Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Những Cảm Giác Mơ Hồ Tại Góc Phố Vắng

Một buổi chiều muộn, Faye lang thang qua những con phố vắng vẻ trong thành phố. Cô không có điểm đến rõ ràng, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Những cảm xúc lạ lẫm từ Yoko vẫn khiến cô không thể tập trung, và dù cố gắng tránh né, chúng vẫn dần dần len lỏi vào tâm trí cô.

Lạc vào một con phố nhỏ, Faye vô tình phát hiện ra một cửa hàng sách cũ. Đây không phải là nơi cô thường đến, nhưng không hiểu sao, một phần trong cô cảm thấy muốn bước vào. Cửa hàng sách này có vẻ rất cổ kính, với những kệ sách đầy bụi và không khí im lặng đến lạ lùng. Cả không gian toát lên sự yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của những trang sách được lật mở.

Faye bước vào, nhìn quanh. Cô không có ý định tìm mua gì, chỉ là muốn trốn tránh những suy nghĩ trong đầu. Mắt cô dừng lại ở một kệ sách về tâm lý học, nơi những cuốn sách dày cộp với những tựa đề khiến Faye cảm thấy thật sự lạ lẫm. Cô cầm một cuốn sách lên, lật vài trang, nhưng những suy nghĩ về Yoko lại nhanh chóng chiếm lấy tâm trí.

Cùng lúc đó, Faye chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang đứng gần đó. Là Yoko.

Yoko không nhìn thấy Faye ngay lập tức, cô đứng chăm chú trước một kệ sách khác, ánh mắt của cô lướt qua những cuốn sách một cách nhẹ nhàng, như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Khi cảm nhận được sự có mặt của Faye, Yoko ngước lên, đôi mắt của cô sáng lên trong khoảnh khắc nhận ra người đang đứng gần.

"Chị... à, em không làm phiền chị chứ?" Yoko cất tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút bối rối. Faye có thể cảm nhận được sự thận trọng trong lời nói ấy.

Faye hơi ngạc nhiên khi thấy Yoko ở đây, nhưng cô không muốn làm ầm ĩ. Cô chỉ khẽ lắc đầu, tỏ vẻ bình thường. "Không sao, em cứ tự nhiên."

Yoko mỉm cười, bước lại gần hơn. Không có lời mời hay yêu cầu, cô chỉ đứng im lặng một lúc, nhìn vào cuốn sách trong tay Faye. Lúc này, không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ. Dường như cả hai không cần phải nói gì, mà vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nhau.

"Em thích đọc sách ở đây," Yoko cất lời, phá vỡ sự im lặng. "Nó khiến em cảm thấy... yên bình, như thể không có gì phải vội vã."

Faye gật đầu, nhưng không đáp lại ngay. Cô chỉ nhìn Yoko, không nói gì. Từ lâu rồi, Faye không tìm thấy được cảm giác yên bình. Dù ở đâu, dù làm gì, cô luôn cảm thấy như mình đang chạy trốn khỏi một cái gì đó. Và hôm nay, sự hiện diện của Yoko khiến cảm giác ấy lại càng rõ rệt hơn.

Yoko nhìn Faye một lúc, rồi nói tiếp, giọng trầm hơn: "Chị có bao giờ cảm thấy mình cần phải dừng lại không? Dừng lại một chút, không phải để chạy trốn, mà để... tìm lại chính mình?"

Faye không ngờ Yoko lại hỏi câu này. Cô nhìn vào đôi mắt của cô gái ấy, không thấy sự vội vã, không có áp lực. Chỉ là một lời mời gọi nhẹ nhàng, mời Faye bước vào không gian của những cảm xúc chưa được khai thác.

"Em nghĩ vậy sao?" Faye hỏi, giọng hơi khô khan, như thể muốn giữ khoảng cách.

Yoko không vội trả lời. Cô chỉ mỉm cười nhẹ, rồi khẽ bước ra xa một chút, để Faye có không gian suy nghĩ. "Chị có thể không trả lời, nhưng em chỉ muốn chị biết rằng, đôi khi, chỉ cần một chút dừng lại cũng đủ để nhận ra rất nhiều điều."

Lời nói của Yoko như một nhắc nhở nhẹ nhàng. Faye không biết tại sao, nhưng những câu từ ấy lại như một dòng nước chảy vào trái tim cô, dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Faye biết rằng cô không thể tiếp tục chạy trốn mãi, dù cô có muốn hay không.

Yoko không ép buộc Faye phải nói gì thêm. Cả hai đứng lặng im trong một khoảng thời gian dài, chỉ có âm thanh của những trang sách, và những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Faye. Cô cảm nhận được sự kiên nhẫn trong Yoko, nhưng cũng cảm nhận được sự đau đớn trong chính bản thân mình.

Khi cả hai rời cửa hàng sách, trời đã tối muộn. Faye cảm thấy một cảm giác lạ lẫm khi bước ra ngoài, như thể lần đầu tiên cô không cảm thấy cô đơn trong một thành phố đầy ồn ào. Yoko đi cạnh Faye, không nói gì thêm, nhưng sự hiện diện của cô ấy lại như một cái bóng nhẹ nhàng, sẵn sàng cho phép Faye bước vào bất kỳ không gian nào mà cô muốn.

"Chị có thể tìm thấy yên bình ở đâu đó," Yoko thì thầm, khi họ đi gần nhau. "Chỉ là... em mong một ngày chị có thể thấy được điều đó."

Faye không đáp lại ngay, chỉ nhìn về phía trước, cảm giác một chút nhẹ nhõm khi nghe những lời ấy. Có lẽ, dần dần, Faye sẽ bắt đầu hiểu được rằng sự yên bình không phải là thứ gì đó tìm kiếm được bên ngoài, mà có thể là điều cần phải đối diện ở chính trong lòng mình.

Họ tiếp tục đi, không cần phải nói thêm lời nào. Nhưng Faye biết, dù thế nào, cuộc gặp gỡ này cũng đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong lòng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro