Chương 13: Những Câu Hỏi Trong Lòng
Sau buổi hẹn ở quán trà hôm qua, Faye cảm thấy có gì đó đã thay đổi trong cô. Không phải là một sự thay đổi rõ ràng, nhưng như thể một tảng băng dày trong lòng cô đã xuất hiện một vết nứt nhỏ. Vẫn chưa đủ để sụp đổ, nhưng cũng không còn nguyên vẹn như trước.
Hôm nay, Faye đi dạo một mình trong công viên. Gió thổi nhẹ qua những hàng cây, mang theo mùi hương của đất sau cơn mưa đêm qua. Cô bước chậm rãi, đầu óc trống rỗng nhưng trái tim lại có một cảm giác gì đó rất khó diễn tả. Có lẽ đó là sự bình yên. Có lẽ đó là sự hoang mang.
Faye ngồi xuống một chiếc ghế gỗ dưới gốc cây lớn, nhắm mắt lại một chút. Nhưng cô không thể giữ tâm trí mình trống rỗng lâu. Hình ảnh Yoko lại hiện lên—nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp.
"Chị Faye, em sẽ kiên nhẫn đến hết cuộc đời này, nếu đó là điều em cần phải làm."
Những lời nói ấy cứ văng vẳng trong đầu cô, khiến cô không thể phớt lờ được nữa. Tại sao một người như Yoko lại có thể yêu cô nhiều đến vậy? Một người như cô, đầy vết thương, đầy sự hoài nghi, và không dám yêu ai.
“Chị Faye.”
Faye giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên. Cô quay sang và thấy Yoko đứng đó, trên tay là hai cốc cà phê nóng.
“Em đoán chị sẽ thích một chút cà phê vào buổi sáng,” Yoko nói, đưa cho cô một cốc.
Faye do dự một chút nhưng rồi cũng nhận lấy. Cô không hỏi tại sao Yoko lại có mặt ở đây. Có lẽ vì cô biết, dù không nói ra, Yoko vẫn luôn tìm cách ở bên cạnh cô.
Hai người cùng ngồi im lặng, chỉ nghe tiếng chim hót trên tán cây. Không ai vội vàng phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Một lát sau, Yoko lên tiếng trước. “Chị đang suy nghĩ về điều gì sao?”
Faye xoay nhẹ cốc cà phê trong tay, không nhìn Yoko. “Chị chỉ đang tự hỏi... tại sao em lại kiên trì như vậy?”
Yoko nhìn cô, đôi mắt sâu lắng. “Vì em biết chị đáng để em kiên trì.”
Câu trả lời ấy khiến Faye sững lại.
Yoko tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Chị có thể nghĩ mình là một người khó yêu, một người luôn trốn chạy, nhưng đối với em, chị là người em muốn ở bên. Em không cần chị phải yêu em ngay lập tức, em chỉ cần chị cho bản thân một cơ hội để cảm nhận.”
Faye im lặng. Cô không biết phải trả lời thế nào. Một phần trong cô muốn từ chối, muốn đẩy Yoko ra xa, nhưng một phần khác... lại muốn tin vào những lời nói ấy.
Yoko không ép cô phải nói gì. Cô chỉ ngồi đó, kiên nhẫn như mọi khi.
Cuối cùng, Faye thở dài, đưa cốc cà phê lên môi. “Chỉ là cà phê thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Yoko mỉm cười, không tranh luận. Cô biết Faye đang dần thay đổi, dù chỉ một chút. Và như vậy là đủ cho hôm nay.
Cả hai tiếp tục ngồi đó, lặng lẽ uống cà phê bên nhau, trong một buổi sáng yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro