Chương 1
CHƯƠNG 1: SỰ CỐ BẤT NGỜ
Tối mùa đông ở Hà Nội, tất cả rực rỡ trong sắc màu của những ánh đèn, nhưng cái rực rỡ ấy lại mang một nét trầm buồn khó diễn tả. Tuy vậy, dường như cái lạnh vẫn không thể thay đổi một sự thật: cuộc sống vẫn trôi theo cái cách mà nó vẫn diễn ra. Hương thơm nức tỏa ra từ các quán phở, hơi khói cháy khét của các mấy bà đang nướng ngô, mùi khoai nướng của mấy người bán rong. Tất cả làm nên những nét rất riêng của mùa đông Hà Nội. Guồng quay cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như vậy và nếu ai đó không theo kịp sẽ bị nó bỏ lại. Ấy vậy mà giữa cuộc sống tấp nập ấy vẫn có một cô gái khoác chiếc áo choàng dạ màu trắng, bên eo buộc hờ một sợi dây, tay dắt chiếc xe đạp màu đen, cô đơn, lặng lẽ, một mình đi giữa đường phố. Hiện giờ,cô đang chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân nên chẳng để tâm đến sự tồn tại của mọi vật xung quanh. Liệu cô có cảm thấy lạnh khi mà khuôn mặt cô đang tái dần đi vì tiết trời khô lạnh, đôi tay thì sắp tê cứng? Hay chính lòng cô còn lạnh lẽo hơn cả đêm đông này? Cô cứ vô thức bước về phía trước không biết điểm dừng. Đôi mắt to tròn với hàng mi cong vút ngày thường luôn tràn ngập sự quyết tâm, hy vọng mãnh liệt nhưng hôm nay nó trở nên vô hồn hơn bao giờ hết. Liệu guồng quay cuộc sống có bỏ xa cô hay là ngược lại?? Liệu điều nghịch lý đó có tồn tại không khi có lẽ rằng chính cô mới là người bỏ guồng quanh cuộc sống ra khỏi con đường của bản thân??
Cô gái cứ vô thức bước đi mà không biết rằng mình đã đi đến một con đường vắng vẻ, khá tối. Bỗng xuất hiện một đám côn đồ đứng chặn đầu xe của cô gái và buông lời trêu trọc:
- Cô em xinh đẹp sao hôm nay đi một mình giữa đêm tối thế kía? Lạnh lắm đấy! Em định làm cô bé mùa đông à? Có cần bọn anh sưởi ấm cho không? Đêm nay bọn anh sẽ dùng tất cả nhiệt huyết của mình để ủ ấm em! Bọn anh đang thừa lửa nên khắp người nóng lắm rồi, đang cần người giải tỏa giúp đây!...Ha ha ha...
Những tiếng cười khả ố cứ thế cất lên.
Như không nghe thấy lời trêu trọc của bọn chúng, đôi mắt thậm chí còn chẳng liếc nhìn, cô gái tiếp tục dắt xe định đi tiếp … Nhưng chưa đi được một bước đã bị chặn lại lần nữa. Thằng cầm đầu lên tiếng:
- Định đi đâu hả em? Của ngon như em bỏ lỡ thì tiếc lắm! Bọn anh cần người hạ nhiệt giúp vậy còn đối tượng nào tốt hơn cô em đây! Đêm nay nên ngoan ngoãn phục vụ cho tốt, anh đây sẽ không để em thiệt đâu. Ngày mai có muốn đi anh cũng chẳng giữ. Em đang thiếu lửa còn anh thừa lửa hai chúng ta cùng trao đổi, có ai bị thiệt đâu. Nào nhanh theo bọn anh thôi!
Nói rồi hắn kéo tay cô đi.
Giằng tay mình ra, cô ghì chặt lấy chiếc xe đạp, sau đó ngước mắt nhìn thằng vào tên kia, đôi mắt vẫn vô hồn với ánh nhìn lạnh lẽo … với cái nhìn ấy, cô không hy vọng chúng sợ, cô cũng chẳng muốn gì hết … có lẽ cuộc sống bây giờ với cô chẳng ý nghĩa gì nữa …
- Ôi sao em lại nhìn anh với anh mắt như thế? Định dọa người à? Nói cho em biết là anh không sợ đâu. Ngược lại anh còn thấy em rất thú vị, đêm nay anh càng không thể để em đi được. Anh rất tò mò muốn xem lúc trên giường em còn giữ được vẻ mặt này hay không? Đêm nay anh sẽ chiều em nhiệt tình hết mình!
Hắn vừa nói vừa tưởng tượng đến hình ảnh cô gái mềm mại, yểu điệu nằm dưới mình khiến cơ thể hẳn nóng ran. Phấn khích quay lại nhìn đàn em :
- Chúng mày mau dắt xe đạp của nó đi. Mai đem bán lấy tiền làm bữa nhậu. Đêm nay cấm ai được động đến mĩ nhân trước anh. Anh chơi đã sẽ cho chúng mày dùng!
Nhưng cô bé cứ lì ra, nửa câu cũng không nói, bản thân không ngừng kéo tay mình ra khỏi bàn tay bẩn thỉu kia.
- Đừng bướng nữa tiểu mĩ nhân. Anh tin chắc em sẽ thích thôi. Mau theo anh kẻo anh không giữ được kiên nhẫn đâu!
...
- Á con ranh này! Rượi mời không uống thích uống rượu phạt à? Mày coi thường tao quá đấy! Á …
hắn vừa chửi vừa ôm bàn chân bị giẫm bởi lực khá mạnh từ cô gái nhỏ.
- Để xem tao xử lí mày thế nào! Trong phòng ấm đệm êm không thích thì tao cho mày ở ngay giữa đường lạnh lẽo xem mày thế nào!
Nói rồi hắn xô cô bé ngã xuống đất.
- Đừng tưởng xinh mà kênh kiệu với tao! Tao đây *** thương hoa tiếc ngọc bao giờ đâu. Tại mày chọc tức tao trước nên đừng trách tao vô tình...
Nói rồi vung bàn tay to lớn nhằm vào khuôn mặt xinh đẹp mà đánh … Dù bị xô ngã, nhưng cô gái cứ vô hồn nhìn về phía trước. Dường như mất đi cảm giác với mọi thứ xung quanh, cô không né tránh, cũng không tỏ ra kiên cường … CHỈ MỘT SỰ DỬNG DƯNG...
Gió rít lên bên tai …Ù Ù Ù …
Dưới lực lao của bàn tay to … cô bé sẽ ra sao??
Thân gửi các độc giả
DEATH
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro