó chính là người bạn quen biết năm cấp ba của cô, Bạch Kha.

Cả hai quen biết nhau khi cô bắt gặp anh đang bị bắt nạt sau trường. Với mái tóc bạch kim, làn da trắng ngần, đôi mắt đỏ hồng, gương mặt đẹp phi giới tính và thân hình nhỏ con, không khó gì để anh trở thành tầm ngắm của những tên bắt nạt. 

Khi đó cô đã là chị đại năm hai có tiếng trong trường, còn anh chỉ là tên nhóc năm nhất vắt mũi chưa sạch, khiến cả hai không hề có lấy một cơ hội gặp nhau. Chỉ là lúc đó, cô đang đi xuống canteen để mua đồ ăn thì bắt gặp đám đàn anh to con đang có ý đồ xấu với cậu thiếu niên tựa thiên thần đó. Có lẽ vì đang bực tức chuyện cô bạn thân đi chung với bạn trai khiến cô phải một mình đi xuống dưới canteen, nên cô đã không để ý đến tình hình mà lao vào đám đàn anh đó. 

Kết quả thì đám đàn anh bị đánh te tua, còn cô thì... thương tích cũng khá nặng . Giải tỏa cơn bực tức xong, cô định lết cái thân tàn tạ này trở về lớp thì đột nhiên người cô bị nhấc bổng lên, rơi vào vòng tay ấm áp. Cô vùng vẫy, cố đẩy anh ra nhưng vô ích. Thấy có vẻ vô dụng, cô đành mặc kệ anh thích làm gì thì làm.

Chuyện giữa hai người cứ thế tiếp diễn, mỗi lần cô đi ra khoảng sân sau của trường là mỗi lần đều bắt gặp anh đang bị chèn ép. Khi thì đàn anh đàn chị, khi thì có những tên chả biết từ đâu ra. Nhiều lần anh đã nói anh có thể tự giải quyết, nhưng cô lại nói rằng thích nhìn thấy những vết sẹo trên người như vậy như một chiến tích. Anh cứ tưởng là thật, dù vậy anh vẫn cố ngăn cản cô mỗi lần cô ẩu đả với người khác. 

Cho đến khi anh đi tình cờ bắt gặp cô đang bị một người đàn bà chửi mắng trước cửa một quán Bar.

Cô bị kéo tóc, bị mắng chửi thậm tệ, nhưng chưa hề hé mồm nói lấy nửa lời. Chỉ đứng yên cho người đàn bà đó trút giận. Anh là người chạy đến kéo cô chạy đi, mặc cho phía sau lưng, người đàn bà đó vẫn chưa ngừng hét lớn. Chạy đến dưới chân cầu, cô vừa cười vừa khóc. Anh không biết làm thế nào để an ủi cô, nên chỉ ngồi bên cạnh nhìn về phía mặt nước sông. Anh nghe cô kể về hoàn cảnh của chính cô ra sao.

Gia đình cô vốn là một gia đình ba người hạnh phúc, cô cũng từng là một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ như bao đứa trẻ khác. Nhưng khi lên cấp hai, cô bắt gặp cảnh bố cô đang ôm hôn một người phụ nữ xa lạ lúc đang đi chung với bạn bè. Cô không muốn phá vỡ hạnh phúc nhỏ của gia đình này, nên đã im lặng, không nói gì với mẹ cô. Rồi điều gì đến cũng đến, mẹ cô phát hiện ra chuyện bố cô ngoại tình. Bà đổ lỗi cho cô vì sao không nói với bà sớm, nói cô im lặng như vậy có phải là vì cô chấp nhận người phụ nữ kia không. Để bày tỏ việc mình vẫn còn yêu bà, sau khi bố mẹ li hôn, cô chọn sống cùng bà. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng chính những cơn say vì công việc tiếp rượu của bà khiến cơ thể cô chằng chịt những vết bầm tím. Để che giấu điều đó, cô chọn cách dùng bạo lực, học cách đánh nhau, rồi giao du với những đàn anh đàn chị có tiếng trong lẫn ngoài trường. Bạn bè từng thân thiết với cô dần xa lánh, học lực dần thụt lùi, cô dần không còn quan tâm đến cảm xúc của bản thân nữa mà chọn cách buông xuôi tất cả. Dù vậy vì không muốn mẹ phản ứng mạnh thêm nữa, cô vẫn cố gắng thi đậu vào cấp ba.

Cô kể chuyện đó với gương mặt vô cảm, như thể đó là chuyện của người khác chứ không phải cô. Còn anh thì cũng lắng nghe chứ không nói gì thêm.

Sau ngày hôm đó, khoảng cách giữa anh và cô dần được rút ngắn, mà anh lại là người chủ động rút ngắn khoảng cách đó. Cô đi đâu, anh theo đó. Cô ăn gì, anh mua cho. Kể cả cô thích gì, thói quen như thế nào anh đều biết hết, điều đó khiến cô có chút sởn gai ốc. Từ cấp ba đến đại học, bên cạnh cô luôn có bóng dáng anh xuất hiện. Bạn bè ai cũng hỏi cô hai người có phải đang yêu đương không thì cô từ chối ngay. Bởi đối với cô, anh không khác gì chỉ là một người bạn mà thôi, cô thật sự không có cảm giác gì đối với anh. Mặc dù vậy, anh vẫn luôn bám theo cô, không rời xa cô dù chỉ nửa bước. Chuyện giữa cô và mẹ cô đã kết thúc kể từ khi cô bước chân lên đại học. Cô cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa hai người, không muốn dây dưa gì với bà nữa dù bà có làm loạn đến mức nào. Có lẽ cũng vì anh đã giúp cô đỡ thay cây gậy gỗ bà giáng xuống, nên cô mới để anh ở bên cạnh như vậy.

Anh theo cô như cái đuôi cho đến thời điểm hiện tại, khi hai người đã có cuộc sống riêng. Cô là nhân viên công sở, còn anh là chủ tiệm hoa gần công ty nơi cô làm. Đến cả hàng xóm bên cạnh căn hộ hiện tại cô đang sống, cũng là anh. Cô có chút khó hiểu làm sao anh biết được chuyện cô làm ở đâu và thuê căn hộ ở khu nào. Mà có lẽ chỉ là tình cờ mà thôi, cô cũng không muốn nghĩ nhiều.

Hai mươi lăm tuổi, độ tuổi mà bạn bè cô ai cũng đã có cho mình một người chồng, một người bạn trai ở bên cạnh. Cô cũng muốn yêu đương chứ, với ngoại hình có thể nói không chê vào đâu được, cô vẫn không hiểu tại sao không một ai chú ý đến cô. Từng có vài người hỏi cô rằng sao không ở bên Bạch Kha đi, anh có ngoại hình của một mỹ nam điển hình, còn có mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ hồng thu hút người nhìn. Quan trọng là ai cũng thấy rõ anh thích cô đến nhường nào. Cô cũng không hiểu tại sao cô không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác với anh. Khi ở bên anh, cô cứ cảm thấy ngột ngạt cùng với cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Vào ngày công ty tổ chức tiệc, cô bị người ta chuốc say đến mức trời đất đảo lộn, có mộ nam đồng nghiệp bên cạnh đã lên tiếng muốn đưa cô về. Mấy lần trước cô vẫn luôn giữ đầu óc tỉnh táo được, mà lần này mới uống được mấy ly mà tinh thần cô đã không ổn định rồi. Chợt nhận ra mình vừa bị chuốc thuốc, khi ra đến sảnh tiếp tân, cô dùng hết sức lực đẩy hắn ta ra cố gắng chạy đi. Nhưng vì tầm nhìn mơ hồ, cơ thể như mất hết sức lực, cô ngã nhào xuống sàn đá lạnh lẽo. Hắn ta mỗi lúc một gần, cô cố gắng hét lớn để gây sự chú ý, đổi lại âm thanh từ cổ họng lại chỉ là tiếng the thé không có sức lực. Đây không phải lần đầu tiên cô thấy bất lực với bản thân như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên sợ hãi trước một người đàn ông với gương mặt biến thái. 

Nước mắt chực chảy ra, tay chân cô vung vẫy nhưng lại dễ dàng bị túm lấy khóa chặt. Sự phản kháng vô vọng làm cô nhớ đến anh. Nếu là anh thì anh sẽ đến chứ, nếu cô gọi tên anh thì anh sẽ xuất hiện chứ? Vì vậy cô thì thầm tên anh, cầu mong anh đến cứu cô. Nhưng khi đã gã đàn ông lái xe đưa đến một khách sạn cách xa công ty, tâm trí cô như muốn vỡ vụn. Anh là người luôn xuất hiện đúng thời điểm để bảo vệ cô, luôn là người lắng nghe hết mọi tâm sự của cô, là người mà cô luôn mong chờ. 

Có lẽ khi nhận ra mình dần dần có tình cảm với anh thì mọi thứ đã quá muộn. Nhìn người đàn ông đã lột hết quần áo trên người ra, tay hắn đang cởi từng nút áo trên người cô, cô nhắm nghiền mắt mặc kệ mọi thứ. 

"CẠCH"

Tiếng khóa cửa vang lên, cô và gã đàn ông ngơ ngác nhìn chàng trai mái tóc bạch kim mở cửa bước vào. Anh mỉm cười nhìn hắn, chả nói chả rằng mà tiến đến túm lấy tóc hắn lôi xuống khỏi giường. Anh đấm liên tục vào mặt hắn, ra tay không có điểm dừng, chỉ khi cô thuề thào lên tiếng anh mới ngừng lại.

Anh gọi nhân viên khách sạn đến nói họ tự xử lý, còn mình thì lại gần ngồi bên cạnh cô. Nhìn gương mặt ửng hồng lấm tấm mồ hôi của cô, anh không chịu được mà đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy. Cô lúc đầu bất ngờ, nhưng rồi lại chậm rãi đáp lại nụ hôn đó. Nó càng ngày càng sâu, như muốn ngấu nghiến hết tất thảy, khiến cô phải vòng tay ôm lấy cổ anh để tìm điểm tựa. 

Dù luyến tiếc, nhưng anh vẫn dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của cô, mơ hồ phản chiếu hình ảnh anh. 

"Lý Lan, chị nhận ra tôi là ai không?"

Vì lần đầu cảm nhận được mật ngọt của nụ hôn, cô không thể cưỡng lại mà hôn lên đôi môi sưng đỏ của anh, thều thào. "Cậu là Bạch Kha... Là chàng trai đẹp nhất mà tôi từng thấy... Bạch kha... tôi muốn nữa..."

"Chị đừng như vậy, tôi thích chị không có nghĩa là tôi lợi dụng chị trong lúc này. Chị từng nói chị không có cảm giác gì với tôi mà."

"Nếu tôi nói tôi lỡ thích cậu rồi thì sao...?"

Giọng nói cô nhỏ nhưng lại dễ dàng len lỏi vào tâm trí anh. Anh giữ chặt lấy hai tay cô kéo lại, bắt cô nhìn thẳng vào mình.

"Chị nói lại đi, chị thích tôi?"

"Bạch kha, đau..."

"Chị nói đi, rồi tôi sẽ giúp chị dễ chịu"

"Tôi... Tôi thích cậu. Bạch Kha, tôi thích cậu. Ưm!"

Chưa đợi cô nói hết, anh đã lấn tới đè cô xuống hôn. Đôi tay lần mò làn da mịn màng dưới lớp áo dày của cô. Điều đó khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khó tả, không ngừng tạo ra những tiếng rên rỉ ám muội. 

"Lý Lan, tôi yêu chị. Đừng hối hận vì chuyện này nhé."

Hai cơ thể trần trụi hòa quyện vào nhau, lần đầu tiên cô được trải nghiệm cảm giác đau đớn này. Khi cơ đau đã qua, thay vào đó là sự sung sướng lạ lùng đến khó tả. Cô không ngừng khóc, tiếng nức nở của cô khiến lý trí anh đứt gãy, càng dồn dập muốn trêu đùa cô hơn. Nó cứ liên tục ập tới, như con sóng dữ ào ạt làm cô chao đảo.

"Dừng... Dừng lại! Bạch Kha, xin hãy dừng lại!"

"Là chị khiến tôi như vậy mà, chị phải chịu trách nhiệm chứ. Chị à, là chị chấp nhận tình yêu của tôi đó nha."

Anh để ngoài tai lời van nài của cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô, còn cơ thể đưa đẩy mỗi lúc một nhanh. Anh muốn cô, khao khát cô. Dùng từ thích thôi cũng chưa đủ để bày tỏ hết tấm lòng của anh đối với cô. Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, nếu muốn cô hoàn toàn là của mình, có lẽ phải dùng đến đứa con để trói buộc cô lại. 

Cơ thể rắn chắc của anh siết chặt lấy người cô, mồ hôi của cả hai hòa quyện với nhau. Những dòng nước mắt của cô vẫn cứ thế tuôn rơi, thở từng hơi nóng hổi lên gương mặt đỏ bừng của anh. Hôn lấy những giọt nước mắt từ khóe mắt của cô, anh cười ma mị.

"Chị à, sinh con cho tôi nhé."

Vừa dứt lời, cô cảm thấy phần dưới bụng của mình đang có chất lỏng gì đó tràn vào. Cô muốn ngồi dậy khỏi người anh nhưng cơ thể đã bị khóa chặt. Cảm thấy đã xong, anh rút của mình khỏi cô, nhẹ nhàng đặt đầu cô nằm lên gối. Nhìn xuống phần dưới đó của cô, thứ tinh dịch màu trắng của anh không ngừng chảy ra khiến anh có chút tiếc nuối.

"Có lẽ một lần như vậy vẫn chưa đủ nhỉ? Chị à, chị có thể chịu đựng thêm lần nữa không?"

Trải nghiệm vừa rồi cũng đủ khiến cô thấy hoảng loạn rồi. Vừa nghe anh nói xong, cô đã vội vã nhổm dậy, ôm lấy chăn để che thân định xuống giường thì cổ chân đã bị bàn tay gân guốc của anh túm lấy.

"Đừng như vậy chứ, lần này tôi sẽ nhẹ nhàng mà."

Tiếng hét thất thanh của cô đã đủ để hiểu được tình trạng hiện tại cũng không khá khẩm hơn là mấy, có khi còn dữ tợn hơn vừa rồi nữa. Nhưng vì là phòng cách âm nên không ai có thể nghe thấy tiếng hét của cô cả.

Rồi mọi chuyện cứ thế trôi qua, anh và cô chính thức trở thành một cặp. Điều mà cô không thể chịu được đó là anh quá dính người! Vì không chắc lần đó có được không nên cứ cách một ngày là anh lại giày vò cô đến điên đảo. 

Và rồi hai tháng sau, cô trúng thật. 

Cô bắt buộc phải nghỉ làm để ở nhà dưỡng thai, anh và cô cũng đã quyết định sẽ sống chung một căn hộ. Anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức bạn bè xung quanh đều phải ghen tị, nhiều lúc còn cảm thấy anh khá... phiền...

Và kể từ lúc ở trong khách sạn ngày hôm đó, gã đàn ông đồng nghiệp biến thái của cô đã bị công ty sa thải. Nghe nói gia đình không chịu được áp lực dư luận, đã đuổi hắn đi. Giờ không biết tung tích của hắn ra sao.

Cuộc sống giữa cô và anh rất êm đẹp, nhiều lúc sẽ có những tin đồn thất thiệt như anh có cô bạn thuở nhỏ đang bám theo làm phiền anh, rồi anh còn qua đêm với người phụ nữ nào đó. Nhưng nhìn người đàn ông đêm nào cũng áp tai vào bụng bầu đã được sáu tháng của cô, cô lại hoang mang không biết những tin đồn đó có từ đâu mà ra.

Ngày cô hạ sinh, anh ôm con gái nhỏ bé trong tay khóc nức nở nhìn cô, cô xấu hổ không dám nhìn bác sĩ và y tá xung quanh. 

Gia đình nhỏ ba người mà cô hằng mong ước cuối cùng vẫn trở thành sự thật. Cô sống trong sự hạnh phúc mà anh đã tạo ra cho cô, mà không biết rằng... chính mình đã rơi vào vòng tay của anh...

...

Cô thật sự nghĩ anh chỉ là một cậu bé bạch tạng yếu ớt thôi ư? Thật sự nghĩ anh dễ bị bắt nạt vậy ư?

Khi mới vào trường cấp ba, anh đã được nghe danh tiếng về cô. Là một chị đại có tiếng trong trường, không phân biệt to nhỏ mà lao đầu vào. Anh khá hứng thú với người chị đại này.

Đó là lí do anh cố tình đánh rơi chiếc ví nhiều tiền mặt cùng thẻ học sinh của mình ngay trước mặt những tên anh chị. Anh dùng vẻ ngoài của mình liếc mắt với đàn chị lớp trên khiến họ bắt ép anh. Cuối cùng anh đã khiến cô phải chú ý đến mình.

Nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu, mái tóc hạt dẻ để xõa cùng gương mặt lạnh lùng cũng không kém phần xinh đẹp ấy, anh lại muốn cô chú ý đến mình hơn. Nhưng anh không thích chỉ vì anh mà trên người cô càng có nhiều vết thương, đó là lí do anh nói đừng vì mình mà khiến bản thân cô bị thương.

Không phải tình cờ mà anh nhìn thấy được việc cô bị mẹ mình mắng chửi lôi kéo giữa đường. Anh đã lặng lẽ bám theo cô từ khi bắt đầu có hứng thú với cô, đó là lí do cô làm gì, ở đâu, hay gặp gỡ những ai anh đều biết hết. Chuyện mẹ cô kích động vào ngày hôm đó như vậy cũng bởi một phần anh thuê người bỏ MDMA (thuốc lắc) vào trong đồ uống của bà.

Anh muốn cô hoàn toàn chỉ chú ý đến mình, muốn cô nhận ra rằng chỉ có mình anh là người luôn luôn bên cạnh cô. Sẽ không có một người thân nào khác ngoài anh.

Nhưng tại sao cô lại quá đỗi thu hút người khác đến như vậy?

Khi tốt nghiệp cấp ba, anh đã phải vất vả lắm mới có thể xua đuổi hết những tên không có mắt nhìn chú ý đến cô. Rồi lên đại học, cứ tưởng cắt đứt quan hệ với mẹ cô rồi thì cô sẽ dựa dẫm hơn vào anh, nhưng xung quanh cô dần được bao nhiêu bạn bè vây quanh khiến thời gian cô bên cạnh anh dần ít đi. Anh biết cô chưa hoàn toàn có cảm giác gì với mình, nên vì vậy mới phải xuất hiện bên cạnh cô nhiều hơn.

Cho đến khi cô đã có công việc ổn định, anh vẫn chưa thôi việc từ bỏ cô. Anh bỏ tiền ra mua lại cửa hàng hoa gần công ty cô để có thể bắt gặp cô mỗi khi đi làm và tan làm. Cố tình tìm hiểu căn hộ nơi cô đang sống ở đâu để có thể làm hàng xóm của cô. Ấy vậy mà cô vẫn chưa hề lay động.

Bữa tiệc mừng công ty khi đó không ngờ lại là cơ hội của anh.

Vì cô không nhận ra trong máy điện thoại của cô khi đó đã bị anh lén cài thiết bị nghe lén lẫn định vị, nên cô không hề biết khi cô đang hoảng loạn với gã đàn ông muốn giở trò với mình, anh đều nghe thấy hết. Khi cô tưởng chừng như mình đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng, anh xuất hiện đúng lúc như một vị cứu tinh đến đưa cô thoát khỏi bóng tối. Cô không biết chính mình đã rơi vào cái bẫy ngọt ngào mà anh đã tạo ra.

Có những người phụ nữ theo đuổi anh vì vẻ về ngoài của anh dù cho anh đã đeo nhẫn cưới cùng việc để ảnh cưới ngay chỗ tính tiền, anh vẫn chỉ cười cho có phép tắc và để quảng bá cửa hàng hoa của mình. Vì đối với anh, họ chưa làm gì quá đáng khiến Lý Lan khó chịu. Ồ, nhưng còn cô gái bạn thuở nhỏ cùng người phụ nữ cố tình tung tin đồn thất thiệt về anh khiến cô phiền lòng, anh không ngần ngại cho họ uống thứ mà mẹ cô từng uống, đưa họ vào nơi mà mẹ cô hiện tại đang sa đọa trong đó.

Và còn về gã đàn ông đã chạm vào cô ư? Dù ngoài mặt anh đã cho người đưa tin rằng hắn đang trốn tránh mọi người xung quanh vì chuyện đồi bại của mình, nhưng thực tế hắn cũng đang chịu chung số phận với những người khiến cô khó chịu mà thôi. Chỉ là gã ta có chút tệ hơn mà thôi, gã ta phải làm bao cát cho người khác hưởng thụ.

Nếu hỏi làm sao mà anh có thể làm những chuyện này mà không một ai biết ư? Chỉ là anh may mắn có quen biết mà thôi.

Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, quay đầu nhìn thấy cô đang vui vẻ chơi đùa cùng con gái năm tuổi ngoài phòng khách, trên tay đang bế bé trai bụ bẫm vừa tròn bảy tháng tuổi, anh tắt máy tính đang nhắn tin qua lại với người giấu tên nào đó rồi đi ra vui đùa cùng cô và các con. Miễn cô vẫn còn vui vẻ chìm đắm trong thế giới đầy sự ngọt ngào này, anh vẫn sẽ vui vẻ mà tạo thêm nó cho cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro